"Sinh nhật vui vẻ nhé, tee"
Hôm nay là ngày sinh nhật của Hong. Nếu họ vẫn còn ở bên nhau, thì giờ này Nut hẳn đang cùng Hong thắp nến, gửi gắm những lời chúc ngọt ngào như bao mùa sinh nhật họ đã từng cùng nhau đi qua. Nhưng tất cả chỉ còn là hồi ức. Hong đã rời đi từ lâu, mang theo cả tuổi trẻ và những vụng dại chưa kịp trưởng thành của Nut.
Nut bước đi lang thang giữa thành phố, từng ánh đèn, từng góc phố như gợi lại bóng dáng cũ. Chân vô thức đưa anh đến con đường quen thuộc, nơi có quán kem nhỏ mà Hong từng rất thích. Quán ấy ngày xưa luôn đầy ắp tiếng cười, ngọt ngào như vị kem vani mà Hong thường chọn.
Nut dừng lại. Trong ô cửa kính, anh thấy Hong. Vẫn là nụ cười ấy - nụ cười từng khiến trái tim Nut tan chảy không biết bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay, người ngồi bên cạnh Hong không còn là Nut nữa, mà là Tui. Trên bàn họ là chiếc bánh sinh nhật nhỏ, ánh nến lung linh phản chiếu lên gương mặt hạnh phúc của Hong.
Nut chết lặng. Lồng ngực anh như bị ai đó bóp nghẹn... Kỷ niệm lần lượt thi nhau ùa về, như thể chỉ cần nhắm mắt lại thôi, anh vẫn sẽ thấy hình ảnh hai đứa vẫn còn ngồi cạnh nhau giành nhau từng thìa kem. Anh nhớ rõ cái nhăn mặt đáng yêu của Hong khi bị anh chọc ghẹo, nhớ cả ánh mắt dịu dàng mỗi khi Hong khẽ đưa thìa kem vani sang như thể muốn nhường hết ngọt ngào trên đời này cho anh.
Những ký ức ấy ngọt ngào ấy giờ như mũi dao bén ngót, cắm thẳng vào tim Nut. Anh muốn chạy vào, muốn níu lấy một chút gì đó của ngày xưa nhưng đôi chân lại như bị đóng chặt xuống mặt đất. Chỉ có thể vương đôi mắt lặng lẽ dõi theo, để mặc nỗi đau gặm nhấm từng nhịp thở.
Nut biết, nếu ngày đó mình trưởng thành hơn một chút... có lẽ họ vẫn còn ở cạnh nhau. Nhưng "nếu" mãi mãi chỉ là điều không bao giờ xảy ra.
Giờ đây, người đang ngồi cạnh Hong cùng cậu thổi nến và mỉm cười hạnh phúc... không phải là Nut. Bàn tay từng nắm lấy Nut khi băng qua con phố đông giờ đang đan chặt tay với một người khác. Ánh mắt từng nhìn Nut chan chứa yêu thương, giờ đã thuộc về Tui.
Khoảnh khắc ấy, Nut cảm nhận rõ rệt khoảng cách vô hình giữa hai người. Không phải là một con phố, không phải là tấm kính ngăn cách, mà là cả một quãng đời đã lạc mất nhau. Và Nut biết mình đã vĩnh viễn đánh mất Hong.
Nut quay bước, bóng dáng lạc lõng giữa dòng người vội vã. Mỗi bước đi như dẫm lên mảnh vỡ của ký ức.
Nut ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao, giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt.
"Sinh nhật vui vẻ nhé, tee" Nut mỉm cười thì thầm, như một lời chúc gửi vào khoảng không.
Hóa ra, điều đau đớn nhất không phải là mất đi, mà là nhìn thấy người mình yêu đã tìm được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy không còn chỗ cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro