Chương 2
Sau một hồi trò chuyện, hai con rồng sa cơ cuối cùng cũng nắm được phần nào thế giới của đối phương.
“Vậy tức là… ngươi ở thế giới cũ bị một kẻ rất lợi hại truy sát, buộc phải thông qua một tấm gương để trốn sang thế giới của bọn ta?”
“Chính xác.”
“Hơn nữa, ở thế giới đó, đàn ông… à không, phải nói là rồng đực cũng có thể baby à?”
Ngao Quảng không hiểu từ baby, nhưng đại khái đoán được ý. Y hơi xấu hổ khi nhắc chuyện này trước mặt tiểu bối, hai gò má bất giác đỏ lên: “Không hẳn, chỉ là… ta là một trường hợp đặc biệt.”
“Ồ, hiểu rồi. Thế tức là cha đứa nhỏ…không phải ta nói ngươi đâu nhé…chắc hẳn là thiên phú dị bẩm.”
“Ngươi… ngươi nói linh tinh cái gì đấy!”
Ngao Bính cố gắng trở mình, gối đầu lên đùi Ngao Quảng. Nhờ có y trị thương, phần xương sống của hắn đã dần lấy lại chút cảm giác, khiến tâm trạng vốn đang rã rời cũng có chỗ bám víu. Hắn không nhịn được mà nảy sinh chút cảm giác thân thuộc như giữa cha con với vị Đông Hải Long Vương từ dị giới này.
Hắn “ồ” một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy ngươi đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ trong bụng chưa?”
Ngao Quảng nhẹ nhàng xoa bụng, tay còn lại dịu dàng vuốt ve mái tóc dài màu vàng kim của Ngao Bính, ánh mắt đầy yêu thương: “Đây là đứa con thứ ba của ta, vậy thì đặt tên là… ‘Ngao Bính’ đi.”
Đức tam thiếu gia, bản danh cũng là Ngao Bính.
"..."
Thấy đối phương im lặng không đáp,
Ngao Quảng nghi hoặc “ừm” một tiếng:
“Sao thế? Cái tên này không hay à?”
“Hay thì hay…” Ngao Bính cười gượng,
“Hay là ngươi đổi cái tên khác đi?”
Xác định rồi, đây chính là của một người cha ở thế giới khác của hắn!
Hắn thầm rủa trong bụng, hình ảnh lão cha của mình cũng chính là lão đại Đức Hưng - Ngao Quảng bỗng chốc hiện lên trong đầu. Dáng người bệ vệ, gương mặt nghiêm nghị và đặc biệt là cây gậy đầu rồng nặng trịch trong tay lão. Cả người hắn run lên, có cảm giác như nếu mình còn tiếp tục nói bừa nữa thì cây gậy đó sẽ đập thẳng vào đầu hắn mất.
“Hay là được rồi.” Ngao Quảng không để tâm lắm, tự đắc nghĩ rằng con trai mình sinh ra đã quang minh lỗi lạc, dĩ nhiên phải mang một cái tên vang dội trời đất.
“Nói mới nhớ, ta còn chưa biết nên xưng hô với tiểu hữu thế nào?”
“Ta hả…” Ngao Bính nghĩ một lúc, cuối cùng bất lực thở dài: “Ngươi cứ gọi ta là Đức Tam đi.”
Cả hai lại tiếp tục trò chuyện rất lâu, tựa vào nhau tâm sự những chuyện vụn vặt.
Ngao Bính lấp lửng tiết lộ về tình cảnh hiện tại của mình. Cha đã chết, long gân bị rút, long cung sụp đổ, sau lưng còn có một sát tinh ba đầu sáu tay truy đuổi không buông. Nhắc đến kẻ thù đó, hắn không kìm được mà rùng mình.
Thấy Ngao Quảng vẻ mặt mơ hồ, hắn theo bản năng dời ánh mắt sang bụng y, chợt nhận ra đối phương có lẽ còn chưa từng nghe đến cái tên Na Tra trong dòng thời gian của mình. Vì thế hắn giải thích:
“Nghe nói Lý Na Tra là linh châu chuyển thế. Ta cũng chả rõ cái thứ đó là gì nữa, chắc là bảo bối của đám thần tiên trên trời đi. Hắn ta tàn bạo hung hãn, thích nhất là lột da, rút gân long tộc, từng đồ sát tứ hải quấy đến mức trời đất đảo lộn.”
Đức tam thiếu gia tuy chẳng có chút ký ức nào về chuyện này nhưng bịa chuyện thì không ai sánh bằng.
Ngao Quang âm thầm ghi nhớ sự tồn tại của "Linh Châu".
"Còn Lý Vân Tường, chính là kẻ đã làm ta bị thương." Ngao Bính chỉ vào phần long gân sau lưng đã bị tổn hại đến năm phần,
"Hắn là kiếp sau của Na Tra, hoàn toàn thừa hưởng sự ngang ngược, bạo liệt, tàn nhẫn và vô tình của sát thần ấy..."
Nhắc đến kẻ thù, bao nhiêu u sầu trên mặt Ngao Bính đều bị quét sạch, hắn bắt đầu kể tội Lý Vân Tường một cách hào hứng, thao thao bất tuyệt đến mức Ngao Quang thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu không phải vì bị rút mất long gân có lẽ hắn đã nhảy dựng lên để tự mình diễn một vở kịch "Lý ma đầu xé xác long tộc nhỏ bé vô tội" rồi.
Nhưng khi nói đến việc long cốt bằng thép bị phá hủy, giọng nói của hắn dần yếu đi. Hắn làm bộ ngáp một cái, rồi nhẹ nhàng vùi mặt vào bụng Ngao Quang.
"Haizzz, nói nhiều thế, ta buồn ngủ rồi."
Hắn ậm ừ, một lát sau lại thấp giọng nói thêm, "Ta muốn về nhà..."
Ngao Quang để ý thấy Ngao Bính có một đôi mắt xếch xinh đẹp, cả gương mặt trắng trẻo, tinh xảo, chỉ có phần đuôi mày là hơi rũ xuống. Có thể tưởng tượng được rằng trước đây hắn hẳn là một vị công tử được nuông chiều hết mực, lớn lên trong nhung lụa và những lời tâng bốc.
Không kìm được y càng ôm chặt con rồng nhỏ đáng thương trong lòng. Hai long tộc cùng tên, cùng họ, dựa vào nhau qua lớp da bụng của y. Nơi đó truyền đến cảm giác lông mi khẽ chớp, rồi sau đó là một chút ẩm ướt, lành lạnh.
___________
Họ đã nghỉ ngơi suốt cả ngày. Sau khi Ngao Quảng trở về chỗ dưới gầm cầu, thành phố Đông Hải cuối cùng cũng dứt trận mưa kéo dài suốt một tuần. Trong không khí tràn ngập mùi hỗn hợp giữa khí thải than đá và vi khuẩn actinomycetes sau mưa.
Lúc này, trời đã qua canh ba. Ánh đèn yếu ớt phản chiếu trên mặt đường lát đá sau mưa. Một vài kẻ say rượu nằm lăn lóc bên đường, đưa mắt nhìn về phía cặp đôi kỳ lạ đang đi ngang qua: một người phụ nữ có vóc dáng vô cùng cao ráo, có lẽ là phụ nữ đi vì dù sao cũng mang bụng lớn đang đẩy một chiếc xe lăn trên đường.
Người phụ nữ ấy có mái tóc dài màu bạc tựa rong biển, nửa khuôn mặt dưới bị che bởi khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt tròn và sáng. Trên xe lăn là một người đàn ông bị bọc kín từ đầu đến chân.
Bọn say rượu chẳng hề nhận ra điểm kỳ quái của cặp đôi này, ngược lại còn nheo mắt, nhe răng cười mà bình phẩm:
"Bà vợ này là của nhà ai thế? Nhìn mặt mũi còn đẹp hơn cả hoa khôi của Vạn Lạc Phường đấy, nhưng mà vóc dáng này chắc đấm một phát là đủ tiễn tao lên trời luôn!"
"Tao thấy là ngồi một phát đè chết mày luôn ấy chứ, hahaha!"
Mấy tên bạn nhậu cợt nhả cười hô hố, một tên còn chỉ tay:
"Này! Nhìn đi, lão chồng nhà cô ta bị vắt kiệt đến nỗi không đi nổi nữa, phải ngồi xe lăn rồi kìa…"
"Ê, cô em, bệnh viện giờ đóng cửa rồi đấy!"
Mấy tên bợm rượu người sặc mùi rượu, phá lên cười chế nhạo. Tiếng cười của bọn chúng làm con rồng trên xe lăn bừng bừng sát ý. Từ khi có ký ức, cuộc sống của Ngao Bính chưa từng rời khỏi sự tôn sùng của vạn người, ăn sung mặc sướng. Ra đường có Dạ Xoa hộ tống, ở nhà có ngư nữ hầu hạ. Ngay cả khi bị Đức lão gia đánh cho một trận ra trò thì chẳng bao lâu sau hắn vẫn có thể nhận được một chiếc siêu xe mới tinh trong bữa sáng.
Hắn siết chặt chiếc áo khoác - chắc là lượm được của một lão già nghiện thuốc phiện nào đó - rít qua kẽ răng:
"Lũ hạ đẳng này…"
"Đức Tam, cẩn trọng lời nói."
Ngao Bính lập tức đảo mắt khinh bỉ. Ngao Quang tuy cũng là Đông Hải Long Vương, nhưng tính cách lại mềm mỏng hơn Đức lão gia rất nhiều, nói năng lúc nào cũng cứng nhắc cứ như một ông già quê mùa vậy. Mắng không được, hắn đành ôm một bụng tức gắt gỏng với Ngao Quang:
"Ngươi lấy đâu ra cái xe lăn này vậy? Cứng như đá, lưng ta sắp gãy rồi đây này! Không phải ngươi cũng là rồng sao? Biến về rồng cõng ta là xong chuyện!"
Trong lòng Ngao Quang nghĩ thầm: Lưng ngươi vốn đã gãy rồi còn đâu, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ giọng giải thích:
"Ta vốn là kẻ từ thế giới khác, không thể tùy tiện sử dụng yêu lực." Rồi y lại nhẹ giọng hỏi:
"Cái 'căn cứ an toàn' mà ngươi nói, chắc là gần đây rồi chứ?"
"Căn cứ an toàn" chính là căn biệt thự cuối cùng mà Ngao Bính mua trước khi gặp nạn. Căn nhà này được thanh toán bằng quỹ đen của hắn, trang bị những thiết bị y tế ngoại khoa tiên tiến nhất của thành phố Đông Hải đến mức ngay cả Đức lão gia cũng không hề hay biết. Toàn bộ quá trình giao dịch đều do hắn tự mình thực hiện, thậm chí tên chủ sở hữu trên hồ sơ bất động sản còn là… Lý Vân Tường.
Nhìn vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi của Ngao Quang, Ngao Bính cứng cổ giải thích: "Cái này gọi là 'dưới đèn thì tối'! Ba tập đoàn lớn đều không tra ra, mà ngay cả Lý Vân Tường cũng chẳng đời nào ngờ được kẻ bị truy sát lại trốn ngay trong nhà mình."
Còn mục đích ban đầu của căn nhà này? Ngao Bính vốn định bắt Lý Vân Tường về đây, nhốt hắn trong này, tự tay phẫu thuật moi ra bí ẩn về ngọn lửa trên người hắn rồi đem kết quả nghiên cứu đó làm quà sinh nhật cho lão cha nhà hắn.
Đáng tiếc, thực tế lại quá phũ phàng rằng Đức tam thiếu gia thậm chí còn chưa thành công ngay bước đầu tiên.
"Chính là ở đây."
Bàn tay phải của Ngao Bính hóa thành long trảo, nhẹ nhàng cào qua ổ khóa sắt khiến cửa lập tức bật mở.
Vừa đặt chân đến nơi trú ẩn an toàn, hắn lập tức cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Không thèm để ý Ngao Quang vẫn đang quay lưng đóng cửa, hắn vội vàng tự đẩy xe lăn vào phòng khách. Chỉ là, hắn lại không nhận ra rằng trong bóng tối, hình dáng của những món nội thất đã thay đổi rất nhiều…
Giây tiếp theo, ánh đèn ấm áp bên trong biệt thự bất ngờ sáng lên. Ngao Bính không kịp tránh né, đâm thẳng vào một cơ bụng rắn chắc như thép.
Hắn run rẩy ngẩng đầu lên nhìn đối phương mặc một chiếc áo ba lỗ đen quen thuộc, cúi nhẹ đầu, để lộ đôi mắt sâu thẳm mà lạnh lẽo.
Chính là "chủ nhà" Lý Vân Tường.
Trên mái tóc màu đỏ rực của "sát thần họ Lý" kia, ngọn lửa có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang bùng cháy. Khóe môi cậu ta vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, mang theo sự nguy hiểm chết chóc:
"Đức tam thiếu gia đúng là giàu có ghê nhỉ."
Máu trong người Ngao Bính như sôi trào lên, nỗi sợ hãi tràn đến khiến gan ruột hắn muốn vỡ tung. Long gân bằng thép trên xương sống hắn nhói lên từng đợt đau đớn dữ dội. Hắn không kìm được, buột miệng la lên một tiếng "Aaa—!", ngay lập tức nhận về một cú tát mạnh từ đối phương.
"Bốp!"
Chỉ trong chớp mắt, cả người lẫn xe lăn đều bị hất văng xuống đất. Hắn ngã sõng soài trong một tư thế vô cùng nhục nhã, toàn thân mềm nhũn, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu.
"Ngươi... ngươi làm sao tìm được chỗ này..."
Giọng nói của Ngao Bính run rẩy, hắn nằm rạp dưới đất không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào sắc mặt của Lý Vân Tường. Ánh mắt hắn hoảng loạn lướt khắp căn phòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Ngao Quang thì thấy y cũng bị một con khỉ đeo chiếc mặt nạ kỳ lạ siết chặt sau gáy, không thể cử động.
Lý Vân Tường từng bước áp sát, giống như một thợ săn đang chậm rãi thu lưới, nụ cười lạnh trên môi càng trở nên rõ ràng hơn:
"Ngươi nghĩ sao?"
Từng chữ từng chữ một, hắn nghiến răng nói:
"Ngươi dùng danh nghĩa của ta để mua nhà, ngươi tưởng ta cmn không phát hiện ra sao?!"
" Không thể nào."
Cổ họng Ngao Bính nghẹn lại, khó tin ngẩng đầu nhìn ánh mắt gần như muốn giết người của Lý Vân Tường, rồi như bị điện giật vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Hắn bỗng nhớ đến cơn đau khủng khiếp khi bị rút gân, cuống cuồng đưa hai tay che chặt lấy sau gáy nơi vết thương vừa đóng vảy.
Lý Vân Tường thấy bộ dạng hèn nhát của hắn, tức đến mức suýt bật cười. Cậu ta nghiến răng, giọng nói đầy sự mỉa mai:
"Nơi tốt nhất để giấu một cái cây là trong rừng”. Tam thiếu gia, ngươi nghĩ thế phải không? Nhưng đáng tiếc thay, ta lại chính là một hoang mạc. Dưới tên ta có bao nhiêu căn nhà, ta lại không biết chắc chắn hay sao?!"
Tên mặt nạ đang giữ Ngao Quang cũng cười ré lên, giọng điệu châm chọc:
"Xem ra tiểu long nhà ta được Daddy bảo vệ quá kỹ rồi, đến khổ cực của nhân gian cũng chưa nếm trải bao giờ. Đâu có giống ta mạng khổ từ lúc sinh ra!"
Ngao Quang đang quan sát tình thế bỗng khẽ giật mình: Hóa ra kẻ này chính là Na Tra!
Lý Vân Tường tiếp tục xát muối vào vết thương:
"Mượn danh nghĩa của ta cũng được thôi, nhưng thuế hợp đồng thì không đóng, phí bảo trì cũng không trả, đến nỗi bọn thu nợ gọi điện đến cả chỗ của Kha Sa rồi. Đây là cái gọi là ‘tính toán sâu xa’ của tam thiếu gia sao—"
Cậu ta chợt dừng lại, ánh mắt băng lãnh khóa chặt vào Ngao Bính, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm:
"Ngao Bính."
Đông Hải Long Vương nhìn bụng mình, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó. Y ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngây ngốc đầy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm giữa Lý Vân Tường và “Đức tam thiếu gia”.
“Tam thái tử Long Vương đúng là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng đáng tiếc, trên trời có Thiên Đế, trên rồng có Na Tra…”
Bốp!
Kẻ đeo mặt nạ cũng chính là Tôn Ngộ Không hào hứng làm vai trò người dẫn chuyện bên tai y, vừa vung gậy Như Ý gõ xuống đất một cái, vừa hào hứng tổng kết:
“Bị khắc chết rồi!”
Nói xong, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên xoay ngoắt người, có lẽ vì nghĩ đến việc cá chép nhỏ này đang mang thai, nên không làm khó dễ thêm. Thậm chí còn rất nhiệt tình bắt chuyện:
“Nói này, sao trên người ngươi cũng toàn mùi tanh của rồng thế….. Ta nhớ Đông Hải Long Tộc đâu có người như ngươi?”
Tôn Ngộ Không phân thân như ảnh, lộn tới lộn lui xung quanh, vươn mũi hít hít ngửi ngửi.
“Ngươi là gì của Ngao Bính?”
“Ta… có thể coi là trưởng bối của hắn.”
Ngao Quang chậm rãi mở miệng, lời nói cẩn thận từng chữ.
“Hả?!”
Tôn Ngộ Không lập tức nhào một cú lộn mèo ra xa ba bước, ánh mắt quan sát y từ trên xuống dưới.
“Ta chưa từng nghe lão Long Vương có sở thích này nha?!”
“…… Ý ta không phải thế.”
Ngao Quang miễn cưỡng phớt lờ cây gậy quen thuộc đến mức khiến hắn sởn da gà trong tay con khỉ, đổi đề tài hỏi lại:
“Ngươi là ai? Và tại sao Na Tra lại gây thương tổn cho Đông Hải Long Tộc?”
“Không dám giấu, bản đại thánh chính là…"
Tôn Ngộ Không ưỡn ngực hắng giọng, mặt mày đắc ý, giọng điệu hùng hồn:
“Danh chấn thiên địa, người người đều biết, không ai không hay - Tề Thiên Đại Thánh, Tôn, Ngộ, Không!”
"..."
Hắn đối diện với ánh mắt ngờ vực của Ngao Quang, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhảy dựng lên.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng học tiểu học sao?! Ngay cả chuyện đại náo thiên cung của lão Tôn ta cũng không biết?!”
Nhưng rồi ngay sau đó, con khỉ lại quay ngoắt chủ đề, hớn hở hứng chí, nhảy cẫng lên mà ngâm một đoạn kịch văn:
"Bích ba đàm thượng khởi phong lôi,
Đẩu dũng hài đồng hội thanh long.
Bích đào thủy tẩy giảo long cung,
Na Tra náo hải chấn thiên khung.
Trừ đắc long cân tác thao đới,
Bác lân đương thủ chiến bào miêu...
Vị kỷ long vương tầm tử trần đường tế,
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ—"
Ở một bên, Tôn Ngộ Không và Ngao Quang tán gẫu sôi nổi; còn một bên lại khí lạnh rợn người.
Trán Ngao Bính túa mồ hôi lạnh, hắn hận không thể lập tức hóa thành con tôm nhỏ, chui thẳng xuống đất.
Hắn âm thầm tụ lại chút linh lực còn sót lại, hóa thành một lưỡi băng sắc nhọn giấu dưới đầu lưỡi phòng ngừa bất trắc.
Lý Vân Tường lườm hắn, ánh mắt nguy hiểm:
“Hắn là ai?”
“A?”
“Ngươi tìm đâu ra trợ thủ thế? Còn là một người đang mang thai?"
Giọng nói Lý Vân Tường bình thản chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ như tảng đá nặng nề nghiền nát dây thần kinh của Ngao Bính.
Ngao Bính thoáng sững người, vội vàng rũ mắt, tóc vàng ướt nhẹp dính sát trên gò má đẫm nước, khiến hắn trông càng thêm thảm hại vô cùng.
Hắn thấp giọng đáp:
“Chỉ là… tình cờ gặp thôi.”
Sau đó lại bổ sung thêm một câu, nhỏ như muỗi kêu:
“Hắn là người tốt.”
——Còn ngươi là đồ hỗn đản.
Nửa câu sau, hắn không dám nói ra miệng.
Lý Vân Tường hừ lạnh một tiếng, đột nhiên chuyển hướng câu chuyện:
“Vậy còn ngươi?”
“Ta?”
Ngao Bính chớp mắt, chưa kịp phản ứng, đờ đẫn mất một nhịp.
Mãi đến khi nhận ra trọng tâm câu hỏi, hắn mới như bị sét đánh, vẻ mặt cứng đờ, mắt trừng lớn, giọng nói khô khốc:
“…Ta không có mang thai!”
"Vậy thì tốt." Khóe môi Lý Vân Tường khẽ nhếch lên, ngay giây tiếp theo, cậu ta đột ngột vươn tay, những ngón tay như gọng kìm sắt siết chặt lấy cổ Ngao Bính, thô bạo nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Lực tay ngày càng siết mạnh hơn.
"Vừa hay, ta không giết người mang thai."
Cơn nghẹt thở dữ dội lập tức ập đến, cuốn lấy toàn thân Ngao Bính. Hắn điên cuồng giãy giụa, nhưng nửa người dưới đã bị tê liệt khiến những động tác ấy trở nên hết sức nực cười. Thanh băng trong miệng cũng vì cơn nghẹt thở mà rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Lý Vân Tường đột nhiên biến sắc, lập tức buông tay, ném Ngao Bính xuống đất.
Ngao Bính ngã quỵ dưới chân cậu ta, không ngừng ho sặc sụa. Ánh mắt Lý Vân Tường trở nên kỳ lạ, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong đầu vẫn còn vang vọng hình ảnh vừa rồi—
Người bình thường khi bị nghẹt thở thường có vẻ mặt méo mó, trông vô cùng đáng sợ. Nhưng Ngao Bính... trông như thể đã được huấn luyện cẩn thận, tròng mắt trắng dã, đầu lưỡi thè ra khỏi khóe miệng, gò má đỏ bừng một cách bất thường, đôi môi như nhuốm máu đỏ thẫm đến mức chói mắt, biểu cảm trông như đang... hưng phấn.
Lý Vân Tường trong khoảnh khắc ấy chợt cảm thấy rối loạn, một cảm giác nóng rực không hợp thời điểm đột ngột bùng lên trong cậu ta, khiến để sơ hở trong phút chốc—để mặc cho cảm xúc của Na Tra chiếm lấy thân thể mình.
Nguyên thần hỏa diễm bùng cháy phía sau lưng Lý Vân Tường, Na Tra hiện thân với ba đầu sáu tay, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ khung cảnh với ánh mắt đầy khinh miệt, cả sáu con ngươi đều tràn ngập sát ý. Nguyên thần từ tốn giơ tay lên, mũi thương Hỏa Tiêm rực lửa lập tức nhắm thẳng vào con rồng xanh đang nằm dưới đất, còn chưa kịp thở dốc sau cơn nghẹt thở—
"Ê ê ê!"
Tôn Ngộ Không vội vàng kêu lên, nhưng lại chẳng có chút ý định ngăn cản nào.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngao Quang cắn răng quyết định không do dự vung tay triệu hồi Thủy Nhận va chạm dữ dội với Hỏa Tiêm thương.
Nước và lửa đối đầu, linh lực bùng phát mạnh mẽ đến mức ngay cả Lý Vân Tường cũng phải giơ tay lên che chắn, còn Ngao Bính thì bị hất văng thẳng vào góc tường.
Dù đang mang thai nhưng Ngao Quang vẫn di chuyển hết sức linh hoạt, thân pháp mạnh mẽ không hề bị ảnh hưởng. Động tác của y dứt khoát, mỗi cái vung tay đều như có ngàn vạn dòng nước cuồn cuộn tuôn trào, tựa như đại dương mênh mông. Trong chớp mắt, y đã đấu với nguyên thần Na Tra hàng chục chiêu.
Trên trán thấp thoáng hiện ra một đôi sừng rồng khắc những hoa văn đỏ rực.
Thế nhưng, ngay giữa lúc hai bên giao chiến kịch liệt, bầu trời đột ngột đổi sắc.
Mây đen cuồn cuộn kéo đến, sấm sét nổ vang, cả không gian như bị một sức mạnh vô hình vặn vẹo, một luồng uy áp khổng lồ lập tức tràn ra.
Vô số sợi tơ vàng từ kẽ nứt bất ngờ mở ra giữa không trung lao xuống, muốn bao trùm lấy tất cả bọn họ.
Ngao Quang trợn to mắt—trong lúc cấp bách vừa rồi, y đã vô thức giải phóng yêu lực.
Thế giới trong Càn Khôn kính rộng lớn vô biên, ngay cả Thiên Đế cũng không thể nào dò xét hết được. Trừ phi có kẻ xâm nhập chủ động phóng thích sức mạnh khác thế giới này để lộ vị trí của mình.
Mà Thiên Đế tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Chỉ trong khoảnh khắc, sự truy đuổi của Ngài đã giáng xuống.
"Hỏng rồi!" Ngao Quang tái mặt.
Họa vô đơn chí, y đột nhiên cảm thấy bụng mình như bị đảo lộn, quả trứng rồng trong cơ thể lại rung lên không đúng lúc, hút cạn linh lực toàn thân y.
Ngao Quang gần như lập tức khuỵu xuống đất.
Ngay tại giây phút những sợi tơ vàng sắp bắt được y, Tôn Ngộ Không—từ nãy vẫn luôn đứng bên ngoài cuộc chiến—bất thình lình tấn công!
Gậy Như Ý trong tay tên đó vung lên, quét thẳng về phía những sợi tơ đang lao tới, lập tức chém đứt từng sợi một.
Tôn Ngộ Không vừa chửi ầm lên: "Con mẹ nó! Sao lại là lão già đó?!"
Luồng uy áp này quá quen thuộc.
Năm xưa đại náo thiên cung, hắn cũng từng đối mặt với thủ đoạn của Thiên Đế.
Nhưng lần này, sức mạnh đó lại càng bá đạo, ngang ngược hơn xưa...
May mà ngăn cách bởi kẽ hở thời không, sức mạnh của những sợi tơ vàng này chỉ còn một phần mười. Chỉ vài đòn quét gọn, Tôn Ngộ Không đã đánh bay cả mảng lớn.
Lý Vân Tường cũng rốt cuộc thoát khỏi trạng thái ma chướng, nhanh chóng triệu hồi Hỗn Thiên Lăng, kéo Ngao Bính ra sau mình, đồng thời tế pháp khí, đề phòng cảnh giác.
Một người một khỉ đứng chung chiến tuyến, cùng đối đầu với khe nứt giữa không trung.
May mắn thay, khi Ngao Quang không còn tiếp tục vận dụng pháp lực, sự truy đuổi của Thiên Đế cũng lập tức mất dấu.
Những sợi tơ vàng không chịu nổi công kích dữ dội từ hai sát thần, từng sợi từng sợi vỡ vụn, cuối cùng tan biến hoàn toàn.
Chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn đổ nát xung quanh.
Hai kẻ đứng giữa đống phế tích liếc nhau một cái—
May mắn thay, căn biệt thự mà Đức Tam mua nằm ở nơi hẻo lánh, hơn nữa lúc này cũng đã là nửa đêm, không thu hút sự chú ý của người bình thường.
Bọn họ nhìn về phía Ngao Quang đang ngất lịm trên mặt đất vì cơn co thắt ở bụng rồi lại nhìn sang Ngao Bính đã sớm bị chấn động đến mức hôn mê bất tỉnh.
Cả hai đồng loạt đưa tay xoa trán, thở dài.
"Qua chỗ ta đi." Tôn Ngộ Không lên tiếng.
"...Đi."
Lý Vân Tường đáp lời, giọng điệu của người vừa bị phí bảo dưỡng biệt thự vắt kiệt túi tiền, giờ đến cả căn nhà cũng thành tro bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro