24

  Thân là phó chưởng môn, lại vâng mệnh thiên tôn, nắm giữ quyền quyết định đại sự của Tử Vân môn.
Tiên thuật không thể nghi ngờ đứng đầu trong môn phái.
Trong đại kiếp nạn của tiên ma, là người duy nhất có thể bất phân thắng bại với giáo chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.
Là vị tiên tôn có thanh danh vang dội nhất chỉ sau Tử Vân tôn giả.
Thanh danh, địa vị này thậm chí so với chính chưởng môn, sư huynh Lăng Hư của hắn còn cao hơn.
Toàn bộ ba ngàn đệ tử của Tử Vân môn, đều cực kì tôn sùng hắn.
Ngoại trừ chưởng môn Lăng Hư ra, không ai dám nhìn thẳng vào hắn, càng khỏi phải bàn tới những kẻ phàm phu tục tử hạ giới, thấy hắn thì ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Ở tam giới, không ai không biết đại danh Vân Họa.
Không ngờ cô nương trước mắt nàychính là lần đầu tiên nghe đến tên của hắn .
Ngoài việc bị bề ngoài của hắn làm kinh sợ như đại đa số mọi người ra thì cũng không có biểu hiện gì khác.
Mở miệng là 'Ngươi nha, ta đây' như là tùy tiện chào hỏi con chó con mèo đụng phải trên đường cái.
Phóng khoáng, không kiêng dè,cũng chẳng có quan niệm cấp bậc cao thấp..... (HP: ko có QT nên mình đoán ý beta lại vậy)
Vị Hác Vân Trung kia chau mày, há hốc mồm định quát lớn.
Vân Họa nhíu mày, hơi hơi lắc lắc đầu với hắn.
Đại thúc trung niên đành phải ngậm miệng .
Tề Bảo Nhi háo sắc xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì:"Ủa, cục bột đâu? Sao lâu thế còn chưa về?"
Nàng vừa tỉnh lại đã gặp phải tình huống này.
Tuy rằng không nhìn thấy tiểu hài tử kia. Nhưng người có nhu cầu, nói không chừng đứa nhỏ kia đã trốn đi đâu đó giải quyết, cho nên cũng không để ý lắm.
Bây giờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tiểu hài tử kia đâu,nàng có chút thấp thỏm lo lắng.
Tiểu tử đó không phải bị dã thú bắt đi rồi chứ?
Hoặc cũng có thể là bị hai cái người trước mắt này bắt đi rồi?
Nàng đánh giá hai người kia từ trên xuống dưới .
Khả năng này có vẻ cao hơn.
Hác Vân Trung chau mày:"Cục bột gì cơ? Còn có ai khác đi cùng cô nương sao?"
"Cũng không hẳn là đi cùng, đêm qua ta tình cờ gặp đứa nhỏ kia, nó chỉ là một tiểu hài tử lại lưu lạc trong rừng rậm nên ta lo lắng, vẫn để ý hắn, lúc các ngươi đến không nhìn thấy hắn sao?"
Hác Vân Trung lắc lắc đầu:"Khi chúng ta đến cũng chỉ nhìn thấy một mình cô nương thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro