Cậu học sinh ngồi cuối lớp

Tháng Mười ở Chiang Mai, không khí bắt đầu dịu lại. Những cơn gió mát đầu mùa luồn qua từng khe cửa lớp học, mang theo mùi hương dìu dịu của cây cỏ và nắng sớm. Trong lớp học năm cuối khối M.6/2, học sinh bắt đầu tụ tập, tiếng cười đùa vang lên rộn ràng như mọi ngày.

Nut đến sớm hơn thường lệ, cậu thích cái cảm giác lớp học còn trống – chỉ có tiếng quạt trần quay nhè nhẹ và ánh sáng lấp lánh từ ô cửa sổ.

Nut chọn chỗ ngồi quen thuộc – bàn thứ ba từ dưới đếm lên, cạnh cửa sổ. Từ đó, cậu có thể nhìn ra sân trường, nơi cây sakura Thái đã bắt đầu trút lá. Nhưng hôm nay, có điều gì đó lạ lẫm – chỗ cuối lớp, cạnh kệ sách, có một người mới.

Một cậu con trai, tóc nâu tối rối nhẹ như thể vừa ngủ dậy, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đồng phục hơi nhàu, cổ áo lệch, nhưng không lôi thôi – kiểu lười biếng có chủ ý. Mắt cậu ta một mí, hơi sụp, tạo cảm giác mệt mỏi thường trực, nhưng lại khiến người đối diện khó rời mắt.

Nut không biết cậu là ai. Có lẽ học sinh chuyển trường?

“Ê, Nut,” Tui – bạn thân của Nut – vỗ vai cậu từ phía sau, “Người mới đấy. Tên Hong. Từ Bangkok chuyển về.”

“Ờ…” Nut đáp khẽ, mắt vẫn không rời khỏi dáng người kia.

Hong dường như cảm nhận được ánh nhìn, khẽ quay đầu. Ánh mắt của họ chạm nhau – chỉ một giây – rồi Hong quay đi, như thể chưa từng thấy gì. Nhưng Nut lại thấy trong ánh mắt ấy có điều gì rất lạ – một nỗi buồn lặng lẽ, sâu và cũ kỹ.

Giờ Sinh học bắt đầu. Cô giáo giới thiệu Hong trước lớp, giọng đều đều:

“Đây là Hong, học sinh mới chuyển từ Bangkok. Em ngồi ở chỗ cũ cũng được.”

Hong khẽ cúi đầu, không cười, không nói gì thêm. Cậu vẫn ngồi lại chỗ cuối lớp – tách biệt, như một vùng khí quyển riêng.

Suốt tiết học, Nut không hiểu sao bản thân cứ bị phân tâm. Mỗi lần quay đầu xuống cuối lớp, cậu luôn thấy Hong đang nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trôi về một nơi rất xa – xa đến mức Nut cảm tưởng nếu có gọi tên, cũng không thể kéo cậu ấy về lại thực tại.

Giờ ra chơi, Nut lấy hết can đảm, mang hộp sữa chua đi xuống cuối lớp.

“Ê, uống không?” – Cậu đưa hộp sữa ra, hơi ngập ngừng.

Hong nhìn cậu, lần này lâu hơn – một cái nhìn không lạnh lùng, chỉ là... yên tĩnh.

“Không ăn đồ ngọt,” Hong đáp, giọng trầm, rõ ràng nhưng không lạnh nhạt.

Nut gật đầu, định quay đi thì Hong đột nhiên hỏi:

“Cậu tên gì?”

“Nut. Mình học ở đây từ lớp 7.”

“Ừm.” Hong gật khẽ. “Cảm ơn vì hộp sữa.”

Nut không nói gì thêm. Nhưng khi quay lưng bước đi, cậu biết mình sẽ không quên được ánh mắt đó – ánh mắt như cơn gió thu trôi lặng lẽ qua một ngày rất buồn.

Chiều hôm đó, trên đường về, Nut đạp xe một mình qua con phố nhỏ dẫn ra hồ. Trời vàng ươm nắng nhẹ. Trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại câu nói của Hong:

"Không ăn đồ ngọt."
Nhưng tại sao trong mắt cậu ấy… lại buồn đến thế?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro