Giảng đường có nắng

🌤️ Mỗi người bước vào đại học đều mang theo một giấc mơ nhỏ.
Em không mơ gì to tát, chỉ mơ... sẽ gặp ai đó khiến em muốn dậy sớm mỗi ngày.
Khi thấy anh ngồi một mình, tay cầm ly cà phê đen, ánh sáng rọi qua vai anh...
Em biết mình tìm thấy rồi.
Dù chưa chắc anh sẽ để em ở lại trong cuộc đời anh,
Nhưng ít nhất, cho em ngồi kế anh trong buổi học đại cương đầu tiên được không?
Pichetpong
————————————
Buổi sáng thứ Hai đầu tuần, gió còn chưa kịp tỉnh.

Trong giảng đường C201, ánh sáng đổ xiên qua khung cửa kính lớn, chiếu lên hàng ghế ba, nơi Thanat – sinh viên năm hai ngành Quản trị – đã ngồi sẵn từ sớm, một tay gác lên bàn, một tay cầm ly americano đá không đường vẫn còn nguyên.

Anh ít nói, lạnh lùng, mang cái vẻ khó gần rất... đại học.

Cho đến khi "cậu" xuất hiện.

– Ơ anh ơi! Chỗ này có ai ngồi chưa?

Giọng con trai, tươi tỉnh, vang lên ngay cạnh ghế anh. Nut khẽ nhấc mắt khỏi màn hình laptop, quay sang.

Một cậu nhóc mặc đồng phục năm nhất đứng đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, tay cầm ly kem vani socola đã chảy mất nửa. Mặt đỏ bừng vì chạy và... vì cười.

– Còn ghế không? Em xin ngồi ké với nha? – Cậu nhóc hỏi, đôi mắt sáng như vừa phản chiếu cả mặt trời buổi sáng.

Nut lắc đầu khẽ.

– Không ai ngồi.

– Vậy em ngồi thiệt á nha!

Cậu kéo ghế ngồi xuống, vô tư đến mức Nut hơi nhíu mày.

– Em là Pichetpong. Nhưng bạn bè toàn gọi là Hong thôi á! – Cậu tự giới thiệu, miệng vẫn không ngừng cười.

Nut không phản ứng gì, chỉ cúi đầu xuống nhìn lại slide đang mở.

– Còn anh? Tên gì vậy? – Hong nghiêng đầu hỏi.

– Thanat.

– Thanat... Tên ngầu ghê. Anh học năm hai hả?

– Ừ.

– Quản trị đúng không? Em đoán từ cái vibe... kiểu nhìn là thấy mùi deadline.

Nut quay sang nhìn Hong, ánh mắt thoáng kinh ngạc.

– Em đoán hay lắm á! – Hong bật cười, giơ thìa kem lên mời – Anh thử không? Vani socola nè, ngon cực kỳ!

– Không ăn ngọt.

– Vậy chắc anh uống đắng, americano lạnh không đường hả?

Nut chớp mắt. Lần này thì gật đầu thật.

– Biết luôn! Em đoán đúng nữa hả? Mai em mời ly cà phê cảm ơn vụ cho ngồi ké nha!

Nut im lặng, không trả lời. Nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một góc cực nhỏ.

Nhóm chat: "Americano Phục Kích Nut"

Tui:
"Ủa alo? Nó dám rủ ảnh ăn kem =)))) Hong đỉnh thiệt sự."
Lego:
"Cười như mặt trời vậy ai mà không tan chớ?"
William:
"Hình như Nut khẽ gật đầu thiệt kìa. Tao thấy!"
Hong:
"Tao mời được ảnh uống cà phê rồi nèeeeeeee 😭😭😭"

—————————-
Hôm sau, Nut vào lớp, thấy sẵn ly americano lạnh trên bàn. Trên ly còn có dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút lông đen:

"Em đoán vị đắng, không biết có đậm như người không ☕️
Cảm ơn anh vì cho em ngồi ké hôm qua nha ~"
— Hongshi
Nut cầm ly lên, nhìn kỹ dòng chữ.
Không hiểu sao tim anh đập lệch một nhịp.

Vị đắng trong miệng – và một chút ấm ở trong tim.
—————————
Tin nhắn của Hong gửi cho Nut
Hong:
"Cà phê sáng nay vừa miệng không anh? 😳"
Nut:
"Ừ."
Hong:
"Mai em tặng thêm cây kem nha? Lần này là hai muỗng, vani socola luôn!"

Nut nhìn dòng tin ấy lần nữa. Không trả lời. Nhưng tay vẫn giữ chặt điện thoại đến tận tiết ba
——————————-
end chap 1
——————————-
🌨️ Thật ra anh đã thấy em ngay từ khi em bước vào lớp.
Nhỏ bé, lấp lánh, rực rỡ như nắng...
Nhưng trong sự rực rỡ đó, có một điều khiến anh yên tâm.
Anh không quen ánh sáng. Nhưng nếu em là nắng...
Anh sẽ thử không nhắm mắt lại.
Thanat

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro