Chương 73 : Uống trà (phần 3) - beta 12/6/2013
Chương 73 : Uống trà (phần ba)
Edit : Ha_leo97
Beta : Hà Tiên Cư (pehalovely)
Nam Cung Phi Vân còn có có thể là dược vương truyền nhân, ta muốn nịnh bợ hắn, nịnh bợ hắn, chết cũng muốn nịnh bợ hắn!
Ta Bạch Hạ quyết tâm, hấp tấp theo sát phía sau Nam Cung Phi Vân, đi vào một tửu lâu xa hoa tên là ‘Thụy Hòa ‘.
Ta cùng với Bảo Bảo còn có Nam Cung Phi Vân mới bước vào cửa tửu lâu Thụy Hòa, tửu lâu nguyên lai ầm ĩ lập tức yên tĩnh, nghe được cả tiếng châm rơi trên mặt đất, trong hành lang tất cả thực khách đều quay đầu nhìn xem người mới vào cửa - chính ta, Nam Cung Phi Vân và Bảo Bảo là ba người.
Đương nhiên, Nam Cung Phi Vân có một cái khí chất nhẹ, giống như thần tiên hạ phàm đang ôm cá phấn điêu ngọc mài oa nhi, ta lại tuyệt sắc hơn người, chúng ta ba người ‘Hút sạch’ tỉ lệ hấp dẫn mục quang tự nhiên là tăng cao .
“Tiểu nhị,có phòng trà thượng đẳng không?” một câu rất bình thường, nhưng xuất phát từ trong miệng Nam Cung Phi Vân chính là không giống, tiếng nói Nam Cung Phi Vân ấm áp như gió Thanh Phong phật qua mặt hồ, nhấc lên nhàn nhạt vi ba, lạnh nhạt như vậy, lại khiến người vui vẻ thoải mái!
Nghe được lời nói Nam Cung Phi Vân văn, chưởng quầy đứng ở quầy hàng lập tức đi đến trước mặt Nam Cung Phi Vân,“Có phòng thượng đẳng, khách quan bên này mời !”
Bình thường khách hàng đến, đều là do tiểu nhị của điếm mời chào, nhưng bây giờ lại chưởng quầy tự mình chiêu đãi, lực ảnh hưởng của Nam Cung Phi Vân thực mẹ nó không nhỏ a, không đúng, phải nói chưởng quầy biết hàng, xem xét biết rằng Nam Cung Phi Vân không phải nhân vật tầm thường.
Ta cùng với cục cưng, Nam Cung Phi Vân dưới sự dẫn dắt của chưởng quầy, lên lầu hai, tiến vào một căn phòng lịch sự tao nhã.
Bước vào cửa, đúng là hợp với phòng khách phòng, thật lãng phí! trên bàn trà của phòng khách bày đặt một bàn hoa quả, trên vách tường treo mấy tấm tranh sơn thủy, tại góc phòng bày biện vài bồn cảnh chạm khắc bằng gỗ tinh mỹ, phòng trong bố trí được thập phần ưu nhã.
Cơ hồ là ta vừa bước vào cửa, đồng thời ta đã nuốn xoay người chạy đi luôn, mồ hôi a, uống trà ở căn phòng này, khẳng định giá cả rất xa xỉ, bây giờ trên người Hàm Hàm ta tổng cộng chỉ còn có bốn mươi lượng bạc, ta sợ nhát nữa không đủ trả tiền, mặt mũi của ta đã có thể ném đi!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cái mông của ta cũng đã ngồi ở trên ghế , Nam Cung Phi Vân ôm Bảo Bảo, cách cái bàn ngồi ở đối diện ta, chưởng quầy cười hỏi “Không biết khách quan muốn ăn và uống chút gì không?”
Trên mặt của ta hiện lên một tia cười yếu ớt,“Phi Vân công tử, ngươi nói cái gì nên cái đó đi a.” Hy vọng đừng quá quý mới tốt.
Nam Cung Phi Vân đạm liếc mắt mắt chưởng quầy,“Đem một bình trà tốt nhất của khách điếm ngươi lên đây. Lấy thêm một ít điểm tâm nữa.”
“Được rồi khách quan, trà Tây Hồ Bích Loa Xuân là cực phẩm của tiểu điếm, một trăm lượng bạc một bình.” Chưởng quầy nhiệt tình đáp lời, ta thiếu chút nữa không có nhảy dựng lên, “Gì? Một trăm lượng ?”
Chưởng quầy cười nhìn ta, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao cô nương?”
Ta có chút vô lực mà khoát khoát tay,“Không có vấn đề gì, giá rất hợp lí a.” Xong rồi xong rồi, không có tiền để trả, sớm biết như vậy thì đã mang Nam Cung Phi Vân vào mấy quán trà bên cạnh đường cho rồi.
“ Chắc Cô nương không biết, trà của tiểu điếm là trà vật mỹ giá rẻ, hương vị cực phẩm, một trăm lượng xác thực là tiện nghi.” Chưởng quầy nghe ta nói là giá hợp lí, vui tươi hớn hở đi ra ghế lô dâng trà.
Con ngươi của Nam Cung Phi Vân thanh nhạt như thủy dừng ở ta, ta có chút ít không ý tứ nhìn lại hắn, rõ ràng Nam Cung Phi Vân không nói cái gì, ta lại cảm thấy hình như hắn biết trong túi ta không có tiền, trong nội tâm ta đang quẫn bách a, thật đúng là không phải tư vị.
Chưởng quầy tự mình bưng lên trà và bánh rất nhanh rồi rời đi , Nam Cung Phi Vân đặt Bảo Bảo xuống cái ghế bên cạnh, Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống không nói chuyện.
Nam Cung Phi Vân chấp nâng ấm trà, tự rót một chén nước trà, ta tinh tế nhìn chằm chằm vào cử động Nam Cung Phi Vân, ngón tay thon dài cầm chén trà, động tác rất ưu nhã, giơ tay nhấc chân tự do một cỗ dương dương tự đắc, phảng phất có một cỗ Thanh Phong(gió mát) đi theo, nhưng lại lạnh nhạt như gió, chỉ nhìn hắn uống trà, ta đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mười phần mê người.
Tại ta tưởng rằng Nam Cung Phi Vân muốnuống nước trà, nhưng Nam Cung Phi Vân chỉ bưng chén lên ngửi một chút, liền lại để chén trà xuống bàn, không có uống.
Ta tinh tường nghĩ, Nam Cung Phi Vân ngại trà quá kém, còn chưa đủ tư cách làm cho hắn nhấm nháp.
Bảo Bảo từ trên ghế đứng người lên, chân nhỏ dẫm nát trên mặt ghế, một đôi bàn tay nhỏ bé chống cái cằm, khuỷu tay chống đỡ mép bàn, con mắt tròn lăn lông lốc nhìn nhìn nước trà, lại hiếu kỳ nhìn xem Nam Cung Phi Vân,“Thần tiên ca ca, trà này thơm quá a, sao ca ca là không uống?”
Khóe môi Nam Cung Phi Vân nâng lên,“Ca ca không muốn uống, cho nên không uống.”
Dựa vào mẹ ngươi Nam Cung Phi Vân, rõ ràng nói dối, trà này mùi thơm ngát xông vào mũi, cả phòng đều thơm, ngươi ngại trà kém mới không uống, khiến cho Hàm Hàm ta muốn uống, cũng không dám uống.
Ta tiện tay cầm lấy khối điểm tâm tống vào trong miệng, thuận tiện gọi Nam Cung Phi Vân cùng Bảo Bảo,“Các ngươi muốn ăn cái gì, thì tự mình lấy mà ăn đi.”
Cục cưng một tay nhặt lên một khối hoa mai cao, hắn cắn hết điểm tâm cầm ở bên tay trái, liền cắn điểm tâm ở tay phải , vừa ăn còn lẩm bẩm ,“Mụ mụ, sớm biết có điểm tâm ăn ngon như vậy, buổi trưa Bảo Bảo ăn cơm đã ăn ít đi một chút......”
Tiếng nói Bảo Bảo non nớt khiến cho đôi mắt của Nam Cung Phi Vân lạnh nhạt như nước mà nhẹ nhàng vui vẻ, ta nghĩ là hắn sẽ nói từ nay về sau đều mua điểm tâm cho cục cưng ăn, nhưng hắn không nói cái gì.
Kế tiếp, ngoại trừ ta và Bảo Bảo ăn một chút điểm tâm, Nam Cung Phi Vân cũng không ăn không uống gì, lúc sau hơn phân nửa thời gian của ta, đều là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tuấn nhan như vẽ của Nam Cung Phi Vân, ngồi ở đối diện hắn, khiến cho ta như cảm giác gió xuân quanh quẩn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ta đã cảm thấy tâm thần thư sướng, cái này, có lẽ đây chính là cảm giác ở chung với thần tiên .
Ta cùng Nam Cung Phi Vân hơn phân nửa không nói lời nào, chỉ có cục cưng ngẫu nhiên quấn quít lấy ta cùng với Nam Cung Phi Vân, hạch hỏi, nửa giờ sau, Nam Cung Phi Vân gọi tiểu nhị, dục tính tiền rời đi.
Ta xấu hổ vuốt trong túi áo bốn mươi lượng bạc, cái này ta căn bản không trả được, hy vọng Nam Cung Phi Vân có phong độ quân tử sẽ trả tiền. Hắc hắc, mặc dù là ta mời hắn uống trà, nhưng bạc trong túi của ta lại không đủ, không có biện pháp a.
“Tiểu nhị,bao nhiêu tiền?” Ta giọng rất lớn, cùng hào khí, muốn ra vẻ như thế để che lấp ta không có đủ tiền.
Điếm tiểu nhị cười nói, “Không nhiều lắm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng.”
Ta không có nói gì nữa, bàn tay nhỏ bé với vào trong túi tiền, rút cả nửa ngày đều không móc ra, Nam Cung Phi Vân lấy từ tay áo trong túi móc ra một thỏi hoàng kim đặt ở trên mặt bàn,“Không cần tìm nữa.”
Nhàn nhạt bốn chữ, tựa như thanh âm Thanh Phong(gió mát) phiêu tán tại trong rạp, Nam Cung Phi Vân đã ôm cục cưng ra sương phòng.
“Cám ơn khách quan, cám ơn khách quan,” trên mặt tiểu nhị nâng lên chiêu bài cười cười, thì thầm trong miệng,“Chưởng quầy thật đúng là không thấy nhìn lầm, là người rộng rãi ......”
Ta có chút ít không cam lòng mắt nhìn chằm chằm vào đĩnh hoàng kim mà Nam Cung Phi Vân đặt lên bàn, 555(là thanh âm gào khóc)đem tiền cho ta thật tốt!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhân gia Phi Vân suất ca đều nói không cần tìm nữa, ta còn không biết xấu hổ hỏi tiểu nhị thối tiền lẻ sao.
Ta rất bất đắc dĩ theo sát phía sau Nam Cung Phi Vân ra tửu lâu.
Cửa ra vào tửu lâu trên đường cái, ta nắm bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo, có chút không muốn nhìn xem Nam Cung Phi Vân,“Phi Vân công tử, ngươi muốn đi sao?”
Nam Cung Phi Vân nhẹ vuốt cằm,“Ừm.”
Bảo Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài nhìn Nam Cung Phi Vân, tiếng nói Bảo Bảo non nớt cũng tràn ngập không muốn,“Thần tiên ca ca, Bảo Bảo không nỡ xa ngươi! Sau này Bảo Bảo còn có thể được gặp thần tiên ca ca nữa không?”
Nam Cung Phi Vân cười nhẹ một tiếng, hắn tiêu sái xoay người, ánh mắt dần dần rời đi bảo bối.
“Hàm, hắn là người đã từng đã cứu ngươi - Nam Cung Phi Vân?” tiếng nói ôn hòa dễ nghe tại sau thân thể của ta vang lên, ta cùng với Bảo Bảo xoay người, liền gặp thân ảnh ngọc thụ lâm phong của Mộ Dung Dực chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau chúng ta.
Khóe môi ta câu dẫn ra một tia cười ngọt ngào,“Đúng vậy, hắn chính là Nam Cung Phi Vân. Dực, sao ngươi lại ở chỗ này?”
P/s: Lần này thành thật phải cám ơn bạn "HLeo40" đã edit truyện này, chắc nàng ý cũng là fan "ruột" của bộ này nên mún theo đuổi edit nó, qua đây ta mún mời thêm những nàng nào thích truyện này hãy tham gia cùng ta edit để hoàn bộ này . Mọi chi tiết xin gửi về email : [email protected] hoặc comment xuống dưới.
Updeta beta lần 2 : 12/6/2013
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro