Chương 3

Mặt nóng mà dán mông lạnh, có lẽ chính là số mệnh của Lý Vân Tường.

Mười phút trước, cậu ta còn hô hào đòi đánh giết Ngao Bính, vậy mà bây giờ lại vừa chửi ầm lên, vừa triệu hồi Hỗn Thiên Lăng trói chặt hắn ta, vác lên vai bằng một tay, chuẩn bị đổi đến nơi khác.

“Yo, không giết nữa à?”

Tôn Ngộ Không nhướng mày trêu chọc, còn cố ý bắt chước tư thế vác người của cậu ta, khoa trương nhún vai một cái.

“Giết cái rắm.”

Lý Vân Tường vung tay vỗ một phát vào mông Ngao Bính một cái. Đánh xong mới nhận ra động tác này hơi... gay, bèn nhíu mày, điều chỉnh Hỗn Thiên Lăng xoay mặt hắn ta lại, không nói thêm lời nào lại giáng thêm hai cái bạt tai.

“Lão Long Vương chết rồi, nếu ta giết luôn thằng nhóc này, chẳng bằng chờ Long tộc bên kia bầu ra tân Long Vương. Giữ nó lại làm công chuộc tội có phải tốt hơn không… Chậc, sao lại mưa nữa rồi?”

“Hiểu rồi, ngươi định ‘thùy liêm thính chính’* đúng không?”

(*Thùy liêm thính chính: Điển tích chỉ các thái hậu hoặc đại thần nhiếp chính thời cổ đại, buông rèm nghe chính sự thay vua.)

“Ca, Hầu ca, Bồ Đề tổ sư không dạy ngươi văn hóa à?”

Lý Vân Tường chẳng buồn nổi nóng với con khỉ mù chữ này, đành vặn eo Đức Tam một cái để trút giận. Đồng thời, cơn mưa lại lớn hơn.

Cậu ta xoay người, nhấc chân chọc chọc Ngao Quang đang nằm sõng soài trên đất.

“Vậy còn y thì sao? Ta không dám chạm vào đâu.”

“Người xuất gia không đụng vào sản phu.”

Tôn Ngộ Không chắp tay, lộ rõ ý không muốn nhúng tay vào. Hắn chỉ dùng Kim Cô Bổng đẩy chiếc xe lăn còn nguyên vẹn sau trận chiến đến trước mặt Lý Vân Tường.

“Dùng cái này đi.”

Lý Vân Tường dựng xe lăn lên, hiếm khi tán dương:

“Xe này ai làm vậy? Chắc chắn thật…”

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ta chợt thấy hai chữ “Khả Sa” thêu trên tựa lưng ghế—chiếc xe lăn này hóa ra là do chính hắn đặt làm riêng?

Bảo sao nó có thể tồn tại giữa trận chiến khốc liệt như vậy… Nói cách khác, Đức Tam thiếu gia đã ăn cắp đồ ngay trên đầu cậu ta?

Lý Vân Tường gần như có thể tưởng tượng ra cảnh sáng mai Khả Sa tỉnh dậy trong hoảng loạn. Nghĩ đến đây, hắn càng giận hơn, không nói một lời hất Ngao Bính khỏi vai, lại tát thêm sáu bảy cái nữa.

Tội nghiệp Ngao Bính, dù mắt nhắm nghiền nhưng vẫn phản xạ có điều kiện mà run lên, miệng lẩm bẩm trong vô thức:

“Đừng mà… Ta sai rồi, ta sai rồi, Daddy…”
_______

Sau một hồi lăn lộn, cả nhóm cuối cùng cũng đến được xưởng sửa chữa của Tôn Ngộ Không.

Chiếc ghế sô-pha duy nhất đương nhiên được nhường cho Ngao Quang, còn Tôn Ngộ Không thì ngồi xổm trên cao, hứng thú quan sát Lý Vân Tường sửa chữa long gân trên bàn thao tác.

Xưởng sửa chữa chỉ có cờ lê và đục, trong khi long gân bằng thép của Ngao Bính dù đã được thịt xương liền lại bao bọc nhưng vẫn thiếu kết nối và cố định với các tế bào thần kinh—đây chính là lý do hắn không thể đứng lên. Muốn sửa chữa, trước tiên phải xé toạc phần da thịt đã liền đó ra.

Lý Vân Tường chẩn đoán xong, không chần chừ dù chỉ một giây, lập tức triệu hồi Hỏa Tiêm Thương, nhắm thẳng vào xương sống của Ngao Bính.

“Ê ê ê! Lúc đầu còn không chịu nhận mình là kiếp sau của Na Tra, mà làm việc nào cũng thô bạo hơn việc trước.”

Tôn Ngộ Không chậc chậc lưỡi, xòe rộng hai tay che mắt lại.

Hỏa Tiêm thương đã ép chặt xuống phía sau gáy Ngao Bính, nhưng ngay khi chuẩn bị cắt xuống, một luồng lực vô hình bỗng chặn lại mũi thương.

Lý Vân Tường cau mày, tiếp tục đè cổ tay xuống mạnh hơn, ngay khoảnh khắc đó, một đạo phù văn xanh thẳm rực sáng trên toàn bộ long gân.

Tôn Ngộ Không hứng thú reo lên, nhảy phắt lên bàn thao tác, liên tục trầm trồ:

“An Thần Tố Thể Phù? Cái này hiếm thấy đấy!”

“Rất lợi hại?”

Lý Vân Tường nhướng mày, dồn lực đâm mạnh lưỡi thương xuống, phù văn lập tức vỡ tan, lưng của Ngao Bính bị xẻ ra một cách trơn tru.

“Không, mà là rất lỗi thời.”

Tôn Ngộ Không lắc đầu, “Giờ bùa chú với phù văn đều được đóng gói vào pháp khí, chỉ mấy người mấy ngàn năm trước mới vẽ loại này.”

Lý Vân Tường không thèm trả lời.

Kỹ thuật của Long tộc vốn đã tinh vi, mà long gân thép lại là đỉnh cao trong đó, ngay cả cậu ta—một người tinh thông về chế tạo cơ khí cũng buộc phải toàn tâm. toàn ý tập trung.

Trong quá trình đó, Ngao Bính tỉnh lại trong đau đớn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị Lý Vân Tường dùng bàn tay dính đầy máu đánh ngất đi.

Tôn Ngộ Không đứng một bên nhìn mà xuýt xoa, liên tục cảm thán:

“Con rồng này đúng là khó giết thật.”

"Ư… cứu mạng, Daddy… Na Tra giết rồng rồi…"

Ngũ quan của Ao Bính vặn vẹo, nước mắt giàn giụa khắp mặt. Hắn một lần nữa rồi vào trạng thái giằng co giữa tỉnh táo và hôn mê, vô cùng bất lực. Lý Vân Tường vừa định dùng lại chiêu cũ đánh ngất hắn thì một đôi tay tái nhợt đã chặn lại.

" Để ta"

Là Ngao Quang vừa mới tỉnh dậy.

Y nâng tay lướt qua lưỡi Hỏa Tiêm Thương, máu chảy ra không phải màu đỏ, mà là một thứ chất lỏng sệt, ánh vàng lấp lánh như lưu kim—một con rồng có máu vàng chưa từng xuất hiện trên thế gian này.

Ngao Quang giơ tay, liên tục điểm vài cái quanh huyệt Bách Hội của Ngao Bính. Máu vàng thấm vào da, ngay lập tức Ngao Bính vốn đang vùng vẫy kịch liệt bỗng yên tĩnh lại. Hàng lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, hơi thở cũng trở nên ổn định.

Lúc này, Lý Vân Tường vừa hoàn thành việc sửa chữa. Cậu ta tiện tay ném mấy linh kiện bị nhuốm đầy máu vào hộp dụng cụ, sau đó làm động tác "mời" với Ngao Quang.

Ngón tay của Ngao Quang lướt qua vết thương trên lưng Ngao Bính. Trong nháy mắt, da thịt bị xé rách liền lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhanh chóng khép lại và kết vảy.

Thấy vậy, Lý Vân Tường duỗi tay nắm lấy mái tóc ướt sũng của Ngao Bính, nâng đầu hắn lên, vạch mí mắt kiểm tra đồng Trong trạng thái vô thức, đồng tử của Ngao Bính co lại thành một đường kẻ dọc mảnh như sợi chỉ, khảm giữa tròng mắt xanh lam, trông vô cùng yêu dị.

Khoảnh khắc này, ý thức thuộc về Na Tra trong cơ thể cậu ta khẽ xao động. Một luồng nóng rực từ lồng ngực lan ra tận đầu ngón tay.

Lòng bàn tay Lý Vân Tường bắt đầu ngứa ran, bản năng giết rồng trỗi dậy thôi thúc câu ta lột da, rút gân.

Nhưng lần này, cậu ta kiềm chế được.

Cậu ta chỉ tát lên mặt Ngao Bính hai cái , coi như an ủi nguyên thần Na Tra. Da rồng dày dạn, hai cái tát này chẳng đau chẳng ngứa, thậm chí còn chẳng để lại dấu vết.

Sau đó lại điều khiển vòng Càn Khôn khóa vào cổ Ngao Bính một cách chuẩn xác, vòng siết lại khiến lưỡi của Ngao Bính thè ra.

Dưới ánh mắt chế giễu của Tôn Ngộ Không—"Thì ra ngươi thích kiểu này à"—và ánh mắt không mấy hài lòng của Ngao Quang, cậu ta mới hơi nới lỏng vòng tránh việc thực sự bóp chết Ngao Bính.

Lúc này, cả người Ngao Bính dính đầy mồ hôi và máu, toàn thân ướt nhẹp. Hắn vốn chỉ khoác một mảnh vải rách, giờ càng nát bươm nhìn không ra hình dạng.

Lý Vân Tường nhíu mày, bĩu môi đầy ghét bỏ, không nói hai lời liền vác thẳng Ngao Bính lên vai.

"Ta mang hắn đi tắm rửa sạch sẽ trước."

Ngao Quang thấy thế liền cau mày định bước theo, nhưng bị Tôn Ngộ Không đưa tay chặn lại.

"Này, con rồng đến từ dị giới kia."

Khỉ nhàn nhã xoay gậy Như Ý trong tay, cười khẩy.

"Chỉ là một thằng nhóc thôi, không có tắm chết rồng đâu mà lo. Giờ thì chúng ta cứ trò chuyện đàng hoàng trước đã."

Bên trong xưởng sửa xe.

Sau khi Lý Vân Tường rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai lão tỉnh quái ngàn năm tuổi—một yêu hầu, một yêu long. Không cần nói lời thừa thãi, Tôn Ngộ Không liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Tôn Ngộ Không mở miệng ngay:

"Ngươi với tên Thiên Đế kia rốt cuộc là quan hệ gì?"

Ngao Quang giật mình, ánh mắt lót lên sự chọt dạ, hồi lâu mới bình tĩnh đáp:

"Ta không biết ngươi đang nói gì."

Tôn Ngộ Không cười khẩy, rút một sợi lông từ sau tai, thổi vào lòng bàn tay, tạo ra một ảo ảnh.

Ảo ảnh hiện lên một nam nhân khoác long bào vàng kim, đầu đội miện lưu, gương mặt vuông chữ điền, tai dày, mắt trũng, râu dài chấm đất.

Tôn Ngộ Không hất cằm, giọng điệu trêu chọc:

"Nhìn đi, đây chính là lão Ngọc Đế kia. Không ngờ ngươi lại thích kiểu này."

Sắc mặt Ngao Quang lập tức đông cứng.

Nhưng Tôn Ngộ Không chưa muốn buông tha, khóe miệng hắn nhếch lên tinh quái, tay làm một động tác đầy ám muội, cợt nhả hỏi:

"Nói xem, lúc hai người các ngươi làm chuyện đó… có hôn môi nhau không?"

Mặt Ngao Quang đỏ bừng, nghiến răng quát khẽ:

"Ăn nói hồ đồ! Tên đó tuy thất tín, phẩm hạnh bại hoại chẳng ra làm sao nhưng rõ ràng trông chẳng đến mức…"

Lời vừa đến đây, y đột nhiên khựng lại, sắc mặt trở nên sa sầm lại vì vừa nhận ra bản thân đã lỡ lời.

Tính tình Ngao Quảng xưa nay là vậy, có cảnh giác nhưng không đủ, có phòng bị nhưng vẫn bị gài bẫy, cuối cùng còn lâm vào cảnh chửa hoang. Chỉ cần trong lòng nghĩ gì, miệng y nhất định sẽ lộ ra y như cái muôi thủng, mưu tính một vòng, cuối cùng lại phát hiện bản thân mới là con lừa bị bịt mắt kéo cối xay.

Tôn Ngộ Không thản nhiên dùng mũi chân hất gậy Như Ý lên, lăn qua lăn lại, sau đó nhìn Ngao Quang bằng vẻ mặt đắc ý:

“Ta nhận ra ngay từ đầu rồi—còn nhớ năm đó ta đại náo Thiên Cung chỉ với một cây gậy này, ta quét sạch mười vạn thiên binh! Lão Ngọc Đế kia dù giở đủ mọi thủ đoạn cũng không làm gì được ta. Hắn mạnh yếu ra sao, ta rõ như lòng bàn tay!”

Hắn ngửa đầu, vẻ mặt đầy tự hào khi nhắc đến chiến tích huy hoàng của mình.

Nhưng hắn lại không nhận ra—ánh mắt của Ngao Quang bên cạnh đang ngày càng nồng nhiệt còn có thêm phần mê muội.

Đến khi một cái móng vuốt rồng nặng trịch đặt lên đùi hắn.

Tôn Ngộ Không cảm thấy lông mao trên người dựng đứng hết cả lên, cảnh giác lùi về sau hai bước, tay siết chặt gậy Như Ý, ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm vào Ngao Quang—đặc biệt là cái móng vuốt vừa đặt lên đùi hắn ban nãy!

"Này này này, ngươi đừng có kích động! Lão Tôn ta không có hứng thú với rồng đâu nhé!"

Nhưng Ngao Quang hoàn toàn không nghe thấy. Y đang chìm trong cơn xúc động mãnh liệt, mắt long lanh đến mức tưởng như sắp nhỏ ra nước mắt.

Hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi nhảy vọt lên tầng hai, ôm chặt ngực, gào lên:

“Ta thích khỉ! KHỈ! KHÔNG PHẢI RỒNG!”

Nhưng ánh mắt Ngao Quang trở nên lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn, vui sướng vàcảm động.

Y run rẩy xác nhận:

“Ngươi đã từng đại náo Thiên Cung?”

“…Ừ, đúng vậy.”

“Ngươi còn đánh cả… Thiên Đế?”

“Là ta, chính là lão Tôn.”

Nga Quang đột nhiên nắm chặt nắm, hai mắt cháy rực ngọn lửa nhiệt huyết, dứt khoát nói:

“Đại Thánh! Ta cũng thích khỉ!”

Tôn Ngộ Không: “…???”
______

Ở bên kia, Lý Vân Tường bế Ngao Bính vào phòng vệ sinh ở phía sau xưởng sửa chữa.

Đây vốn là nơi Tôn Ngộ Không tắm cho bầy khỉ nhỏ, bên trong có một bồn tắm lớn, trên bệ rửa mặt chất đầy các loại dầu dưỡng lông và bàn chải cứng.

Lý Vân Tường tùy tiện ném Ngao Bính vào bồn tắm, tiếng "Bá tửu ngôn hoan*" từ phòng bên cạnh truyền đến khiến cậu ta cảm thấy lỗ tai đau nhức.
*把酒言欢 trong tiếng Trung có nghĩa là "cùng nhau uống rượu, trò chuyện vui vẻ". Cụm từ này thể hiện cảnh vui vẻ, đầm ấm khi mọi người tụ tập, uống rượu và trò chuyện thân mật với nhau.

Lý Vân Tường gãi tai, tỏ vẻ lạnh lùng, chuẩn bị tắm cho rồng.

Nước lạnh như băng đổ xuống đầu Ngao Bính khiến toàn thân hắn run rẩy run lẩy bẩy, mơ màng cố gắng chống đỡ được nửa người. Dòng nước hòa lẫn với máu loang lổ chảy dọc xuống làn da tái nhợt  của hắn. Sau đó Ngao Bính và Lý Vân Tường đối mắt nhìn nhau.

"Lý Vân Tường, ngươi..."

Cổ họng Ngao Bính phát ra âm thanh yếu ớt, dường như muốn nói điều gì đó  nhưng cuối cùng lại gục đầu xuống.

"Tỉnh rồi? Nếu tỉnh rồi thì tự mà tắm đi - Mẹ kiếp! Ngươi làm gì vậy hả Đức Tam!"

Ngao Bính gầm lên một tiếng rồi lao tới, hắn hóa ra sừng rồng rắn chắc giống như búa sắt đập vào giữa hông Lý Vân Tường.

Lý Vân Tường đau đến mức gần như choáng váng, cậu ta gần như nhìn thấy Lý Tịnh và Ân phu nhân trên trời đang vẫy tay với mình. Ngao Bính vẫn đang vừa đánh cậu ta vừa nghiến răng nghiến lợi:

"Ngươi đánh ta, còn tát ta tận mười cái tát!"

"Ngao Bính, đừng tưởng ta không dám giết ngươi!"

Lý Vân Tường nổi đóa lên, tay trái nắm lấy sừng rồng của hắn rồi đập mạnh vào tường hàng chục cái, mỗi lần va chạm đều kèm theo tiếng gạch men vỡ vụn, sau đó lại điều khiển vòng Càn Khôn xiết chặt người Ngao Bính rồi xoay người hắn lại. Cảm giác bị siết chặt đến mức ngạt thở  khiến Ngao Bính dần mất hết sức lực, hắn tuyệt vọng trừng mắt chứng kiến Nguyên thần của Na Tra dần dần xuất hiện phía sau Lý Vân Tường, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ngao Bính tuy là rồng, nhìn thì hung hãn nhưng thực chất lại vừa yếu ớt vừa nhát gan, nỗi sợ hãi của hắn đối với Na Tra đã ăn sâu vào xương tủy. Lý Vân Tường thở hổn hển, dùng vòi xịt nước phun mạnh vào mặt Ngao Bính, tức giận không thể kiềm nén hỏi hắn:

“Ngươi tỉnh táo lại chưa hả?”

Ngao Bính không chỉ cực kỳ tỉnh táo mà thậm chí còn sắp bị bóp cổ đến chết. Hai chân Ngao Bính mềm nhũn, trượt dần xuống rồi quỳ dưới chân Lý Vân Tường, cổ bị siết chặt đến mức không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể ngửa đầu ra sau mà khóc. Nhìn thấy hắn như vậy, Lý Vân Tường mới hơi nới lỏng tay. Ngao Bính lập tức mở lời dập đầu cầu xin tha thứ:

" Ta sai rồi! Ta thực sự đã sai rồi! Làm ơn tha cho ta!!!."

Khả năng nhận lỗi nhanh chóng của hắn đến từ việc dạy dỗ bằng cây gậy của Đức lão gia. Hắn ta luôn miệng nói xin lỗi nhanh đến mức não cũng không theo kịp. Nhưng không ngờ Lý Vân Tường lại không bỏ qua. Thay vào đó, cậu ta cất giọng hỏi hắn:

" Ngươi sai ở đâu?"

Hắn lén liếc mắt lên nhìn Lý Vân Tường một cách rụt rè, tim đập từng hồi như tiếng trống.

"Chuyện đó...Ta...ta không nên ra tay đánh ngươi... ."

Lý Vân Tường suýt chút nữa tức đến bật cười. Cậu ta cầm một cái bàn chải lông cứng đập mạnh vào người Ngao Bính một cách tàn nhẫn rồi ra lệnh cho hắn:

"Tự mình chà cho sạch đi".

Sau đó mở miệng nói: "Khi nào tắm xong thì bước ra ngoài gặp ta. Có chuyện cho ngươi làm."

Ngao Bính do dự trong chốc lát nhìn Lý Vân Tường không có ý định đem mình thành rồng nướng. Tuy rằng Nguyên thần của Na Tra phía sau lưng vẫn rất đáng sợ, nhưng cũng không có biến thành hình dạng ba đầu sáu tay nên mới an tâm rửa sạch đi máu trên người mình từng chút một. Cử chỉ của hắn trông đặc biệt vụng về. Từ những động tác do dự đó dễ dàng thấy rằng hằng ngày hắn chẳng bao giờ tự mình làm mấy việc này.

Ngao Bính chỉ biết chà phần ngực, bụng và những chỗ có thể nhìn thấy trong tầm mắt mà hoàn toàn không biết rằng mình còn phải chà cả phần lưng. Thấy vậy, Lý Vân Tường không khỏi tức giận, muốn tự tay giết quách con rồng này!

Khi đang vệ sinh phần thân dưới, Ngao Bính đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Vân Tường, do dự hỏi:

"Ngươi có thể ra ngoài trước không?"

Lý Vân Tường khoanh tay trước ngực, đứng im:

" Lúc trước ngươi đã bị ta đã rút gân tận hai lần, lại còn muốn giở trò gì nữa?"

Ngao Bính thấy vậy bèn do dự đề nghị:

"... Hay là ngươi quay lưng lại có được không?."

Lý Vân Tường liền triệu hồi Hỏa Tiêm thương cắm mạnh xuống đất.

Ngao Bính nhìn thấy liền lập tức ngậm miệng, run rẩy đứng lên, gân rồng tuy đã được sửa chữa nhưng vẫn không bằng cái nguyên bản mà cha hắn đưa cho. Ngao Bính cảm thấy đau cả eo lẫn lưng, khi cử động thì chẳng khác gì rắn. Hắn cẩn thận từ từ nhấc một chân lên và cọ rửa giữa hai chân mình.

Ánh mắt của Lý Vân Tường đột nhiên  nhìn vào một chỗ. Phần thân dưới của Ngao Bính không chỉ linh kiện đầy đủ mà trông còn vô cùng...ấn tượng nữa. Điểm khác biệt duy nhất so với người bình thường là khu vực đó giữa chân đặc biệt đầy đặn, ở giữa có một khe hở màu hồng nhạt.. Khi hắn chuyển động cơ thể, khe thịt đó cứ khép mở, thậm chí còn lộ ra một chút mềm mại, uớt át bên trong đó.

" Long tộc các ngươi ai cũng đều trông như thế này sao?"

Lý Vân Tường khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

"Không liên quan đến ngươi!"

Ngao Bính đỏ mặt, lạnh lùng nhìn cậu ta. Thật ra, đối với Long tộc mà nói thân thể song tính của hắn bị coi là dị loại. Chính vì vậy mà Long vương đã nuông chiều hắn đến mức vô pháp vô thiên, mặc hắn lười biếng tu luyện. Đến cuối cùng, hắn lại liên tục vấp ngã vào cái hố mang tên tên Na Tra.

Nhận ra ánh mắt không rời của Lý Vân Tường, Ngao Bính bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn chọc tức cậu ta. Hắn đột nhiên nhấc chân cao hơn, dùng hai ngón tay tạo thành hình kéo, vạch ra phần môi thịt, khiêu khích nói:

"Tên xử nam!."

Tam muội chân hỏa của Lý Vân Tường ngay lập tức bùng nổ. Cậu ta đâm mạnh Hỏa Tiêm thương xuống đất, phát ra tiếng nổ vang trời.

Ngao Bính đột nhiên rùng mình, sau đó mới ý thức được mình gặp chọc phải rắc rối liền vội vàng quay lưng lại, cuối người xuống tập trung tắm rửa.

Lý Vân Tường hít sâu hơn mười hơi, nhắm mắt lại, cố gắng chuyển sự chú ý sang hướng khác, điên cuồng phác họa hình dáng chiếc xe mô tô yêu quý trong đầu mới có thể đè nén "cơn nộ hỏa" của Na Tra trong cơ thể.

Có lẽ có một vài linh kiện trên long gân không khớp với nhau khiến Ngao Bính mỗi khi cúi xuống rồi đứng thẳng người lên phát ra tiếng lạch cạch nhỏ. Hắn quay đầu liếc nhìn Lý Vân Tường, thấy lửa giận trong người cậu ta đã tắt nên lại trở nên vênh váo, lại còn càu nhàu với cậu ta:

"Thứ ngươi cho ta dùng quá kém chất lượng."

"Có mà dùng là được rồi. Con khỉ ngoài kia keo kiệt không ai bằng, đã chém ta một đống tiền vật liệu rồi."

Lý Vân Tường dùng đầu thương nhẹ nhàng chọc vào đốt xương cụt của hắn,

"Tên nghèo rớt mồng tơi như ngươi đừng có than vãn nữa."

Ngao Bính rùng mình, lầm bầm:

"Ta có tiền mà."

"Có cái rắm!"

"Ta thực sự có tiền! Giấu dưới giường của ca ngươi đấy." Ngao Bính đắc ý ra mặt, dường như rất hưởng thụ cảm giác thắng lợi đầy khó hiểu này.

"Hừ! Đây chính là ‘dưới đèn thì tối’—dù nhà ta bị ngươi phát hiện rồi, nhưng tài nguyên dự trữ của ta thì vô tận dùng mãi cũng không hết! "
_______

Mọi người vote và cmt cho mình có động lực với ạ😊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro