Chương 22
Thủ cung sa. . .
Tượng trưng cho sự trinh tiết của nữ nhân Yến Quốc.
Trong phim truyền hình ở Trái Đất Vân An từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong phim truyền hình nữ nhân vật chính tại đêm tân hôn nhấc lên ống tay áo của mình, đem thủ cung sa cho nhân vật nam chính nghiệm xem, nhân vật nam chính rất kích động ôm cánh tay nữ chính hôn thủ cung sa.
Vân An lúc đó mới chỉ là một thiếu niên, cảnh tượng này đã thành công khiến Vân An khó chịu. Tuy nhiên, lúc đó tuổi nàng còn quá nhỏ để hiểu được cảm xúc của mình đến từ đâu. Cho đến khi nàng dần lớn lên, đã có một sự hiểu biết nhất định về văn học cổ đại, Vân An mới hiểu được.
Thủ cung sa, là một trong những sự ngược đãi sâu sắc nhất đối với nữ tử theo lễ giáo phong kiến. Đó là một thủ đoạn được nam tử nghĩ ra để tiến thêm một bước "Vật phẩm hóa" nữ tử.
Vân An nhìn chấm đỏ tươi trên cánh tay Lâm Bất Tiện, trong lòng cảm thấy chán nản.
Nữ tử như Lâm Bất Tiện, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy.
Nhìn thủ cung sa, cuối cùng Vân An tự mình nhận ra: ở thời đại này, danh dự nữ tử ý vị như thế nào......
Vân An nhanh hận chết Lý Nguyên rồi, mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì kéo mình làm đệm lưng, cũng không thể tha thứ.
Nếu Lý Nguyên không muốn ở rể, hắn hẳn nên dựa vào lí lẽ mà biện luận, đứng lên phản kháng, gánh vác trách nhiệm mà một nam tử phải gánh vác, mà không phải vì tư dục của bản thân, đem một sinh mệnh vô tội đẩy đến hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Trong nội tâm Vân An tuôn ra sợ hãi khôn cùng, trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Tứ Tiểu Thư xấu hổ tự vận. Nàng cảm thấy vô cùng may mắn chính mình lúc ấy không có kịch liệt cự tuyệt, sau khi bị nhốt trong phòng củi của Lâm phủ không có đào tẩu, nếu không mình cùng Lý Nguyên có gì khác biệt đâu?
Chỉ là trong lòng Vân An không khỏi lo lắng, Lâm Tứ Tiểu Thư có thể tiếp nhận thân phận nữ tử của mình sao?
" Tân Cô Gia? "
Hỷ nương thấy Vân An ngây người không động, kêu.
Cái gọi là " Nghiệm xem" cũng không phải chỉ nhìn lướt qua như Vân An, mà là muốn thông qua đụng chạm, thậm chí là lau, đến xác nhận thủ cung sa không phải vẽ lên đi cho đủ số.
Vân An thở dài nói:
" Ta nhìn thấy, để xuống đi. "
" Vâng. "
Thủy chung rủ xuống ánh mắt Lâm Tứ Tiểu Thư như trước không có ngẩng đầu, nhưng một tay khác khoác lên trên đùi của nàng, lặng lẽ buông lỏng.
Vân An không có ở trước mặt mọi người chạm đến thân thể của nàng, Lâm Bất Tiện rất cảm kích, mặc dù đây là quy củ, nhưng Lâm Tứ Tiểu Thư không muốn bị một người lần đầu gặp mặt, trước mặt mọi người "Kiểm tra".
" Cốc cốc cốc "
Một tràng tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng của Lâm Phúc:
" Tiểu thư, lão gia thỉnh cô gia đến tiền sảnh đi chiêu đãi tân khách, sai tiểu nhân đến mời người. "
Lâm Bất Tiện lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mặt Vân An, trả lời:
" Đã biết, cái này đến. "
Nhờ sự giúp đỡ này, Lâm Bất Tiện rốt cục có thể nhìn dung mạo "Vị hôn phu" tương lai của mình một chút...... Người trước mắt này tựa hồ khác xa với những gì mình tưởng tượng.
Hành khất chi nhân là loại trạng thái gì, Lâm Tứ Tiểu Thư là biết rõ đấy, người trước mắt này cùng hai chữ khất cái căn bản không đặt bên cạnh được.
May mắn mà có phòng thí nghiệm nghiên chế đặc chế mặt nạ, để làn da Vân An khôi phục lại trạng thái tốt nhất, tuy không trắng nõn bằng Lâm Tứ Tiểu Thư như vậy, nhưng trình độ non mịn không thua bao nhiêu, hơn nữa hình dáng khuôn mặt Vân An nhu hòa, ngũ quan đoan chính, hai đầu lông mày còn mang theo vài phần mềm mại nữ tử mới có, trong ánh mắt hắc bạch phân minh toát ra nhàn nhạt cảm giác đau buồn, thoạt nhìn càng giống là một vị thư sinh thiếu niên lòng mang thương xót chi tâm.
Vân An thấy Lâm Tứ Tiểu Thư rốt cục chịu dời mắt nhìn thẳng mình, bờ môi mấp máy, khẽ gọi:
" Ngươi......"
" Phụ thân gọi ngươi đến chính sảnh đi đáp tạ tân khách, mau đi đi, chớ để chậm trễ. "
Lâm Bất Tiện ngắt lời Vân An lời, thản nhiên nói.
" Ah...... Đi. "
Vân An có chút không tình nguyện, nhưng không có cự tuyệt.
Vân An xoay người đi về phía cửa, tay đè trên cửa đột nhiên quay đầu:
" Ta đi nhanh về nhanh, bên trong cái...... Ngươi chớ ngủ trước a, ta có lời cùng ngươi nói. "
Mặt Lâm Tứ Tiểu Thư " Đằng" thoáng một phát liền đỏ lên, sau một lúc ngắn ngủi yên tĩnh, hỷ nương cười tươi như hoa, một tay che đôi môi, một tay vung vẩy khăn tay nhỏ màu đỏ tươi.
Ngay cả bọn nha hoàn ở một bên cũng đều đồng loạt gục đầu xuống, mặt phấn xấu hổ, khóe môi nhếch lên ý cười đặc hữu của thiếu nữ.
Thấy mọi người phản ứng như thế, Vân An cũng kịp phản ứng lại. Có lẽ đối với người ở thời đại này, lời nói của nàng mang đầy ẩn ý, Vân An trong lòng cực kỳ lúng túng, bất quá với tư cách người hiện đại, khả năng chịu đựng của nàng mạnh hơn những người này một chút, nói ra:
" Không phải, ta......"
Lâm Tứ Tiểu Thư lo lắng Vân An lại nói ra điều gì kinh người, hắng giọng một cái, thấp giọng nói:
" Mau đi đi. "
" Ah. "
Vân An đẩy cửa ra, đi theo Lâm Phúc đi ra ngoài.
Đi đến chính sảnh, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt.
Lâm Uy vẫy tay về phía Vân An, Vân An đi đến trước mặt Lâm Uy, chắp tay hành lễ.
Lâm Uy vuốt chòm râu, rất hài lòng sự dạy bảo của Nghiêm lão tiên sinh với Vân An, bởi vì cái gọi là người tốt vì lụa mã dựa vào yên, y phục của Vân An hôm nay rất tôn dáng nàng. Dáng người mảnh khảnh của nàng cũng không phình to dù xuyên qua hỉ phục đẹp đẽ quý giá rườm trên người, ngược lại bị màu đỏ chót này sấn môi hồng răng trắng, nếu không phải biết rõ nội tình của Vân An, chỉ nhìn đơn thuần một thân này, coi như là tuấn tú lịch sự.
" Ta dẫn ngươi đi nhìn một ít trưởng bối trong tộc, thân bằng, còn có một số bằng hữu trong giới kinh doanh."
" Vâng. "
......
Gõ mõ qua Canh 3*, tân khách ở Lâm phủ mới lần lượt tản, Vân An nện bước chân loạng choạng trở về phòng tân hôn, nàng không cần bất luận kẻ nào đỡ, chỉ nhờ nha hoàn soi đèn phía trước giúp mình. (*: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng)
Trên yến tiệc, Vân An cảm thấy áy náy với Lâm phủ, tích cực phối hợp Lâm lão gia, thể hiện ra vô cùng nhiệt tình đối với tất cả tân khách, ai đến cũng không cự tuyệt, uống một hơi cạn sạch.
Mặc dù chung rượu không lớn, nhưng là không chịu nổi nhiều người, cũng may rượu trong yến hội Lâm phủ là Thiên Tuý Tửu, mùi thơm thuần hậu nhưng cũng không thương thân, bằng không thì Vân An sợ là đã sớm kiên trì không nổi.
Trên yến hội Vân An dành thời gian nghĩ rất nhiều đối sách, trên cơ bản đều liên quan đến Lâm Bất Tiện, nàng không muốn nhìn thấy nữ tử tốt đẹp như thế vì một hồi hôn nhân hoang đường mà có suy nghĩ nông cạn.
Rốt cục đi tới bên ngoài phòng ngủ, Vân An thở phào nhẹ nhõm, gõ vang cửa phòng.
" Lâm tiểu thư, ta là Vân An, có thể vào không? "
Hai nha hoàn đứng ở cửa liếc mắt nhìn Vân An, vị Tân Cô Gia này cũng không giống như lời đồn đãi như vậy không chịu nổi......
" Vào đi. "
Vân An đẩy cửa vào, nhìn thấy Lâm Bất Tiện vẫn mặc hỉ phục rườm rà ngồi ngay ngắn ở trên giường, hỏi:
" Sao ngươi không thay bộ y phục này ra, nghỉ ngơi một lát, không mệt sao? "
Luôn luôn gợn sóng không sợ hãi Lâm Tứ Tiểu Thư quăng đến một ánh mắt bất đắc dĩ cho Vân An, sau lưng nha hoàn bưng tới một cái khay, phía trên để đó hai chén rượu:
" Tiểu thư, cô gia, mời ẩm rượu hợp cẩn. "
Vân An đánh ợ một cái, nói:
" Ngươi bỏ xuống trước đi, lát nữa chúng ta tự mình uống cái này."
Nha hoàn nhìn thoáng qua Lâm Tứ Tiểu Thư, thấy người kia gật đầu, đem khay đặt lên bàn lui ra ngoài.
Vân An lắc đầu, đi theo nha hoàn ra cửa, nghĩ đến lời mình sắp nói không chỉ liên quan đến an toàn của bản thân mà còn liên quan đến danh dự của Lâm Bất Tiện, liền khóa cửa lại.
Trở lại giường, Vân An nhìn Lâm Bất Tiện, lời nói khách sáo mới vừa nghĩ ra thế mà một câu cũng nhớ không nổi.
Dứt khoát giơ tay lên, làm một cái tư thế "Đầu hàng", nói:
" Kỳ thật, ta là nữ tử. "
Trong mắt Lâm Bất Tiện xẹt qua một tia kinh ngạc, Vân An nói chữ chữ rõ ràng, nàng nghe được rành mạch, nói không kinh hãi đó là giả, Lâm Bất Tiện đánh giá Vân An, đối phương mặc dù uống rượu say, nhưng ánh mắt rất chân thành, lại nói...... Trên đời này làm sao có nam tử nào nói dối tự xưng mình là nữ nhân đâu?
Bất quá qua mấy hơi thở công phu, trong nội tâm Lâm Bất Tiện đã hiện lên rất nhiều ý niệm, kinh ngạc trong đôi mắt tản đi, chuyển thành thoải mái, thản nhiên nói:
" Cũng tốt. "
Không vui không buồn.
Vân An mở to hai mắt nhìn, ngồi vào bên cạnh Lâm Tứ Tiểu Thư, thấp giọng, lập lại một lần:
" Ngươi có nghe được ta nói cái gì hay không a? Ta nói, ta là nữ tử, cùng ngươi giống nhau, hai ta cùng giới tính."
" Ừ, nghe rõ ràng. "
" Vậy ngươi? Cái gì...... Ngươi nghe ta giải thích, ta thật không cố ý, ta vẫn muốn nói với ngươi, nhưng là bọn hắn không cho phép ta gặp ngươi, ta cũng nghĩ đến việc viết một ghi chú nhỏ cho ngươi hay gì đó. Nhưng thứ nhất, ta không biết chữ, thứ hai đây chính là chứng cớ, vạn nhất chảy tới trên tay người khác, hai người chúng ta đều có phiền toái. "
Lâm Bất Tiện nhíu mày, thầm nghĩ:
'Người này ngược lại là có chút thông minh.'
" Ngươi không tức giận sao? "
" Việc đã đến nước này, không phẫn nộ thương thân. "
" Cái kia, sau đó làm sao bây giờ a, chính là hai ta...... Ngươi ngàn vạn đừng nghĩ quẩn a, trừ việc muốn mạng của ta, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì để đền bù lỗi lầm của ta, cố gắng đem đối với ngươi ảnh hưởng xuống đến thấp nhất, ngươi còn trẻ, nhân sinh dài lắm, chờ ngươi qua chút năm lại quay đầu lại nhìn một cái, những chuyện này, kỳ thật chỉ là chuyện nhỏ."
Lâm Bất Tiện hiểu lời nói của Vân An, nhưng nội dung Vân An muốn truyền đạt lại làm kẻ khác không thể tưởng tượng được, danh dự nữ tử to như trời, làm sao có thể là chuyện nhỏ đâu?
Lâm Bất Tiện cũng không có xem nhẹ lo lắng trong giọng nói của Vân An, chẳng lẽ nàng đây là đang lo lắng cho mình vì chuyện này mà tự sát sao?
Có lẽ cảm động trước những lời nói chân thành của Vân An, Lâm Bất Tiện cũng muốn nói gì đó với Vân An, nhưng Lâm Phủ gặp nguy hiểm há lại có thể một lời tóm gọn? Huống hồ nội tình của Vân An, Lâm Bất Tiện còn chưa thăm dò, có mấy lời không vội nói.
" Đây là việc trọng đại, để ta suy nghĩ. "
" Được, ngươi đừng nghĩ quẩn là được. . ."
Mí mắt Vân An càng ngày càng nặng, cái lưỡi đều có chút phát cứng ngắc, nàng rất muốn đi ngủ.
" Lâm Bất Tiện......"
" Chuyện gì? "
" Có thể cho ta nhìn thủ cung sa của ngươi không? "
Đôi mi thanh tú của Lâm Bất Tiện cau lại, nhìn thẳng vào mắt Vân An, trong đôi mắt của đối phương ngoại trừ men say cùng mê ly, cùng với một ít đồ vật nàng xem không rõ ràng lắm ra, không có chút cảm xúc nào như trong tưởng tượng của Lâm Bất Tiện .
" Ngươi không phải đã nhìn rồi? "
" Có thể cho ta xem lại được không? "
Vân An ngồi quỳ đối diện Lâm Bất Tiện, trong giọng nói có chút dịu dàng, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Lâm Bất Tiện trầm ngâm một lát, xắn tay áo rộng lên, lộ ra cánh tay củ sen tuyết trắng cùng với một viên tiểu chu sa cách khuỷu tay khoảng một tấc.
Thân thể Lâm Bất Tiện căng thẳng, hàm răng đảo qua môi dưới, Vân An vậy mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viên thủ cung sa kia......
" Đau không? "
Vân An hỏi.
" Cái gì? "
" Chính là, lúc ngươi điểm vật này, có đau hay không? "
Lâm Bất Tiện lắc đầu, trả lời:
" Không nhớ rõ, bắt đầu từ lúc ta có trí nhớ liền có viên thủ cung sa này. "
Vân An phát ra thở dài một tiếng, thu tay về, thấp giọng nói:
" Cái này không tốt, quá đáng. "
Đáng tiếc lần này, Lâm Bất Tiện không hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân An
Một giây sau, đầu vai Lâm Bất Tiện trầm xuống, đầu Vân An tựa vào vai Lâm Bất Tiện, mùi thơm của Thiên Tuý Tửu tỏa ra từ thân thể Vân An, hơi thở có chút nóng rực lần lượt đánh vào cổ Lâm Bất Tiện.
Vân An, ngủ rồi.
****
Editor: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro