↬3↫

Đến tối, sau khi kết thúc bữa cơm canh rau đạm bạc, tôi lại ru rú vào phòng viết nhạc.

Hồi trước tôi đi làm ở chỗ Seunghyun hyung kiếm được không ít tiền nhưng đều đổ hết vào mấy cái thứ trước mặt tôi bây giờ: mic thu âm, máy tính, đàn.

Bài hát tôi đang lên giai điệu là một bài ballad, nói về một người con trai thất tình mang theo một nỗi u sầu. Bài này vẫn là tôi và Young Bae kết hợp. Anh ta hát còn tôi sáng tác. Tôi cũng không chác bài hát này có phù hợp với giọng Young Bae không nữa. Giọng anh ta ấm áp nhưng lại mang theo một chút gì đó bứt rứt, mạnh mẽ, nhưng tôi cân ở đây một tone giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào mà sâu lắng. Vẫn là tôi cứ viết ra đã rồi tính sau đi.

Chợt có tiếng mở cửa, mùi trà hoa cúc thơm dịu bay vào. Tôi lưu bản nhạc lại rồi quay ra đón lấy cốc trà từ tay em.

"Em có làm phiền anh không?" Em hỏi tôi

"Không sao, anh cũng đang cần nghỉ ngơi một lúc."

Tôi đặt cốc trà xuống bàn, cầm tay em kéo em lại gần. Em lại xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai, muốn rút tay về, nhưng tôi lại càng nắm chặt hơn.

"Lại đây, quần áo mặc thoải mái chứ?"

"Dạ" Em lí nhí đáp lại tôi.

Tôi khẽ cười. Tay em thật ấm áp, lại còn trắng mịn, không một vết xước. Rõ ràng trước kia em đi xin tiền mà lại không có ai đánh đập em? Nhìn tay em lệch hẳn một tông màu so với tay tôi, lòng tôi lại ngổn ngang những suy nghĩ. Nhưng rồi cũng gạt chúng ra khỏi đầu. Tôi không nhịn được mà hôn chóc một cái lên bàn tay mịn màng của em.

Em có hơi sợ hãi rụt tay về, giấu tay ra sau lưng.

"Em còn phải đi quét nhà, anh cứ làm việc, em ra trước."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng tôi bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Tôi muốn thân thiết với em hơn, vậy mà em cứ tạo khoảng cách với tôi. Nhìn cốc trà hoa cúc trên bàn làm việc, tôi khẽ nhấp một ngụm, rồi bắt tay vào làm việc tiếp. Nhưng tôi lại chẳng thể tập trung được, các nốt nhạc cứ rời rạc, nghe chẳng phù hợp. Có lẽ tôi lại đánh sai hợp âm rồi.

Vật lộn mãi đến mười hai giờ đêm, tôi tạm nghỉ tay vào bếp lấy nước uống. Tôi thầm nghĩ giờ này có lẽ Seungri đã lên giường ngủ rồi nên rón rén rót cốc nước. Lúc quay lại tôi muốn vào phòng nhìn em một chút thì thấy em cuốn chăn mỏng nằm dưới đất. Tôi nhíu mày, lo lắng lại gần em. Trời mùa đông lạnh như vậy mà dám nằm dưới đất. Trán em lấm tấm mồ hôi, lông mày em nhíu chặt. Chắc em đang gặp phải ác mộng rồi.

Tôi bế em lên giường, đặt em nằm vào trong. Lúc định thả tay ra, em lại nắm lấy vạt áo tôi.

"Đừng đi, anh ơi đừng đi."

Em mở đôi mắt to tròn ngập nước nhìn tôi. Trong lòng tôi bỗng ấm áp một mảng. Tôi lấy tay áo lau mồ hôi lấm tấm trên vầng trán em, ôn nhu nhìn em mà hạnh phúc.

"Anh luôn ở đây mà. Nhưng anh chưa tắt đèn bên phòng kia, đợi anh qua tắt đèn rồi quay lại với em nhé!"

Em khẽ gật đầu, nhưng tay em càng nắm chặt hơn.

Tôi khẽ vuốt ve đôi tay đang nắm vạt áo tôi rồi nhẹ nhàng nhấc ra.

"Ngoan, anh sẽ quay lại ngay."

Tôi đi nhanh sang phòng bên cạnh tắt hết đèn, lưu đoạn nhạc lại rồi quay trở về bên em. Lúc tôi mở cửa phòng ra, vẫn đôi mắt to tròn đáng yêu ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Nhìn em tựa như sắp khóc. Chắc vừa rồi em mơ phải ác mộng sợ lắm nên mới như vậy. Tôi nhanh chóng lên giường cởi tất chui vào chăn bông ấm áp. Tôi kéo em lại về phía mình, em không trốn, thậm chí còn dịch vào một chút. Chắc em cần một cảm giác an toàn. Tôi vòng tay ôm lấy em. Mùi hương của em thật dễ ngửi. Đều là dùng chung sữa tắm mà sao mùi của em lại cuốn hút đến như vậy?

"Anh ôm em ngủ nhé?"

Em giấu mặt vào trong lồng ngực tôi, lí nhí đáp: "Vâng"

Tôi cảm thấy, hạnh phúc, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Sáng hôm sau tôi thức dậy, so với bình thường là rất sớm. Bây giờ mới có 7h thôi. Nhìn sang bên cạnh đã chẳng thấy em đâu, hơi ấm cũng chẳng còn, tôi nghĩ em đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn nên rất ung dung đi vào nhà vệ sinh thay rửa.

Lúc ra khỏi vệ sinh, tôi cảm thấy rất lạ. Căn nhà này vốn bé, chỉ cần có mùi đồ ăn chắc chắn sẽ thơm khắp nhà. Vậy mà đến giờ chẳng có mùi đồ ăn. Tôi vội đi đến phòng bếp, chẳng thấy em đâu. Trống trơn, chẳng có cái gì.

Tôi hốt hoảng, chạy loạn lên tìm em, tôi cứ hét to gọi tên em. Nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Tôi đi đập cửa từng nhà hỏi thăm với tâm trạng mất kiểm soát. Họ vốn đã chán ghét tôi giờ còn ghét hơn. Nếu bị nhiều người ghét mà tìm được em thì tôi cũng ước gì cả thế giới này ghét mình ngay lúc này. Tôi còn một mình chạy ra các khu chợ để hỏi thăm cậu bé thấp gầy, mặt mũi dễ nhìn, mặc chiếc áo hoodie màu đen của tôi. Nhưng đáp lại cũng là những cái lắc đầu của mọi người.

Tâm tôi bỗng trống rỗng. Tuy em mới đến ở nhà tôi hai ngày, nhưng sự xuất hiện của em khiến tôi luôn cảm thấy em là một phần không thể thiếu trong tôi.

Gương mặt của em, nụ cười của em khiến tôi thấy nhớ nhung đến lạ.

Thực ra ngay từ đầu tôi vốn không biết, tôi để em ở nhà mình như vậy là do thương hại em hay vì một lí do nào khác?

Là thích em sao?

Đột nhiên tôi bật cười. Thích? Tôi vừa chia tay người yêu ba ngày trước, giờ tôi đã thích một người khác? Đúng là chẳng logic gì cả.

Nhưng em là người mang đến ánh sáng cho tôi. Em là người đã khiến tôi quên hết mọi phiền muộn chỉ với nụ cười ấy...

Tâm trạng tôi lại càng nặng nề hơn. Nhưng ít ra tôi cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Seungri, thiên thần của anh, em đang ở đâu?





Chàng trai ấm áp của tôi đã quay lại rồi 😭





Ấm áp thật sự luôn, huhu yêu anh quá ╰(*´︶'*)╯♡

#10112019

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro