Chap 16
Sáng sớm ở Bangkok, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ căn hộ nhỏ của Hong, chiếu lên gương mặt ngủ say của cậu. Cậu vẫn chưa dậy, chiếc chân băng bó gác nhẹ trên ghế, xung quanh là vài cuốn sách, điện thoại và bộ trang phục tập nhảy còn chưa cất.
Nut nhẹ nhàng chạm vào mái tóc rối của Hong, mỉm cười
"Em ngủ thêm đi, anh đi lo công việc một chút rồi về."
Hong mở mắt, nhìn anh bằng ánh mắt nửa mơ nửa tỉnh
"Anh đi đi, em đợi anh về."
Đó là một buổi sáng bình thường nhưng chứa đựng cả thế giới dành cho hai người.
Ngày hôm đó, Nut bận rộn với công việc, còn Hong dành thời gian nghỉ ngơi và tập nhẹ. Hai người không cần nói nhiều, chỉ cần cảm nhận nhau trong từng hơi thở, từng ánh mắt.
Tối đến, Nut và Hong cùng nhau đi dạo trên những con phố quen thuộc, nơi từng là chứng nhân cho biết bao kỷ niệm ngọt ngào. Họ im lặng bên nhau, nắm tay nhau thật chặt, như để giữ lấy từng giây phút quý giá.
"Sắp tới có thể anh sẽ phải đi công tác xa. Em đừng buồn nhé."
Hong cười mỉm, tựa đầu vào vai anh
"Em biết. Em sẽ đợi anh trở về"
Ngày Nut đi, Hong đứng trên ban công căn hộ, nhìn theo chiếc taxi biến mất trong dòng người đông đúc. Cậu tự nhủ sẽ cố gắng luyện tập chăm chỉ hơn, để khi anh trở lại, cậu có thể đứng trên sân khấu với đôi chân khỏe mạnh.
Dù xa cách, nhưng trong lòng họ vẫn luôn có nhau. Tình yêu không cần lời hoa mỹ, chỉ cần sự tin tưởng và kiên nhẫn chờ đợi.
Và rồi, một ngày không xa, khi Nut trở về, họ sẽ lại cùng nhau bắt đầu một hành trình mới, mạnh mẽ hơn, bền chặt hơn.
Mấy tháng công tác dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Nut bước xuống sân bay Suvarnabhumi, ánh mắt ngay lập tức tìm kiếm hình bóng quen thuộc giữa đám đông. Và rồi, anh thấy Hong – vẫn mái tóc rối, vẫn nụ cười rạng rỡ như ngày đầu gặp nhau.
Hong chạy vội đến, không kịp chào hỏi, đã ôm chầm lấy Nut, giọng nghẹn ngào:
"Anh về rồi! Nhớ anh chết mất!"
Nut mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy Hong, nói nhỏ
"Anh cũng vậy. Giờ anh sẽ không rời xa em nữa."
Hai người đi qua những con phố thân quen của Bangkok, tay trong tay, nói với nhau những điều mà bấy lâu chưa kịp thổ lộ. Nut kể về những ngày công tác bận rộn, còn Hong kể về hành trình hồi phục và những lần tập nhảy chầm chậm mà kiên trì.
Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm áp của thành phố, họ cùng nhau ngồi trên ban công căn hộ, cảm nhận hơi ấm của nhau và những nhịp đập trái tim hòa chung.
Nut nhìn Hong, giọng trầm ấm:
"Anh sẽ luôn ở đây, bên em, cùng em bước tiếp con đường này."
Hong mỉm cười, tựa đầu vào vai Nut:
"Em biết. Và em sẽ luôn cùng anh, không bao giờ buông tay."
Bên nhau, dù bao nhiêu khó khăn, dù bao nhiêu thử thách, họ tìm thấy một điều quý giá nhất: sự bình yên và tình yêu chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro