Chương 18

Hoá ra nam tử áo trắng này đúng là thánh chủ ma giáo Nguyệt Vô Thương.
Hơn một trăm năm trước hắn thống nhất lại ma giáo khi đó đang chia thành năm bè bảy mảng.
Lập nên Ảo Ảnh cung, tại vị đã được trăm năm.
Kiểm Hồng, Hoàng Vũ, cùng với hai người sau đến sau Thanh Phong và Lan Đào chính là tâm phúc đắc lực của hắn.
Nguyệt Vô Thương có một bí mật, mỗi hơn một trăm năm, hắn sẽ hoàn đồng(trở lại làm trẻ con) một lần, sau khi biến thành trẻ con thì tất cả công lực sẽ mất hết.
Mấy năm nay Tử Vân môn cầm đầu cái gọi là chính giáo như nước với lửa cùng ma giáo. Mà bên trong ma giáo cũng có rất nhiều ma đầu như hổ rình mồi với vị thánh chủ là hắn đây.
Cho nên công phu giữ bí mật của hắn vô cùng tốt, người biết chuyện này của hắn cũng chỉ có bốn người thân cận này mà thôi.
May mắn là căn bệnh này mỗi lần phát tác chỉ kéo dài gần một ngày.
Một ngày sau sẽ khôi phục như thường.
Cho nên mỗi lần đến lúc căn bệnh sắp sửa phát tác, hắn đều để lại hai người tâm phúc ở ma cung xử lý mọi việc hằng ngày.
Chính hắn lại mang hai người còn lại tìm một nơi tuyệt mật để lẩn trốn.
Chờ đến khi căn bệnh phát tác xong thì lại đi ra.
Hôm qua chính vì việc này nên hắn mới trốn đến nơi đây, tuy rằng chỗ này là địa bàn của Tử Vân môn.
Nhưng chỗ này hoang vu, bình thường ít có người đặt chân tới.
Ngày hôm qua không biết tại sao mà lại đụng phải tứ đại trưởng lão của Tử Vân môn tới đây tuần tra.
Kiểm Hồng không cẩn thận đã làm bại lộ hành tung.
Một hồi đại chiến qua đi, Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đều bị chết dưới tay tứ đại trưởng lão.
Mà Nguyệt Vô Thương vì lúc ấy đang là một đứa bé nên không bị tứ đại trưởng lão nhận ra.
Chỉ là bọn họ thấy hắn ở cùng với hai đại ma đầu nên đoán chắc rằng cũng là "thằng nhãi ma con" trong ma cung.
Bọn họ không tiện xuống tay với một đứa trẻ liền ném hắn xuống vách núi đen.
Có người đã nói sống hay chết đều nghe theo mệnh trời.
Nguyệt Vô Thương lúc ấy tuy rằng đã mất hết công lực.
Nhưng hắn rốt cuộc không phải người phàm mắt thịt, huống chi lúc rơi xuống lại nện luôn lên người con báo kia.
Hắn đã sớm phát ra đại bộ phận sức lực để giảm tốc độ rơi.

Khi rơi xuống mặt đất thì lại có con báo kia làm cái đệm thịt.
Cho nên thật ra hắn đến một cọng lông cũng không mất, coi như thoát chết trong gang tấc......
Nghe được câu hỏi của Thanh Phong, đôi mắt của nam tử áo trắng trầm xuống:"Kiểm Hồng và Hoàng Vũ đã chết rồi. Có điều — bổn tọa sẽ không để cho hai người bọn hắn phải chết oan. Món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro