Smooth Operator
Thể loại: Trinh thám, Tâm lý tội phạm, Lãng mạn, Hành động
CẢNH BÁO : Nội dung chứa yếu tố tội phạm và bạo lực, Trò chơi tâm lý phức tạp, Mối quan hệ lãng mạn có thể gây tranh cãi. Tình tiết căng thẳng, hồi hộp Có yếu tố tình cảm, tình yêu xen lẫn giữa chính nghĩa và tội lỗi
⠀⠀⠀⠀▀▄⠀
---
Sáng hôm sau, bạn trở lại sở cảnh sát với tâm trạng không yên. Cuộc trò chuyện đêm qua với Hiếu vẫn khiến bạn khó chịu, những cảm xúc lẫn lộn về anh cứ vẩn vơ trong tâm trí. Có một sự thôi thúc vô hình khiến bạn không thể ngừng suy nghĩ về sự nghi ngờ của mình. Bạn tự nhủ rằng mình đang căng thẳng quá mức, nhưng đồng thời, có điều gì đó không thể bỏ qua về Hiếu—một bí ẩn mà bạn cảm thấy cần phải làm rõ.
Khi bước vào văn phòng, bạn bắt gặp Hiếu đang ngồi chăm chú xem tài liệu. Anh ngẩng lên nhìn bạn, nở nụ cười nhẹ.
"Sẵn sàng cho buổi thẩm vấn Phạm Bảo Khang chưa?" anh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng vẫn giữ khoảng cách quen thuộc.
Bạn gật đầu, cố gắng không để lộ sự lo lắng. "Hôm nay phải đạt được kết quả. Cậu ta không thể cứ im lặng mãi."
Cả hai cùng đi xuống phòng thẩm vấn. Khang đã bị giữ ở đây suốt đêm, và bạn hy vọng rằng sự căng thẳng và mệt mỏi sẽ làm hắn yếu đi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Khang, bạn nhanh chóng nhận ra hắn không phải là kiểu người dễ dàng bị lung lay. Khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẹm của hắn cho thấy sự cứng đầu và ngoan cố.
Bạn ngồi xuống đối diện Khang, trong khi Hiếu đứng ở góc phòng, theo dõi mọi cử động. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt khắc khổ của Khang, nhưng dường như không có dấu hiệu gì cho thấy hắn bị ảnh hưởng bởi tình hình hiện tại.
"Phạm Bảo Khang, chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng để buộc tội anh," bạn bắt đầu, giọng cứng rắn. "Tuy nhiên, nếu anh hợp tác, chúng tôi có thể xem xét giảm nhẹ hình phạt."
Khang chỉ nhếch mép cười khẩy, đôi mắt hắn đầy thách thức. "Mấy người nghĩ mình giỏi lắm à? Định dùng mấy trò tâm lý với tôi?"
Bạn không hề ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Anh không có nhiều lựa chọn đâu. Nếu không khai ra những kẻ đứng sau, anh sẽ phải đối mặt với án tù nặng nề."
Lần này, Khang quay sang nhìn thẳng vào mắt bạn, giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng. "Tôi thà chết còn hơn là nói ra tên của chúng nó."
Hiếu bước đến gần bạn, tay anh khẽ đặt lên vai, ra hiệu rằng anh sẽ tiếp tục. Bạn hơi bất ngờ trước cử chỉ này, nhưng nhanh chóng đồng ý.
"Phạm Bảo Khang," Hiếu nói, giọng anh không quá cứng rắn, nhưng mang đầy uy quyền. "Chúng tôi biết anh không phải kẻ cầm đầu. Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian với anh. Nhưng nếu anh không chịu hợp tác, chắc chắn anh sẽ bị bỏ lại."
Khang nhìn Hiếu một lúc, ánh mắt hắn hiện lên sự khinh miệt. "Tôi đã bảo rồi. Chẳng có gì để nói cả."
Hiếu nhún vai, rời khỏi bàn, quay về vị trí cũ của mình. Anh không tiếp tục ép buộc, cũng không tỏ ra vội vã. Điều đó khiến bạn có chút bối rối, nhưng cũng phần nào hiểu được chiến thuật của Hiếu. Có thể anh đang cố gắng khiến Khang suy nghĩ rằng mình vẫn còn quyền kiểm soát, để hắn từ từ tự đẩy mình vào thế yếu.
Cuộc thẩm vấn kéo dài thêm một giờ nữa mà không có bất kỳ thông tin nào được tiết lộ. Khang vẫn giữ im lặng hoặc chỉ đáp lại bằng những lời lẽ mỉa mai, châm chọc. Bạn cảm thấy sự thất vọng bắt đầu len lỏi, nhưng không thể hiện ra ngoài.
---
Khi trở lại văn phòng, bạn ngồi xuống ghế, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến không có hồi kết. Đống tài liệu về tổ chức Gerdnang vẫn bày ra trước mắt, nhưng dường như không có manh mối nào đủ mạnh để phá vỡ bức tường im lặng của Khang.
Hiếu bước vào, mang theo hai ly cà phê. Anh đặt một ly trước mặt bạn và ngồi xuống ghế đối diện.
"Chắc hôm nay không được suôn sẻ lắm," anh nói, giọng đầy cảm thông.
Bạn khẽ thở dài, cầm lấy ly cà phê nhưng không uống. "Khang là một kẻ cứng đầu. Hắn sẽ không dễ dàng khai ra bất cứ điều gì. Chúng ta cần tìm cách khác."
Hiếu nhìn bạn chăm chú, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại giữ im lặng. Bạn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh và cảm nhận một điều gì đó khác lạ, không chỉ là sự quan tâm trong công việc.
"Cô lúc nào cũng đắm mình vào công việc như vậy sao?" Hiếu hỏi bất ngờ, giọng anh trầm ấm.
Câu hỏi này khiến bạn thoáng ngạc nhiên. "Đó là công việc mà. Phải có ai đó làm, và tôi thì không muốn dừng lại giữa chừng."
Anh mỉm cười, ánh mắt chứa đầy suy tư. "Có bao giờ cô nghĩ rằng mình đang bỏ lỡ điều gì đó ngoài kia không?"
Bạn hơi ngập ngừng, không biết trả lời sao. Công việc này đã chiếm hết tâm trí bạn, và thực sự, bạn chưa từng nghĩ về cuộc sống bên ngoài nó. "Có lẽ... nhưng tôi không biết chắc."
Hiếu ngồi im lặng một lúc lâu trước khi tiếp tục. "Đôi khi, chúng ta cần phải lùi lại một bước để nhìn thấy bức tranh toàn cảnh."
Bạn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy mọi thứ quá phức tạp. Bạn không chỉ đối mặt với một vụ án rắc rối mà còn cảm thấy có điều gì đó giữa bạn và Hiếu, một điều mà bạn không dám chắc mình có nên đối diện hay không.
"Cô có cảm giác rằng vụ này không chỉ đơn giản là một vụ án thông thường không?" Hiếu hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Bạn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy suy tư của anh. "Ý anh là sao?"
"Tôi không biết chắc," anh trả lời, giọng trầm ngâm. "Chỉ là, mọi thứ dường như phức tạp hơn những gì chúng ta nhìn thấy. Có những kẻ trong bóng tối mà chúng ta chưa thấy rõ."
Bạn ngẫm nghĩ về lời nói của Hiếu. Đúng là vụ này có vẻ bí ẩn hơn nhiều so với những vụ án trước đây. Nhưng điều đó cũng khiến bạn thêm nghi ngờ, không chỉ về Khang mà còn về Hiếu.
---
Đêm đó, bạn không thể ngủ yên. Những suy nghĩ về họ, và về vụ án cứ luẩn quẩn trong đầu bạn. Mọi manh mối vẫn còn quá mơ hồ, và mỗi lần bạn cố gắng ghép chúng lại với nhau, chúng lại tan biến như sương mù.
Bạn không thể bỏ qua cảm giác rằng để đối diện trực tiếp với Hiếu thì bạn lại chưa sẵn sàng.
---
Trong văn phòng tĩnh lặng của đêm muộn, bạn vẫn chưa thể ngừng suy nghĩ về vụ án. Mọi việc cứ như một mớ bòng bong không lối thoát. Khang thì ngoan cố, không chịu mở miệng dù biết rằng mình đã bị dồn vào chân tường. Còn Hiếu... anh ta làm bạn hoang mang. Càng tiếp xúc nhiều với Hiếu, bạn càng cảm nhận rõ rằng có điều gì đó mờ ám xung quanh anh.
Ngồi đối diện với màn hình máy tính, bạn cố gắng tập trung vào những báo cáo, những lời khai cũ để tìm kiếm một chi tiết nào đó đã bị bỏ sót. Nhưng những suy nghĩ về Hiếu vẫn len lỏi vào tâm trí bạn. Sự ngọt ngào nhưng lại quá bí ẩn của anh khiến bạn không thể ngừng nghi ngờ. Từng hành động, từng lời nói của anh đều được tính toán rất cẩn thận, và dường như, Hiếu không bao giờ để lộ cảm xúc thật của mình.
Bạn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người vào buổi chiều. Câu nói của Hiếu về việc "bức tranh toàn cảnh" khiến bạn suy nghĩ mãi. Phải chăng Hiếu đang cố ám chỉ điều gì đó, hay chỉ đơn giản là anh nhìn thấy mọi thứ theo một góc nhìn khác? Bạn không chắc, và điều đó làm bạn thêm bực bội.
---
Sáng hôm sau, bạn đến sở cảnh sát sớm hơn thường lệ. Hiếu đã có mặt ở đó, ngồi trước máy tính với vẻ mặt nghiêm túc. Anh quay lại nhìn bạn khi bạn bước vào, một nụ cười mỏng thoáng qua môi anh.
"Cô không ngủ được sao?" Hiếu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn mang chút trêu chọc.
"Còn anh thì sao? Cả đêm cũng ngồi đây à?" bạn đáp, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
Anh nhún vai. "Tôi chỉ muốn xem xét lại vài chi tiết trong hồ sơ. Đôi khi những gì ta bỏ qua lại là thứ quan trọng nhất."
Bạn ngồi xuống cạnh Hiếu, lướt qua những tài liệu mà anh đang xem. Hiếu tỏ ra thoải mái hơn nhiều so với bạn, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bạn không thể không ngưỡng mộ sự kiên nhẫn và khả năng phân tích của anh. Dù nghi ngờ vẫn tồn tại trong lòng, bạn không thể phủ nhận rằng Hiếu là một trong những người giỏi nhất mà bạn từng làm việc cùng.
Hai người cùng nhau xem lại các manh mối, bàn bạc về cách tiếp cận Khang và những thông tin liên quan đến băng nhóm Nguyễn. Hiếu luôn có một cách tiếp cận khác lạ, điều mà bạn đôi khi thấy khó hiểu, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hiệu quả của nó. Cách anh tiếp cận vấn đề, cách anh nhìn mọi thứ từ những góc độ khác nhau khiến bạn cảm thấy rằng Hiếu luôn nắm giữ một phần quan trọng của câu đố này—một phần mà anh chưa tiết lộ.
---
Buổi chiều, cả hai quyết định tiến hành một cuộc thẩm vấn khác với Khang. Lần này, Hiếu muốn thử một chiến thuật khác—thay vì ép buộc, anh muốn cho Khang thấy rằng hắn đang bị lừa dối bởi chính những kẻ mà hắn nghĩ là đồng minh.
"Khang, anh nghĩ mình là người biết rõ mọi chuyện sao?" Hiếu mở đầu, giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy thách thức.
Khang ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không hề thay đổi. "Cậu thì biết cái gì?"
Hiếu mỉm cười, nhưng nụ cười đó không mang lại sự thoải mái, mà thay vào đó là một cảm giác bất an cho Khang. "Tôi không cần phải biết tất cả, nhưng tôi biết rằng anh chỉ là con tốt trong một trò chơi lớn hơn. Những kẻ mà anh tưởng là đồng minh thật ra đang lợi dụng anh."
Khang cười khẩy, rõ ràng không tin lời Hiếu. "Tôi không quan tâm đến mấy lời lừa phỉnh của mấy người. Tôi biết mình đang ở đâu."
Hiếu không hề nao núng, ánh mắt anh vẫn đầy tự tin. "Thế sao? Vậy anh có chắc rằng những người mà anh bảo vệ sẽ đến cứu anh không? Họ thậm chí còn không thèm nhấc máy khi anh bị bắt. Anh nghĩ mình quan trọng với họ ư?"
Lời nói của Hiếu bắt đầu có tác động. Bạn nhìn thấy sự thay đổi thoáng qua trên gương mặt của Khang—một dấu hiệu nhỏ, nhưng đủ để bạn biết rằng Hiếu đang đi đúng hướng.
---
Sau cuộc thẩm vấn, cả hai quay lại văn phòng. Bạn không thể không thừa nhận rằng Hiếu có một cách tiếp cận cực kỳ thông minh và khéo léo. Anh không vội vàng, không ép buộc, nhưng lại biết cách gieo rắc những hạt giống nghi ngờ vào đầu đối phương. Khang, dù cứng đầu đến đâu, cũng bắt đầu dao động.
"Anh đã làm rất tốt," bạn nói, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, dù trong lòng không khỏi cảm thấy ấn tượng.
Hiếu chỉ nhún vai, như thể điều đó không có gì đặc biệt. "Chúng ta phải biết cách đọc suy nghĩ của đối phương. Đó là cách duy nhất để thắng trong trò chơi này."
Bạn ngẫm nghĩ về lời nói của Hiếu. Có lẽ anh đúng. Vụ án này không chỉ là về việc bắt giữ những kẻ phạm tội mà còn là cuộc đấu trí không ngừng nghỉ. Nhưng điều khiến bạn bối rối nhất chính là Hiếu. Càng ngày, bạn càng cảm thấy anh phức tạp hơn bạn tưởng—không chỉ là một người đồng đội tài giỏi, mà còn là một bí ẩn.
---
Đêm đó, bạn về nhà sớm hơn mọi khi. Sau khi tắm rửa và ăn uống qua loa, bạn ngồi xuống bàn làm việc, mở lại những tài liệu về Hiếu mà bạn đã thu thập được. Bạn đã từng có ý định điều tra anh, nhưng bây giờ, bạn bắt đầu tự hỏi liệu điều đó có thực sự cần thiết hay không. Sự nghi ngờ vẫn tồn tại, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi.
Bạn nhớ lại cách Hiếu thẩm vấn Khang, cách anh nhìn vấn đề từ một góc độ mà bạn chưa từng nghĩ tới. Cách anh luôn tỏ ra điềm tĩnh, sắc bén, nhưng lại có một khoảng cách khó đoán. Có lúc bạn cảm thấy mình đang làm việc với một đồng đội xuất sắc, có lúc lại tự hỏi liệu anh ta có đang giấu điều gì đó không. Sự bình tĩnh đến kỳ lạ của Hiếu đôi khi làm bạn bất an, nhưng cũng có lúc khiến bạn thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
Mọi thứ về Hiếu đều như một câu đố chưa có lời giải, nhưng thay vì làm bạn lo lắng, nó lại khiến bạn... bị cuốn hút. Bạn không thể dứt khỏi những suy nghĩ mông lung về anh. Có lẽ không phải là sự nghi ngờ thực sự, mà chỉ là cảm giác lạ lùng khi bạn không thể nắm bắt hoàn toàn con người Hiếu.
Bạn thở dài, đầu óc rối bời giữa những cảm xúc lẫn lộn. Đôi khi, thứ khiến ta bất an nhất lại chính là điều duy nhất khiến ta không thể rời mắt.
Càng nghĩ, bạn càng nhận ra rằng sự nghi ngờ của mình đối với Hiếu bắt đầu phai nhạt. Thay vào đó, bạn cảm thấy một sự tin tưởng đang dần hình thành—một niềm tin mà chính bạn cũng không ngờ tới.
Bạn nhắm mắt lại, để những suy nghĩ cuộn trào trong đầu mình. Khi mở mắt ra, bạn biết rằng có một điều đã thay đổi: từ giây phút này, bạn sẽ đặt niềm tin vào Hiếu, dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng.
Bất kể Hiếu là ai hay đến từ đâu, bạn cần có anh bên cạnh để giải quyết vụ án này.
---
⠀⠀⠀⠀▀▄⠀
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro