Because i liked a boy

Th loi: Trinh thám, Tâm lý ti phm, Lãng mn, Hành đng
CNH BÁO: Ni dung cha yếu t ti phm và bo lc, mi quan h lãng mn có th gây tranh cãi, tình tiết căng thng, có yếu t tình cm xen ln gia chính nghĩa và ti li

[♡︎] ────;
"Cô ấy không giống những người khác."
"Có phải... mày đang lo vì lý do gì khác không? Tao thấy có điều gì đó không đúng với mày."
...
ti sao li là cô y ?
ti sao li là lúc này ?


💓

---

Hiếu đứng tựa vào tường của một căn phòng tối trong sở cảnh sát, ánh đèn neon nhấp nháy hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt. Tâm trí anh đang xoáy sâu vào những suy nghĩ phức tạp. Mọi thứ đang trở nên rối rắm hơn mỗi ngày. Lúc này, anh cảm thấy một sự bồn chồn lạ lẫm, điều mà Hiếu hiếm khi trải qua, dù ở vị trí của một kẻ hai mang đã quá quen thuộc với những tình huống đầy rủi ro.

Từ những ngày đầu, Hiếu đã biết rằng việc trà trộn vào đội cảnh sát với vai trò một trợ lý không hề dễ dàng. Anh luôn phải cẩn trọng, từng bước, để không đánh mất bản thân trong màn kịch anh đang thủ vai. Nhưng giờ đây, anh bắt đầu cảm thấy có những thứ ngoài tầm kiểm soát của mình, và tất cả bắt đầu từ một người: bn.

---

Suy nghĩ ca Hiếu bt đu xoay quanh bn..

Bạn là một điều gì đó anh không ngờ tới. Ban đầu, chỉ là một cảnh sát bình thường, một cái tên trong danh sách những kẻ mà anh cần phải lừa dối. Nhưng dần dần, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy. Bạn không giống những người khác trong đội. Bạn không dễ dàng bị lung lay bởi vẻ ngoài điềm đạm của Hiếu, và cũng không dễ bị thuyết phục bởi những lời nói dối khéo léo mà anh dựng nên. Ánh mắt sắc bén của bạn, cách bạn đặt câu hỏi, và sự kiên trì trong việc truy tìm manh mối... Tất cả đều khiến Hiếu phải dè chừng.

"Cô ấy nghi ngờ gì không?" giọng nói của Khang từ phía sau kéo Hiếu ra khỏi dòng suy nghĩ. Khang xuất hiện một cách lặng lẽ, như thể hắn đã ở đó từ lúc nào mà Hiếu không hay biết.

Hiếu không vội trả lời ngay. Anh nhìn ra cửa sổ, cảm thấy sự căng thẳng đang ngày càng gia tăng trong lòng. "Chưa. Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tìm ra."

Khang cười nhạt, bước tới gần hơn, tựa lưng vào bức tường bên cạnh Hiếu. "Mày lo quá rồi. Cô ta chỉ là một tên cảnh sát ngáo ngơ nữa thôi. Chúng ta đã đi xa đến mức này, mày nghĩ bọn chúng có thể phát hiện ra gì được?"

Hiếu nhìn chằm chằm vào Khang, đôi mắt anh sắc lạnh. "y không ging nhng người khác."

Khang im lặng, ánh mắt như đang dò xét Hiếu. "Có phải... mày đang lo vì lý do gì khác không? Tao thấy có điều gì đó không đúng với mày."

Hiếu không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt, tự hỏi mình đã làm gì sai. Kể từ khi bắt đầu làm việc trong sở, Hiếu luôn giữ mọi thứ dưới tầm kiểm soát. Anh đóng vai người trợ lý tận tâm, đáng tin cậy, và không ai nghi ngờ gì về anh. Nhưng với bạn, mọi thứ đang dần thay đổi. Có lẽ đó là ánh mắt của bạn mỗi khi Hiếu nói dối. Có lẽ đó là cách bạn luôn theo sát mọi manh mối, không bao giờ chấp nhận câu trả lời dễ dàng. Hay có lẽ đó là cảm giác kỳ lạ mà Hiếu nhận thấy khi hai người ở gần nhau, khi cuộc điều tra dần dẫn đến những tương tác nhiều hơn và sâu sắc hơn.

ti sao li là cô y ?
ti sao li là lúc này ?
---

Hiếu nh li ln gn nht khi c hai người làm vic cùng nhau.

Đó là một ngày dài. Cả đội đang tập trung vào một manh mối mới mà bạn phát hiện ra. Vụ án đang dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời, Hiếu cũng cảm nhận được rằng lưới đang siết chặt quanh mình. Bạn là người luôn đứng đầu trong việc đưa ra các ý tưởng mới, kết nối các manh mối, và mỗi lần bạn trình bày suy nghĩ của mình, Hiếu đều phải cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản.

Trong khoảnh khắc ấy, khi bạn tập trung nói về hướng đi mới của vụ án, Hiếu cảm thấy đôi mắt bạn như đang nhìn thấu qua anh, soi vào những góc khuất mà anh đã cố che giấu. Đó là lần đầu tiên Hiếu cảm thấy hơi bất ổn trước sự sắc bén của bạn. Và cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy lòng mình chùng xuống một cách khó hiểu.

Hiếu không bao giờ cho phép bản thân bị chi phối bởi cảm xúc khi làm việc. Nhưng giờ đây, cảm giác về bạn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Anh không thể bỏ qua được điều đó, không thể giả vờ như không có gì xảy ra. Có điu gì đó đc bit bn, điu mà Hiếu không th hoàn toàn hiu rõ, nhưng nó khiến anh lo lng. Và lo lng là th Hiếu không bao gi cho phép mình có.

---

Quay tr li hin ti, Hiếu kh th dài.

"Mày không bao giờ nói nhiều về cảm xúc của mình," Khang lên tiếng, giọng hắn đột ngột trở nên nghiêm túc. "Nhưng tao có cảm giác lần này mày đang để lòng mình đi quá xa."

Hiếu quay lại nhìn Khang, ánh mắt anh lạnh băng. "Tao không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc."

"Tao không nói về cảm xúc đơn thuần," Khang nhếch mép cười, nhưng không có sự vui vẻ trong ánh mắt hắn. "Tao đang nói về sự gần gũi. Đừng quên, chúng ta chỉ có thể chơi ván cờ này nếu giữ được khoảng cách an toàn."

Hiếu im lặng, cảm nhận từng lời nói của Khang. Điều này không phải là một lời nhắc nhở thông thường. Khang đang cảnh báo anh.

"Nếu mày muốn kết thúc ván cờ này đúng cách, đừng để ai đó, đc bit là cô ta, tiến quá gần," Khang nói thêm, giọng hắn trầm xuống. "Cô ta sẽ là mối nguy lớn nhất nếu mày không xử lý đúng cách."

Hiếu nhìn Khang, đôi mắt đầy suy tư. Anh hiểu điều đó, nhưng việc bạn càng ngày càng chiếm lĩnh suy nghĩ của anh khiến mọi thứ trở nên phức tạp. K t khi v án tiến trin, anh đã nhiu ln c gng gi khong cách vi bn, nhưng s nghi ng, s sc so ca bn không ngng lôi kéo anh vào sâu hơn. Và giờ đây, anh bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã mắc sai lầm khi không cắt đứt mọi liên hệ từ đầu.

---

Nhng ngày sau đó, Hiếu cm thy căng thng trong tng bước đi ca mình.

Vụ án đang dần đi đến giai đoạn quyết định. Các manh mối liên tục được bạn và đội của bạn đưa ra, khiến mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp. Những phiên thẩm vấn liên tiếp diễn ra với các nhân chứng mới và các đầu mối bị bỏ sót từ trước. Cả đội làm việc đến kiệt sức, nhưng không ai muốn dừng lại khi họ cảm thấy càng lúc càng gần với sự thật.

Hiếu nhìn bạn từ phía xa, khi bạn đang làm việc chăm chỉ với tập hồ sơ trước mặt. Anh cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt của bạn, và điều đó khiến lòng anh nặng trĩu. Bạn không biết rằng những gì bạn đang tìm kiếm đã luôn ở ngay trước mắt mình. Và nếu mọi thứ tiếp tục theo hướng này, bạn sẽ sớm tìm ra sự thật mà Hiếu đã cố gắng giấu kín suốt thời gian qua.

Tối hôm đó, khi cả đội giải tán và mọi người trở về nhà nghỉ ngơi, Hiếu bước ra khỏi văn phòng, nhưng thay vì đi thẳng về, anh dừng lại. Anh cảm nhận được một thứ gì đó đang thay đổi. Đó không chỉ là vụ án, không chỉ là ván cờ hai mang mà anh và Khang đang chơi. Đó là th cm giác l lùng khi nghĩ v bn.

Hiếu bước đi trong đêm, trong đầu vẫn vang lên những câu hỏi không có lời giải đáp. Anh không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến công việc, nhưng điều đó đã bắt đầu xảy ra từ lâu mà anh không nhận ra.
---

Bạn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm mờ mịt. Ánh đèn từ những tòa nhà xa xa phản chiếu lại, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên mặt kính. Trong tay bạn là chiếc điện thoại, cuộc gọi với đội trưởng Anh Tú đang diễn ra, giọng nói của anh vang lên trầm ổn nhưng vẫn lộ rõ sự căng thẳng.

"Cô nghĩ sao về tình hình hiện tại? Khang vẫn giữ thái độ chống đối, không chịu khai thêm gì. Nhưng tôi không tin hắn vô tội," giọng đội trưởng Anh Tú vang lên từ đầu dây bên kia.

Bạn thở dài, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình trước khi trả lời. "Tôi cũng không nghĩ hắn vô tội. Cách hắn trả lời rất thận trọng, nhưng tôi có cảm giác... hắn biết nhiều hơn những gì hắn nói. Có thể hắn đang chờ đợi thời cơ hoặc đang giữ bí mật quan trọng mà chúng ta chưa khám phá ra."

"Cô có cảm giác đó cũng là điều tôi lo lắng. Hắn không phải loại người dễ đối phó. Nhưng nếu cứ để hắn ngồi không trong phòng thẩm vấn mà không có tiến triển gì, chúng ta sẽ mất dấu. Vụ này đã kéo dài quá lâu."

Bạn biết điều đội trưởng Tú nói là đúng. Vụ án đã đến hồi căng thẳng nhất, nhưng vẫn có quá nhiều mảnh ghép chưa được lắp ráp lại. Những thông tin từ Khang chỉ là một phần nhỏ, nhưng nếu nắm bắt sai lầm, cả cuộc điều tra có thể đổ vỡ.

"Tôi nghĩ chúng ta cần điều tra thêm về các mối quan hệ xung quanh hắn," bạn nói thêm, mắt vẫn dán vào khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ. "Có thể chúng ta đã bỏ sót ai đó quan trọng, một kẻ đang che giấu sự thật."

Đội trưởng Tú im lặng một lúc, rồi anh trầm ngâm trả lời, "Có lý. Nhưng không dễ để tìm ra ai đang giật dây phía sau, nhất là khi Khang và đám người của hắn chơi trò lẩn tránh giỏi như thế. Chúng ta cần phải nhanh chóng hơn."

Bạn cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của đội trưởng. Anh đã luôn là người kiên định, nhưng ngay cả anh cũng bắt đầu thấy áp lực của vụ án này. Nhưng điều đó không làm bạn ngừng suy nghĩ về một thứ khác, về một người khác—Hiếu.

Đội trưởng Tú như đọc được ý nghĩ của bạn khi anh bất ngờ chuyển chủ đề.

"Còn Hiếu thì sao? Cậu ấy đã giúp ích gì cho cô trong vụ này không?"

Bạn ngập ngừng trước câu hỏi đó. Hiếu đã luôn bên cạnh bạn trong suốt vụ án, hỗ trợ bạn trong mọi bước đi. Nhưng... có điều gì đó về anh mà bạn không thể hiểu thấu. Anh là một người trợ lý hoàn hảo, luôn giữ thái độ điềm tĩnh và đáng tin cậy. Tuy nhiên, càng làm việc với anh, bạn càng cảm nhận được một khoảng cách vô hình, như thể anh luôn giữ một phần của mình cách biệt với bạn và đội.

"Hiếu... cậu ta làm việc rất tốt," bạn đáp, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. "Cậu ta luôn hỗ trợ đúng lúc và rất chuyên nghiệp. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy... như th cu ta đang giu điu gì đó. Không phải về vụ án, mà là về bản thân cậu ta."

Đội trưởng Tú khẽ hừ một tiếng qua điện thoại, giọng anh trở nên nghiêm túc. "Cô nghi ngờ Hiếu sao?"

Bạn chần chừ một chút trước khi trả lời. "Không phải là nghi ngờ... chỉ là cảm giác. Có thể do vụ án này quá căng thẳng. Có lúc tôi nghĩ, có lẽ mình đang suy diễn quá nhiều."

"Hiếu là một người giỏi, tôi tin cậu ấy," đội trưởng Tú trầm ngâm nói. "Nhưng tôi hiểu cô. Những vụ án phức tạp thế này dễ khiến con người ta đặt ra những câu hỏi. Đừng để cảm xúc lấn át công việc. Cô cần giữ cái đầu lạnh."

Bạn cười nhẹ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm từ lời khuyên của đội trưởng. "Tôi biết, đội trưởng. Tôi sẽ cố giữ bình tĩnh. Nhưng... tôi nghĩ mình có thể tin tưởng Hiếu."

Nói ra điều đó khiến bạn ngạc nhiên. Dù có những nghi ngờ lướt qua trong tâm trí, nhưng sâu bên trong, bạn nhận ra mình đã dần đặt niềm tin vào Hiếu. Những khoảnh khắc khi hai người cùng làm việc, ánh mắt tập trung của anh, sự hỗ trợ tận tình... Tt c khiến bn cm thy anh thc s là người có th da vào. Và hơn thế na, có l còn điu gì đó khác bn chưa mun tha nhn.

"Tốt," đội trưởng Tú nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn. "Cô tin cậu ấy thì cứ tiếp tục. Nhưng nhớ, chúng ta phải luôn cẩn trọng."

Cuộc gọi kết thúc, bạn đứng lặng trước cửa sổ thêm một lúc lâu. Những lời của đội trưởng Tú vẫn vang vọng trong đầu. Bn biết mình cn phi tnh táo, nhưng đng thi, bn cũng không th ph nhn rng mình đã bt đu có mt s cm mến đi vi Hiếu—mt cm giác mà bn chưa tng dành cho ai trong đi.

Bạn tự nhủ rằng đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua, có lẽ do vụ án kéo dài và áp lực công việc. Nhưng sâu thm bên trong, bn biết rng có điu gì đó Hiếu đã làm rung đng cm giác không tên trong bn, dù bn không mun tha nhn điu đó.
---

Đội trưởng Anh Tú ngả người vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, nhưng tâm trí lại đang quay cuồng với những suy nghĩ về vụ án. Cuộc gọi với bạn vừa kết thúc, nhưng những lời bạn nói về Hiếu vẫn vương vấn trong đầu anh.

Anh Tú luôn tin vào khả năng của mình khi đọc vị người khác. Với bao năm kinh nghiệm trong nghề, ông đã gặp đủ loại người—kẻ tốt, kẻ xấu, kẻ trung lập. Nhưng với Hiếu, anh ta không thể hoàn toàn nắm bắt được. Cậu trợ lý trẻ tuổi này xuất hiện một cách đầy triển vọng, với lý lịch sạch sẽ và phong thái làm việc chuyên nghiệp. Từ ngày đầu tiên gia nhập đội, Hiếu đã thể hiện mình là người có năng lực, tinh thần trách nhiệm, và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự lơ là hay mập mờ.

Nhưng điều đó lại khiến anh bận tâm. Hiếu quá hoàn ho.

Anh nhớ lại những lần gặp Hiếu trong văn phòng, cách cậu ta luôn giữ khoảng cách, không bao giờ để lộ nhiều về bản thân. Sự kín kẽ đó có thể là một phẩm chất tốt, nhất là trong ngành cảnh sát, nơi sự riêng tư đôi khi cần được bảo vệ. Nhưng với một người đang ở giữa cuộc điều tra phức tạp như thế này, sự hoàn hảo đó lại khiến anh cảm thấy bất an.

"y tin cu ta," Anh Tú lẩm bẩm một mình, nghĩ đến lời bạn nói trong cuộc gọi.

Là người đội trưởng, anh đã quen với việc đội của mình tin tưởng lẫn nhau. Nhưng trong hoàn cảnh này, vụ án này, anh không thể chỉ dựa vào cảm giác. Tất cả mọi người trong đội đều cần phải đáng tin, và Hiếu—dù có vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu—vẫn là một ẩn số khó đoán.

---

Đi trưởng Anh Tú nh li ln đu tiên Hiếu tham gia v án.

Lúc đó, đội của anh đang bế tắc. Các manh mối rời rạc, không đủ chứng cứ để buộc tội bất cứ ai. Khang, nhân vật chủ chốt mà họ nghi ngờ, vẫn lẩn tránh các cáo buộc một cách tinh vi, không để lại bất kỳ dấu vết gì để có thể buộc tội hắn. Trong khi cả đội rơi vào trạng thái căng thẳng và áp lực gia tăng, thì Hiếu bước vào với vẻ điềm tĩnh như thể không gì có thể làm khó được anh ta.

Hiếu nhanh chóng bắt nhịp với công việc, phân tích các tài liệu một cách kỹ lưỡng, đưa ra những ý kiến hợp lý. Những chi tiết mà đội bỏ qua, Hiếu đều kịp thời chỉ ra. Đó là lúc đội trưởng Tú nhận ra rằng Hiếu không chỉ là một trợ lý đơn thuần. Cậu ta có đầu óc sắc bén và cách tiếp cận khác biệt. Và mặc dù ban đầu Anh Tú rất hài lòng với sự bổ sung này, nhưng dần dần, ông bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Không ai lại hoàn hảo như vậy," anh lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại đầy suy tư.

Anh không phải là kiểu người dễ nghi ngờ người khác, nhưng trong trường hợp này, anh không thể ngăn mình đặt ra câu hỏi. Có lẽ là do bản năng của một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, hoặc cũng có thể là sự dè chừng tự nhiên khi đối diện với một kẻ không thể bị đọc vị. Nhưng anh biết, với Hiếu, mọi thứ không đơn giản như vẻ ngoài của cậu ta.

---

Anh Tú nhc máy lên, đnh gi cho mt đng nghip cũ đ tho lun thêm v Hiếu, nhưng ri li ngng li.

Anh không muốn gây ra hoảng loạn hay sự nghi ngờ vô căn cứ. Hơn nữa, bạn đã bắt đầu tin tưởng Hiếu. Anh không muốn phá vỡ niềm tin đó, đặc biệt là khi vụ án đang bước vào giai đoạn nhạy cảm nhất. Nhưng là một người lãnh đạo, anh không thể chỉ dựa vào cảm xúc cá nhân của đội viên. Anh cần phải có cái nhìn toàn diện hơn.

Anh Tú thở dài, đứng dậy khỏi ghế và bước tới cửa sổ. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, những giọt nước tí tách đập vào cửa kính. Đội trưởng Tú nhìn xa xăm, tự hỏi mình có đang bỏ qua điều gì quan trọng không. Vụ án này có quá nhiều mảnh ghép chưa được giải mã, và Hiếu—người luôn đứng ngoài ánh sáng—có thể là một trong những mảnh ghép đó.

"Có lẽ mình đang quá đa nghi," anh tự nhủ, nhưng cảm giác bất an trong lòng không hề giảm bớt.

---

Câu chuyn ca Khang cũng là mt bí n khác.

Anh Tú đã nhiều lần cố gắng thẩm vấn Khang, nhưng không lần nào thành công. Khang là một kẻ cứng đầu, luôn trả lời một cách cẩn trọng và khôn khéo. Hắn không để lộ bất kỳ thông tin nào có thể làm tổn hại đến bản thân. Nhưng hơn thế, điều khiến Anh Tú lo lắng nhất chính là ánh mắt của Khang mỗi khi nhắc đến Hiếu.

Mỗi lần anh nhắc đến Hiếu trong quá trình thẩm vấn, hắn chỉ cười nhẹ và lảng tránh câu hỏi. Có lần Khang còn nở nụ cười kỳ quái, như thể hắn biết một điều gì đó mà anh không thể hiểu. Và đó chính là khoảnh khắc anh nhận ra rằng Hiếu và Khang có một mối quan hệ phức tạp hơn anh nghĩ.

"Hai người họ biết nhau..?," anh lẩm bẩm, tự hỏi về suy đoán của mình.

Nhưng họ biết nhau đến mức nào? Và Hiếu có thực sự trung thành với đội, hay cậu ta chỉ đang đóng một vai trò nào đó mà anh không thể nhìn thấy? Những câu hỏi này khiến anh cảm thấy bất an, và anh biết rằng mình cần phải điều tra thêm về cả hai người—Hiếu và Khang.

---

Anh Tú quay li bàn làm vic, quyết đnh s theo dõi k lưỡng mi đng thái ca Hiếu.

Không phải vì anh muốn nghi ngờ cậu ta, mà vì trách nhiệm của một đội trưởng không cho phép anh lơ là bất kỳ khả năng nào. Đặc biệt khi vụ án này đã kéo dài quá lâu và vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

"Tôi s giy an toàn," Anh Tú nói khẽ, như một lời hứa với chính mình.

Anh biết rằng bạn đã bắt đầu xây dựng sự tin tưởng, mức độ cảm tình nhất định với Hiếu. Điều này có thể trở thành một mối nguy lớn nếu Hiếu thực sự không phải là người mà cậu ta thể hiện. Nhưng trước khi làm gì, anh cần chắc chắn về mọi thứ. Và chỉ khi có đủ bằng chứng, anh mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong lòng Anh Tú, nỗi lo lắng vẫn dày vò, nhưng anh cũng biết mình không còn nhiều thời gian. Vụ án này cần phải được giải quyết, và Hiếu—người trợ lý bí ẩn—có thể là chìa khóa cho mọi câu trả lời.

---

💓

hehe đúng như lời hứa nhee, mọi người để lại cảm nhận sau khi đọc cho tui ở phần bình luận nhaa 💋

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro