Chương 20
Vài ngày sau, trải qua mấy ngày nay ở chung Nghiêm lão tiên sinh càng hiểu Vân An sâu sắc hơn.
Hắn phát hiện Vân An thông minh có thừa, nhưng tính bền dẻo không đủ, nói theo cách thông thường chính là: Ngồi không yên.
Một canh giờ đầu còn tốt, một canh giờ sau, Vân An giống như bị gai đâm, mông không thể ngồi yên được nữa, eo cũng không thẳng, còn có tư thế thần du (*ý là buồn ngủ).
Nghiêm lão tiên sinh đương nhiên không khách khí, hung hăng cho Vân An mấy thước, Vân An đau nhe răng trợn mắt cũng chỉ dám trốn, xoa xoa chỗ bị gõ, không có bất kỳ bất mãn hay lời oán giận nào, điều chỉnh tư thế tiếp tục nghe giảng bài.
Nghiêm lão tiên sinh biết: Lấy thân phận khất cái của Vân An có thể làm đến trình độ này đã không phải dễ dàng, biểu hiện của Vân An đã sớm vượt qua dự đoán ban đầu của hắn, nhưng nhìn đến Vân An thông minh, Nghiêm lão tiên sinh lòng ái tài, đối Vân An dạy bảo cũng càng thêm dụng tâm, nghiêm khắc.
Vân An cũng có thể cảm nhận được thái độ của Nghiêm lão tiên sinh đối với mình, mà dáng vẻ cùng tư thế khi học của Vân An cũng không phải là Nghiêm lão tiên sinh đơn phương yêu cầu, mà là tự thể nghiệm, tự mình làm gương, điều này làm cho Vân An căn bản không có tư cách bất mãn.
Vân An đem nội dung chương trình học đều ghi lại, lặng lẽ meo meo theo sát Nghiêm lão tiên sinh nhận biết không ít chữ, thu hoạch tương đối khá.
Có điều, đối với Vân An, mỗi ngày hai canh giờ lễ nghi khóa là một khảo nghiệm kép về thể lực cùng tinh lực. Sau bốn giờ mông Vân An không có ngày nào là không tê dại.
Ở Trái Đất, cho dù là đại học, dù có lớp 120 phút thì cũng thường là lớp đông chục, hàng trăm người học, học mệt mỏi nằm xuống bàn gặp chu công, giáo sư cũng sẽ không quản.
Nhưng đây là một đối một a, chương trình học ròng rã bốn giờ, coi như thân thể miễn cưỡng chịu nổi, Vân An cảm thấy mình không thể tập trung trong thời gian dài như vậy.
Ngoại trừ tiết học đầu tiên, Vân An dựa vào cảm giác mới mẻ mà thời gian trôi nhanh, về sau mỗi tiết đều là khảo nghiệm kép cùng rèn luyện.
Thật vất vả kết thúc tiết học hôm nay, Nghiêm lão tiên sinh đứng dậy, nói với Vân An:
"Từ ngày mai trở đi, lão phu mỗi ngày giờ Mùi (13-15h) đến quý phủ. "
Vân An tính toán một chút, giờ Mùi chính là buổi chiều, vậy có nghĩa là mình có thể ngủ nướng có phải không?
Trông thấy dáng vẻ Vân An mừng thầm lại không dám quá biểu lộ ra, Nghiêm lão tiên sinh tức giận thở dài nói:
"Hôn kỳ sắp tới, lục lễ phải nhanh chóng chuẩn bị, cáo từ."
Ban đêm, sau khi tắm xong, Vân An mở không gian lấy ra mặt nạ. Vì những vật này Vân An còn bị nhân viên phòng thí nghiệm chế nhạo một phen. Sau khi mang đủ vật phẩm khẩn cấp, Vân An nhất quyết đòi một hộp mặt nạ và mỹ phẩm tẩy trang. Mặt nạ được phòng thí nghiệm đặc biệt làm riêng cho nàng, có siêu hiệu quả và hạn sử dụng cực dài...
Hết cách, phụ nữ có ai mà không thích chưng diện? Đặc biệt là thiếu nữ mới chớm đôi mươi như Vân An. Vân An nghĩ: Ở nhà có một quỹ tín thác áo cơm không lo, mình tới cổ đại như thế nào cũng có thể mang về chút văn vật, sau khi trở lại Trái Đất chuyển tay bán, phát tài ở trong tầm tay, cũng không thể lãng phí dung mạo.
Không biết dự án trường sinh bất tử của con người sẽ mất bao lâu để nghiên cứu, vạn nhất mình có cơ hội trường sinh, cũng không thể trường sinh với gương mặt đầy những nếp nhăn được a?
Vân An nằm dài trên giường, đắp mặt nạ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi ......
Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Phúc cùng Lâm Lộc dẫn theo hai đội gia đinh, hai đội nha hoàn đi vào Tây Uyển, Vân An đang ngủ say sưa, bị một tràng tiếng gõ cửa bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi:
"Ai đó?"
"Vân công tử, tiểu nhân Lâm Phúc, phụng lão gia chi mệnh đến đưa lễ nạp thái cho Vân công tử." (*: Lễ Nạp Thái, còn được biết đến với tên gọi dân gian là "lễ Dạm Ngõ", mang ý nghĩa "thu nạp những sính lễ mà nhà trai mang đến để thưa chuyện với nhà gái".)
Vân An thở dài, ngồi dậy, cởi mặt nạ ném vào trong không gian, xỏ giày vào mở cửa cho cho Lâm Phúc, nhìn thấy chiến trận bên ngoài, Vân An có chút sững sờ, hỏi:
"Sáng sớm, đây là muốn làm gì?"
Lâm Phúc khom người cười nói:
"Hồi Vân công tử, hôn kỳ định vào cuối tháng mùng tám, tiểu nhân phụng lão gia chi mệnh đưa lễ nạp thái cho Vân công tử."
"Tặng đồ? Cho ta?"
"Đúng vậy, thỉnh Vân công tử dời bước, rời khỏi phòng ngủ."
Vân An nhìn nhìn Lâm Phúc, hỏi:
"Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không? Tại sao ta cảm giác ngươi có chút quen mặt?"
"Hồi Vân công tử, tiểu nhân thường xuyên xuất phủ, có lẽ là trên đường gặp qua."
"Nha."
Lâm Phúc phất phất tay, Lâm Lộc tiến lên một bước, trong ngực ôm một con chim nhạn còn sống trên tay, trên cổ chim nhạn còn buộc tơ lụa và hoa đỏ.
Lâm Phúc hát:
"Lấy Hồng Nhạn đứng đầu nạp, nguyện Vân công tử sau khi nhập phủ, đối tiểu thư trung trinh không đổi, không rời không bỏ."
Vân An phản ứng một lát, ngắt lời Lâm Phúc, nói:
"Chờ một chút, ngươi nói là nạp? Chính là nạp trong nạp thải lục lễ trong đại hôn? "
"Hồi Vân công tử, đúng vậy. "
"Đằng" một phát mặt Vân An đỏ bừng, nói như vậy, ngược lại quá trình kết hôn ở Yến quốc cùng Trái Đất cổ đại không khác nhau lắm, Vân An nhớ lại: Tại đại hôn lục lễ, nạp thái là lễ đầu tiên trong lục lễ, ám chỉ họ nhà trai thỉnh bà mối đến họ nhà gái cầu hôn. Sau khi họ nhà gái đồng ý bàn chuyện kết hôn, họ nhà trai chuẩn bị lễ vật đi cầu hôn.
Vân An nhớ lại những lời cát tường mà Lâm Phúc vừa hát, thật sự hy vọng mình đối với Lâm Tứ tiểu thư "Trung trinh không đổi, không rời không bỏ".
Trong lòng Vân An dâng lên một cảm giác kỳ lạ, hầu hết các cô gái đều mong muốn có một hôn lễ hoàn hảo. Dù Vân An tính hướng khác biệt, nhưng nàng cũng từng mong chờ: Đợi đến ngày mình có năng lực, tổ chức một hôn lễ hoàn mỹ cho mình cùng người yêu. Bất quá, mình vừa mới du hành thời gian, liền oanh oanh liệt liệt "Gả" đi rồi?
Vẫn đang mang mô phỏng da sinh học của nam tử, cưới ... không, ở rể cho một nữ nhân, nghĩ như thế nào đều cảm thấy là lạ.
Vân An cảm thấy tràng diện này nếu ở Trái Đất, mình nhất định sẽ bị người chế giễu, nhưng tình cảnh lễ pháp đáng nghiên cứu như thế, nếu bỏ qua sẽ thực sự không còn cơ hội gặp được nữa, vẫn là chuyên nghiệp mở camera lên.
Vân An ra hiệu Lâm Phúc nói:
"Ngươi tiếp tục."
Lâm Lộc ôm lấy chim nhạn lui sang một bên, lại có hai gã gia đinh ôm giống chim sắc thái lộng lẫy, nhìn kỹ là một đôi uyên ương.
Lâm Phúc hát:
"Lấy uyên ương vì thái, nguyện Vân công tử cùng tiểu thư bách niên hảo hợp, vui buồn có nhau. "
Kiện lễ vật thứ ba là được bốn người, hai hai hợp lại trình lên, hai loại nhạc cụ một đen một trắng, màu đen thoạt nhìn hình dáng giống cổ cầm, màu trắng Vân An chưa thấy qua.
Lâm Phúc hát:
"Lấy cầm sắt vì thải, nguyện Vân công tử cùng tiểu thư cầm sắt hòa minh, ân ái không dời!"
Vân An bước nhanh đến chỗ nhạc cụ màu trắng, đưa tay gảy, một âm thanh kỳ lạ vang lên, Vân An đếm số dây cung trên đó, hết thảy có 50 dây, càng thêm xác minh phỏng đoán trong lòng.
Vân An thầm niệm trong lòng: Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên*. (*: đây là 2 câu trong bài thơ Cẩm sắt - Lý Thương Ẩn, mang nghĩa: Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây. Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ)
Đúng vậy, loại nhạc cụ này chắc hẳn chính là "Sắt" trong truyền thuyết!
Ở Trái Đất, sắt cùng cầm là nhạc cụ xuất hiện theo cặp. Đã bị thất truyền ngay từ thời Nam Bắc triều. Hậu nhân cũng chỉ tìm thấy nhạc cụ này từ lăng mộ của một số quý tộc, nhưng thiệt hại quá nghiêm trọng đã không cách nào sửa chữa, không có cách nào để biết âm sắc của nhạc cụ này.
Chỉ có thể từ một ít sách cổ cũng thơ từ suy đoán ra nhạc cụ "Sắt" từ Thượng Cổ có tồn tại và lịch sử tồn tại của nó cũng không kém gì đàn cầm.
Vân An yêu thích không buông tay vuốt ve nhạc cụ trắng như tuyết trước mặt, nó đã trở thành một nhạc cụ tuyệt xướng, gảy từng dây một, lắng nghe những âm thanh mỹ diệu của từng thang âm khác nhau.
VCR ghi lại toàn bộ hành trình, Vân An cố nén mới không lên tiếng giải thích, kích động trong lòng lộ rõ trên mặt, nếu như có thể đem sắt trở về Trái Đất, chính là Cổ Sắt duy nhất trên thế giới, được bảo tồn hoàn hảo nhất! (mắc livestream lắm chứ gì:)))
Giá trị cùng ý nghĩa của nó tự nhiên không cần phải nói...
"Vân công tử?"
Lâm Phúc gọi một tiếng, Vân An quay đầu, hỏi:
"Ngươi vừa rồi nói, những vật này đều là cho ta đúng không?"
"Không sai, tất cả nạp thái chi lễ đều thuộc về Vân gia."
"Vậy ngươi giúp ta đem nó chuyển vào trong phòng của ta."
"Vâng."
Lâm Phúc vung tay lên, gia đinh đem Cổ Sắt chuyển vào trong gian phòng của Vân An.
Nạp thái chi lễ tiến hành suốt một buổi sáng, Vân An lần nữa chứng kiến sự giàu có của Lâm Phủ, tổng cộng 72 linh vật, trừ có những sinh vật mang ý nghĩa cát tường, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo tạo hình may mắn .
Ví dụ như: Nha hoàn mang ra đĩa chà là đỏ mang theo ánh sáng long lanh trong suốt, Lâm Phúc hát:
"Hi vọng Vân công tử cùng Tứ tiểu thư sớm sinh quý tử, con cháu cả sảnh đường."
Kết quả Vân An đến gần nhìn kỹ, chỗ nào là chà là, rõ ràng là ngọc thạch có hình dạng cùng màu sắc đều phi thường hiếm có!
Cầm lên một viên, xúc cảm mượt mà, vào tay lạnh buốt, hoàn toàn không có dấu vết đục đẽo nhân tạo nào cả, là ngọc thạch thiên nhiên phát triển thành hình quả chà là màu đỏ.
Điều hiếm thấy là, những quả chà là này đều tròn trịa, lớn nhỏ sáng bóng đều nhau không khác mấy, ngay cả phía trên cũng có đường vân giống chà là đỏ, thật không biết Lâm Phủ là thế nào tìm được những vật này.
Gian phòng Vân An chứa không hết những cái này, Lâm Phúc đem tờ danh sách nạp thái đã sớm chuẩn bị kỹ càng giao cho Vân An, nói:
"Lão gia đã phân phó đặc biệt vì Vân công tử mở một gian khố phòng, tất cả nạp thái chi lễ, hết thảy chuyển vào tư kho của Vân công tử, đây là danh sách nạp thái, thỉnh Vân công tử xem qua."
"Khố phòng có khóa không, an toàn không?"
"Vân công tử xin yên tâm, khố phòng có chuyên gia, mười hai canh giờ tuần sát trông giữ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chỗ sơ suất, mà ổ khóa khố phòng được làm bằng sắt lạnh, cửa sổ cũng là đặc biệt chế tạo, bảo đảm phòng ngừa sai sót."
Vân An hỏi:
"Chìa khoá đâu?"
"Hồi công tử, ở chỗ Tứ tiểu thư."
Phải, nói cho cùng còn không phải là của mình, ngẫm lại cũng đúng... Những vật này đều là Lâm Phủ người ta chuẩn bị cho con rể ở rể, mình vốn là không có tư cách sở hữu, vẫn là đừng nghĩ.
Ngược lại là thanh Cổ Sắt kia Vân An là thật sự rất muốn mang về Trái Đất, đem nó nộp lên cho quốc gia, để nhạc cụ đã thất truyền này sớm ngày tái hiện nhân gian.
Vân An âm thầm dự định: sau khi thú nhận thân phận, cùng Lâm Tứ tiểu thư thương lượng một chút, xem có thể đem Cổ Sắt này tặng cho mình hay không, nếu người ta không nguyện ý mình cũng sẽ không cưỡng cầu, cùng lắm thì lại đi khiêng bao tải, tích lũy tiền đến trên thị trường mua một thanh phổ thông cũng tốt.
Vân An trở lại phòng ngủ, khoảng cách giờ Mùi (từ 13:00 - 15:00) còn một chút thời gian, nàng ngồi sau Cổ Sắt, tiện tay gảy vài tiếng, Cổ Sắt này âm sắc tuyệt hảo, đáng tiếc Vân An không thông nhạc lý, khúc không thành điệu.
Vân An lại bật camera lên, nhìn "Năm mươi dây cung" và tay phải của mình xuất hiện trong camera, nói khẽ: 'Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.' Cái này là cổ sắt thất truyền, nàng không ngờ có thể thấy được ở thời không này.
"Tôi tên Vân An, là tình nguyện viên đầu tiên trong kế hoạch du hành thời gian của tập đoàn B, đánh bậy đánh bạ thành "Con rể" ở rể Lũng Đông Lâm Phủ, vừa mới chứng kiến một buổi lễ nạp thái cực kì long trọng."
Nói đến đây Vân An trầm mặc, ngón tay của nàng ngoắc ngoắc dây đàn dưới lòng bàn tay, âm phù truyền ra, bay xa.
Thật lâu, Vân An mới lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại có chút xúc động:
"Ở Trái Đất, pháp luật tạm thời không cho phép kết hôn giữa những người đồng giới, nhưng tôi vẫn rất mong chờ có thể có một ngày tôi cũng có thể đưa cô gái mình yêu đi vào lễ đường dưới sự chúc phúc của người thân và bạn bè. Việc Lâm Phủ coi trọng cuộc hôn nhân này đã khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, đồng thời khiến cho tôi cảm thấy áy náy vô cùng. Tôi không biết Lâm Tứ tiểu thư có giống tôi không, đối với hôn nhân của mình từng có chờ mong cùng khao khát. Điều tôi cảm nhận được bây giờ là: gia chủ Lâm Phủ thật sự yêu thương vị Lâm Tứ tiểu thư này vô cùng. Lễ vật hậu hĩnh như thế, có lẽ là vì họ hy vọng tôi – đứa con rể giả này có thể cảm nhận được Lâm Phủ coi trọng tôi, dựa vào phần tình cảm này, đối xử với Lâm Tứ Tiểu Thư thật tốt ."
***********
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay chương mới đã đến, cảm tạ mọi người đọc. Sau khi viết xong viêm ruột phát tác đau bụng vô cùng, giải quyết xong thoáng một phát mới trở về, cho nên hôm nay chương mới đã chậm, thực xin lỗi mọi người.
Mặt khác, ngày mai kết hôn, mời mọi người không nên gấp gáp.
Editor: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro