Chương 282 - 287: Đừng giết hắn
Chương 282: Đừng giết hắn
Edit: Huyềnpluss
Hướng nó chỉ, chính là một điểm bí mật của Yêu vương tại Đường quốc —— khách điếm "Nghênh Môn" cách Mộng Ngữ thành ba mươi dặm!
Nguyệt Vô Thương mừng thầm, đồng thời lại lo lắng, hiện tại Đậu Đinh có thể cảm ứng được nàng, cũng tức là hiện tại nàng đang gặp nguy hiểm!
Tốc độ của hắn đã nhanh đến cực hạn, Đậu Đinh vẫn còn lăn lộn như quả bóng da trong ống tay áo của hắn, miệng không ngừng hối thúc: "Nhanh lên, nhanh lên!"
Từ rất xa, hướng "Nghênh môn" khách điếm thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên. Giống như có người đang dùng tiên pháp đánh nhau.
Lòng hắn trầm xuống, ngón tay siết chặt.
Thì ra —— hắn cũng tới!
Ánh sáng đó Nguyệt Vô Thương quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đó là kẻ đối đầu với hắn —— tiên thuật của Vân Họa!
Xuyên qua cường độ ánh sáng khác nhau, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hắn ta dùng chiêu thức gì, thi triển như thế nào.
Nhìn kĩ hơn, hắn liền nhận ra, Vân Họa không phải đang cùng người đánh nhau, mà là đang phá bỏ kết giới!
Nguyệt Vô Thương hơi khựng lại, rồi lại không dừng bước, chỉ một nháy mắt, hắn đã đến gần đó.
Người đứng bên cạnh một rừng cây nhỏ quả nhiên là Vân Họa, kẻ luôn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, núi thái sơn sụp đổ cũng không biến sắc, giờ phút này bề ngoài lại có chút ít nôn nóng, các loại tiên thuật phá giải kết giới một cái lại một cái liên tiếp phóng ra, nhưng vô luận thế nào cũng không phá được kết giới trong suốt kia.
Nhìn thấy Nguyệt Vô Thương như một cơn lốc tiến đến, hắn hơi hơi cứng lại, con ngươi luôn luôn lạnh nhạt không gợn sóng lại dâng lên một tia lửa giận: "Nguyệt Vô Thương, ngươi tới làm gì?"
Nguyệt Vô Thương bây giờ không rảnh nói chuyện phiếm với hắn, lấy tay vừa chạm vào kết giới giống một loại kết giới chụp bình thường kia, mày khẽ nhíu.
Tên Dạ Thiên Vấn này! Xem ra đã có phòng bị từ trước.
Đánh nhau không bằng hắn, linh lực không bằng hắn, nhưng bản lĩnh con rùa đen rụt cổ vào mai xem ra không tệ!
Vậy mà dùng tới kết giới của tổ tông —— "Bát Nhã lồng" !
"Ngươi dùng Tử Khí Đông Lai tấn công vào vị trí này!" Nguyệt Vô Thương chỉ tay năm ngón mà nói với Vân Họa.
Vân Họa và Nguyệt Vô Thương đối đầu nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ hắn là cao thủ phá giải kết giới, huống chi hắn và Yêu vương hiện tại cùng một phe, chắc hẳn biết rõ yếu điểm kết giới mà Dạ Thiên Vấn thiết lập này.
Bây giờ quan trọng nhất là tranh thủ thời gian cứu tiểu đồ đệ ra, những thứ khác, để sau hãy nói!
Chương 283: Đừng giết hắn 2
Edit: Huyềnpluss
Bây giờ tranh thủ thời gian cứu tiểu đồ đệ quan trọng hơn, những chuyện khác, để sau lại nói!
Hắn không hề do dự, ngón tay vẽ ra một linh chú.
Bảo kiếm nghiêng đi, hướng về phía Nguyệt Vô Thương chỉ điểm đánh tới!
Đồng thời ngay lúc đó, Nguyệt Vô Thương cũng phi thân lên, ống tay áo phất một cái, một đạo tử quang tung ra.
Đánh vào một vị trí khác trên kết giới.
Một tiếng vang lớn, kết giới lao không xuyên thủng kia lập tức sụp đổ.
Hóa thành vô số mảnh vỡ trong suốt, rồi biến mất không thấy.
...
Tề Lạc Nhi không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình tỉnh lại vì đau đớn.
Mỗi lần tỉnh lại, đều thấy đôi mắt sói của Dạ Thiên Vấn hầu như biến dạng vặn vẹo, lại vừa loé lên vẻ hưng phấn khó hiểu, và âm thanh roi vụt của hắn.
Mỗi lần nàng ngất đi, hắn đều biết dùng một chút muối rắc lên trên người nàng, làm cho nàng sống sờ sờ vì đau mà tỉnh lại.
Từ ngón chân đến chân tóc, toàn thân cao thấp không có một chỗ nào không cảm thấy đau đớn.
Cơn đau dữ dội đã khiến nàng chết lặng, nhưng nàng vẫn cười, dùng hết khí lực để cười.
Không ngừng lặp đi lặp lại một câu: "Dạ Thiên Vấn, nếu hôm nay ta không chết, ngày sau ta nhất định bắt ngươi hoàn lại gấp trăm lần!"
Giọng nàng càng ngày càng yếu, cũng càng không còn khí lực giãy giụa.
Quanh thân nàng lại có một loại khí thế, khiến Dạ Thiên Vấn cũng không khỏi không thưởng thức khí thế không khuất phụ này!
Không biết có bao nhiêu nữ nhân đã chết ở dưới roi vọt của hắn, nhưng lại chưa từng có một nữ tử nào có cốt khí giống nàng vậy!
Điều đó làm cho hắn rất rất khó chịu, hắn muốn khiến nàng mất đi loại khí thế này.
Đột nhiên ném cây roi đi, lôi nàng giống như lôi một khối tử thi dậy.
Tề Lạc Nhi một số chỗ đã gần như trần trụi, toàn thân cao thấp máu chảy đầm đìa, đã không nhìn ra được diện mạo vốn có.
Hắn để nàng giạng chân ở trên đùi hắn, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Ngươi tưởng rằng, ta sẽ để ngươi sống sót sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân nho nhỏ, dựa vào cái gì có thể được hắn coi trọng?
Muốn báo thù? Kiếp sau đi! Chỉ có điều, ngươi làm gì có kiếp sau, ngươi chết rồi, ta cũng sẽ đánh tan hồn phách của ngươi, khiến hắn không thể nào tìm lại được ngươi!
Ta thực muốn nhìn coi, thời điểm Nguyệt Vô Thương nhìn thấy thi thể tàn hoa bại liễu của ngươi, sẽ có cái biểu lộ gì..."
Nói chuyện một hồi, hắn đã đặt Tề Lạc Nhi dưới người, vung tay lên, cẩm y hoa phục trên người toàn bộ bị cởi ra.
&nbnp;
Chương 284: Đừng giết hắn 3
Nói chuyện một hồi, hắn đã đặt Tề Lạc Nhi dưới người, vung tay lên, cẩm y hoa phục trên người toàn bộ bị cởi ra.
Thần trí Tề Lạc Nhi đã có chút vảng vất mơ hồ.
Nghe hắn nói, trong lòng giật nảy: "Hoá ra —— hắn ta là đang ghen? Chẳng lẽ hắn và Nguyệt Vô Thương là —— là đoạn tụ, chuyện bát quái kinh thiên động địa như thế, chỉ tiếc phải theo ta chôn cùng..."
"Ầm!"
Một tiếng bạo phá vang lên, bức bình phong bảo vệ quanh thân Dạ Thiên Vấn như thủy tinh vỡ tan.
Tán loạn rồi hoá thành hư không.
Thân hình Dạ Thiên Vấn run lên, phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa chờ hắn lại có phản ứng kế tiếp.
Một đạo bạch quang, một tử quang giao nhau mà đến.
Mang theo sát khí sắc bén, trực kích đồng thời trước và sau lưng hắn!
Hắn rống lên một tiếng thảm thiết, cả người bị đánh bay ra hơn ba trượng.
Khóe mắt quét đến nơi xa, nhìn thấy hai bóng trắng bay lướt đến.
Mặt hắn biến sắc, thật không ngờ Nguyệt Vô Thương và Vân Hoạ cùng lúc chạy đến.
Trong lòng giật mình, chợt hiểu, trách không được hôm nay kết giới của hắn bị phá bỏ triệt để như thế. thì ra là giáo chủ Ma giáo cùng chưởng môn nhân Tử Vân môn liên hợp công kích!
Một Nguyệt Vô Thương hắn đã không phải đối thủ, huống chi còn thêm một Vân Hoạ?
Vân Hoạ và Nguyệt Vô Thương cấp tốc chạt tới liền chứng kiến cảnh tượng kinh tâm không nỡ nhìn như thế này.
Toàn thân Tề Lạc Nhi đầm đìa máu co rúc ở trên mặt đất, đã nhìn không ra diện mạo vốn có.
Từng mảng lớn hoa cỏ chung quanh, cành lá bên trên ướt đẫm vết máu.
Nguyệt Vô Thương hầu như sợ ngây người, tia huyết sắc cuối cùng cũng bị rút đi.
Thân thể lay động thiếu chút nữa không đứng vững, tay chân lạnh buốt đứng chết lặng.
Hô hấp hắn ngừng lại, lần đầu tiên mà lại cực kì rõ ràng nghe thấy âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, nước mắt trào lên hốc mắt.
Chỉ trong tích tắc, hắn liền biết rõ chuyện gì đã xảy ra, biết rõ Dạ Thiên Vấn đã làm gì với Tề Lạc Nhi.
Đau lòng và khủng hoảng giống như cổ trùng, từ đầu đến chân, từng chút từng chút gặm nuốt lấy hắn, cũng phá hủy hắn.
Hắn đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, thậm chí không dám tiến lên một bước.
Hắn hy vọng người toàn thân đẫm máu, hấp hối nằm ở nơi đó không phải Tề Lạc Nhi cỡ nào.
Hy vọng hết thảy đều là nằm mộng, hết thảy đều là mộng! Không phải sự thật!
Đến tận khi phát hiện nàng nằm trong vũng máu vẫn còn sống, đến tận khi phát hiện nàng toàn thân hầu như đã trần trụi, nhưng nàng may mắn không có bị vũ nhục.
Chương 285: Đừng giết hắn 4
Edit: Huyềnpluss
Đến tận khi phát hiện người nằm trong vũng máu vẫn còn sống, đến tận khi phát hiện nàng hầu như toàn thân trần trụi, nhưng may mắn không có bị vũ nhục.
Lúc này hắn mới cảm giác được huyết dịch trong cơ thể lại lần nữa lưu động.
Hoảng hốt còn có nghĩ lại mà sợ hãi ập tới.
Thân thể hắn bắt đầu run rẩy, chậm một chút, chỉ chậm một chút thôi.
Chỉ chậm một chút nữa, có lẽ cái mà hắn trông thấy khi chạy đến, chính là thi thể Tiểu Lạc Nhi nằm trong vũng máu rồi!
Người luôn luôn lạnh nhạt trấn định như Vân Họa, lúc này thân thể cũng hơi thoáng dao động.
Trong lòng vừa sợ vừa giận vừa bi thương, vịn vào cây đại thụ bên cạnh, đôi mắt hơi nhắm hờ.
Tay khẽ động, một kiện bạch y bay lên, chuẩn xác mà che trên người Tề Lạc Nhi.
Thân hình nhoáng lên, cơ hồ chỉ trong thời gian chớp mắt, hắn đã ôm Tề Lạc Nhi vào trong ngực.
Nguyệt Vô Thương tới giờ mới phản ứng lại, hắn nghĩ tiến lên, rồi lại nhất thời không có dũng khí...
Trái tim thắt nghẹn, hầu như không thể hô hấp.
Tại hắn, đều do hắn, đáng lẽ hắn nên trông chừng nàng cẩn thận hơn.
Nếu như hắn sớm một bước nói cho nàng biết tính cách biến thái của Dạ Thiên Vấn, hoặc là lúc Dạ Thiên Vấn rời đi tự mình đi kiểm tra xem nha đầu nàng còn ở đó hay không, sự tình đã tiến triển đến một bước này!
Ở chung với Tề Lạc Nhi gần hai tháng, tuy rằng thường thường hay trêu ghẹo nàng, thế nhưng, hắn vẫn không hiểu rõ trái tim mình, đến cùng cảm giác hắn dành cho Tề Lạc Nhi là loại cảm giác gì.
Chỉ biết là ở bên nàng, rất nhẹ nhàng cũng rất thư thái.
Nhìn nàng như con mèo nhỏ, rõ ràng bị làm cho phát bực, nhưng cứ một mực kìm nén bực bội không vươn ra móng vuốt, hắn lại vô cùng vui thích.
Cho nên, hắn không kiềm được muốn trêu chọc nàng.
Nhìn nàng bị chọc gần như muốn tức điên, trong lòng hắn lại cảm thấy vài phần ấm áp, mãn nguyện.
Nghe lời tiên đoán của Khoang Nhạc, hắn không phải không thấy khó chịu, dù sao nàng cũng là thiên nữ, còn hắn là ma, hai người là đối thủ trời sinh.
Nói không chừng về sau nàng thật có thể giết hắn đi!
Hắn đã từng thử lãnh đạm với nàng, như một kẻ hèn nhát trốn tránh nàng, thậm chí còn thử qua lại với nữ yêu khác.
Thế nhưng, hắn cảm giác, ở cùng những nữ tử kia luôn thiếu thiếu một chút gì đó.
Khiến hắn không khởi nổi bất cứ hứng thú gì.
Mấy nghìn năm nay tất nhiên hắn cũng có qua bạn gái, nữ yêu đưa tới cửa, thậm chí nữ tiên nhiều vô số kể.
&nbnp;
Chương 286: Đừng giết hắn 5
Mấy nghìn năm nay tất nhiên hắn cũng có qua bạn gái, nữ yêu đưa tới cửa, thậm chí nữ tiên nhiều vô số kể.
Nhưng bất kỳ một nữ tử nào đều không thể cho hắn cảm giác như ở Tề Lạc Nhi...
Tình cảm không cách nào khống chế này khiến hắn vừa lạ lẫm lại vừa lo lắng, cho nên hắn đối xử với Tề Lạc Nhi lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa.
Cho đến khi Tề Lạc Nhi mất tích, hắn lo lắng đến gần như sụp đổ.
Nếu nói cả đêm bôn ba vài ngàn dặm còn chưa khiến hắn ý thức được cái gì.
Thì giờ phút này nhìn thấy Tề Lạc Nhi nằm đó hấp hối, mình đầy thương tích, lòng như đao cắt cũng không đủ miêu tả tâm trạng của hắn lúc này.
Thậm chí, lúc nghĩa nữ Nguyệt Tử Anh hắn quan tâm nhất bị thương suýt chết, hắn cũng không khổ sở như lúc này.
Ngày đó Nguyệt Tử Anh bị thương nặng, trước khi rời đi hắn còn không quên một chưởng đánh chết "Thiên nữ" uy hiếp Ma giáo kia.
Mà giờ khắc này, trong mắt của hắn lại không còn bất kỳ người nào, bất luận cái gì, thậm chí cũng quên tìm Dạ Thiên Vấn báo thù...
Hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là đao cứa vào tim!
Bi thương cùng áy náy như độc dược, từng mảng lớn mảng lớn lan tràn ra.
Hắn bước từng bước, từ từ đi tới...
Lúc Tề Lạc Nhi nhìn thấy đạo bạch quang và đạo tử quang kia, liền biết cứu tinh rốt cuộc đã tới!
Tâm trạng căng thẳng cũng có thể thả lỏng, lúc này mới cảm giác toàn thân đau nhức không chống đỡ nổi, thân thể không tự kiềm chế được mà run rẩy từng trận.
Nàng hơi hơi mở hai mắt ra, vết máu dính trên mí mắt, nhất thời không nhìn rõ người tới, đầu óc mơ hồ mà nhìn thấy một bóng trắng...
"Lạc Nhi, không sao, đều đã qua, sư phụ ở đây."
Vân Họa ôm nàng vào trong ngực, máu lập tức thấm ướt y phục của hắn.
Hắn gấp gáp điểm huyệt cầm máu, một đạo bạch quang trong tay loé lên, quét qua những vết thương nặng trên thân thể nàng
Tề Lạc Nhi thấy bớt đau hơn rồi, nàng hơi hơi mở mắt, cố gắng nhìn rõ dung mạo người đối diện.
Khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Vân Họa... Sư, sư phụ..."
Hoá ra là sư phụ, không phải người kia, trong lòng không biết là mất mát hay là vui mừng.
Chương 287: Đừng giết hắn 6
Edit: Huyềnpluss
Sư phụ, người luôn luôn thanh lãnh, vị sư phụ mắt không nhiễm bụi trần cư nhiên ôm mình...
Ngực hắn trong lành lại có sự ấm áp khó nói nên lời, làm cho nàng vô cùng an tâm.
"Tiểu Lạc Nhi!" Một âm thanh bỗng nhiên vang lên từ phía trước.
Tề Lạc Nhi bỗng chốc chấn động, con ngươi chuyển động, rốt cuộc thấy được Nguyệt Vô Thương gần trong gang tấc.
Giờ phút này, sắc mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt khó xử và ẩn nhẫn, còn có vẻ hơi áy náy, tựa hồ muốn ôm nàng quay về.
Thì ra hắn cũng tới!
Tề Lạc Nhi thoáng co rúm người lại, tựa hồ sợ hắn tìm mình tính sổ,
Dù sao là nàng lén chạy đi, hiện tại khiến bản thân thê thảm như vậy chính là tự chuốc lấy.
Không phải hắn muốn đánh ta đi?
Nàng theo bản năng mà co người lại, chôn đầu trong ngực sư phụ giả làm đà điểu.
Đúng, hiện tại có sư phụ ở đây, hắn không thể làm gì được mình...
Vân Họa lại hơi nhíu mày.
Đồ đệ ngốc này mang cả tên lẫn họ của hắn ra gọi.
Nếu để chưởng môn sư huynh nghe được, chắc chắn sẽ trị nàng tội đại bất kính.
Hắn chỉ đành cười khổ.
Nha đầu này luôn có cách làm hắn kinh ngạc.
Nói nàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có khi nàng hiểu hơn ai hết.
Nếu nói nàng hiểu, có khi nàng lại một chút cảm giác về tôn ti cũng không có, tùy tiện cười nói với hắn, thậm chí cò kè mặc cả cùng hắn...
Chẳng qua, mới vừa rồi hắn ôm nàng vào lòng, hắn đã ngầm tra xét sơ qua thương thế của nàng.
Phần lớn đều là vết thương ngoài da, tuy rằng mất nhiều máu một chút, nhưng nhìn chung không nguy hiểm đến tính mạng...
Coi như là trong bất hạnh có may mắn.
Đậu Đinh bổ nhào qua, nằm trên mặt Tề Lạc Nhi gào khóc: "Oa oa, chủ nhân, Đậu Đinh sai rồi, sau này Đậu Đinh sẽ không rời chủ nhân nửa bước nữa."
Tiếng khóc của nó như tiếng quỷ khóc sói gào, nước mắt ào ào rớt xuống, chảy đầy mặt mũi Tề Lạc Nhi.
Tề Lạc Nhi thấy nó khóc hốc mắt cũng có chút chua xót, sờ lên da thịt mập mạp, thân người tròn vo của nó, nàng muốn nhấc nó lên, nhưng tay không có chút khí lực...
Đậu Bảo ở bên cạnh bứt rứt bất an mà loạn chuyển quanh, dù sao Đậu Đinh vì nó mới "bỏ rơi" chủ nhân, không biết chủ nhân Đậu Đinh có thể tha thứ cho nó hay không?
Nguyệt Vô Thương thấy Tề Lạc Nhi giống như chú chim nhỏ nép vào trong ngực Vân Họa, không khỏi nổi giận, tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Trả nàng lại cho ta!".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro