Chương 23
Mặc dù Lâm Tứ Tiểu Thư sống an nhàn sung sướng từ thuở nhỏ, nhưng bình thường những chuyện tư mật vẫn luôn là tự thân đi làm, nữ tử Yến quốc đều là như thế, như tắm rửa, hoặc là việc thay đổi thiếp thân y phục này, đều không nhờ đến tay người khác, nha hoàn thiếp thân hầu hạ cũng không được.
Cho nên, sống hai mươi năm Lâm Tứ Tiểu Thư, lần thứ nhất trong đời cùng người khác tiếp xúc thân mật như thế.
Trên người Vân An tản ra mùi thơm ngọt ngào của Thiên Tuý Tửu, trong thân thể nóng lên không ngừng tỏa nhiệt lượng, truyền đến trên người Lâm Tứ Tiểu Thư.
Cho dù đã biết được thân phận nữ tử của đối phương, Lâm Bất Tiện bởi vì loại cảm giác xa lạ này khó xử một phen.
Lâm Bất Tiện ngồi trên giường, Vân An ngồi quỳ chân ở trước mặt nàng, đầu gối trên vai của nàng ngủ ngon lành, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ cần Lâm Bất Tiện khẽ lắc vai, liền có thể để thân thể Vân An đổ xuống, giải thoát cho mình.
Thế nhưng......
Lâm Bất Tiện nghĩ đến đối phương cũng giống như mình, đều là nữ tử, liền như thế nào cũng không làm được cử động thô lỗ như vậy. Trên giường vung một ít cây long nhãn táo đỏ các loại vật cứng, người này ngủ không hề hay biết, cứ như vậy để nàng thẳng tắp đổ xuống, sợ là cũng bị cấn đau a?
Lâm Tứ Tiểu Thư quay đầu nhìn cái trán bóng loáng của Vân An, hôn sự này làm cho mình gần một tháng đêm không thể say giấc, cuối cùng lấy một kết quả mình vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, hạ màn......
Nữ tử sao? Cũng tốt.
Hôn sự của mình khiến cho Lâm phủ lâm vào nguy cơ chưa từng có, Lâm Tứ Tiểu Thư đã sớm hạ quyết tâm, chỉ cần có thể vượt qua tràng nguy cơ này, chính mình như thế nào đều tốt.
Nam tử, nữ tử thì sao?
Nữ tử ở rể cho một nữ tử khác là một chuyện kinh thế hãi tục, nếu truyền đi không chỉ có danh dự của Lâm phủ khó giữ được, người này...... Nói không chừng cũng sẽ bị xử cực hình.
Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Bất Tiện đã tuôn ra một loại bình yên chính nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Biết rõ đây là không đúng, không hợp lễ pháp, thậm chí là làm trái luân thường, nàng cũng bất an, cũng thấp thỏm, nhưng cũng bình yên.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, nghiễm nhiên may mắn tránh thoát một kiếp.
Nữ tử thì như thế nào?
Thay vì ủy thân cho một nam tử chưa từng gặp mặt bao giờ, đem cuộc đời của mình giao cho đối phương, hỉ nộ ái ố toàn bộ nhờ vào một câu của đối phương, chịu sanh con dưỡng cái, còn không bằng tìm một người sẽ không làm thương tổn mình, cùng nhau lừa dối đâu.
Ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên, tâm Lâm Tứ Tiểu Thư lập tức liền bị cảm giác áy náy bao phủ lần nữa, Lâm phủ to như vậy cần một người con rể, càng cần thêm một hài tử......
Lâm Tứ Tiểu Thư cũng chỉ có thể cố gắng thuyết phục chính mình nói: tạm thời dùng Vân An ngăn cản Chung Tiêu Đình sắp trở về một chút, cùng với Thượng Thư Phủ sau lưng của hắn a.
Đợi Lâm Phủ bình an vượt qua nguy cơ, chính mình tất nhiên sẽ thả nàng tự do, vì nàng khôi phục trong sạch chi thân, tặng nàng nửa đời sau áo cơm không lo tính làm đền bù tổn thất.
Về phần chính mình sao?
Từ lúc chính mình tiếp nhận Lâm phủ đại ấn từ trong tay phụ thân, xuất đầu lộ diện kia trở đi, danh tiếng của nàng đã không còn gì. Lại thêm một bút thanh danh bị phu quân ruồng bỏ, tựa hồ cũng không có gì lớn.
Nghĩ thông suốt chỗ này, Lâm Bất Tiện buông lỏng thân thể căng thẳng, một tay vòng qua sau đầu Vân An nhẹ nhàng đỡ lấy, dùng ống tay áo rộng bên kia quét giường mấy cái, quét sạch cây long nhãn, đại táo các loại vật cứng, mới nâng đầu Vân An, nhẹ nhàng đặt xuống gối đầu, sau đó duỗi thẳng chân Vân An.
Có lẽ là rượu uống quá nhiều, Vân An phát ra một tiếng hừ nhẹ khó nhịn, giật giật vạt áo của mình.
Lâm Bất Tiện nhìn chăm chú Vân An vài giây đồng hồ, nhìn đôi má hồng phác phác của nàng, thoáng cong lên bờ môi, tất cả những đặc thù này hoàn toàn chính xác không phải nam tử, lại thấy Vân An trong giấc mộng cũng cau mày, chắc là hỉ phục gò bó nàng rất không thoải mái, vì vậy đưa tay về phía đai lưng Vân An......
Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngủ mơ Vân An đột nhiên cảm giác được giống như có người nhìn mình chằm chằm, mở choàng mắt thì nhìn thấy một vị giống như nữ tiên tử đang ngồi bên cạnh mình, đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Vân An đại não trống rỗng vài giây, ánh mắt đảo qua nốt ruồi chu sa ở dưới mắt phải Lâm Tứ Tiểu Thư, trong lòng điện quang lóe lên, bật dậy như đạn:
" Là ngươi? ! "
Khó trách Vân An sẽ cảm thấy Lâm Phúc nhìn rất quen mắt, lúc này xem như phá án, ngày đó thời điểm chính mình đi cầm kiếm, người hung hăng đạp chính mình một cước bên đường không phải là Lâm Phúc ư?
Còn có người trước mắt này...... Lâm Bất Tiện, cũng chính là người ngày đó ở trên xe ngựa ngăn lại một hồi hung ác.
Bởi vì ngày ấy mặt Lâm Tứ Tiểu Thư che lụa mỏng nên ngày hôm qua Vân An mới không thể ngay lập tức nhận ra, vẫn là nhìn thấy viên chu sa nốt ruồi này mới đột nhiên nhớ tới! (Lo ngắm vợ đẹp quá không nhận ra cái gì luôn =)))))
Lâm Bất Tiện không nghĩ tới Vân An lại đột nhiên tỉnh lại, trong mắt tìm kiếm còn chưa kịp thu hồi, nháy mắt cảm xúc trong mắt nàng liền biến mất, nhìn Vân An, hỏi:
" Ngươi vì sao phải nói dối xưng mình là nữ tử? Mục đích là gì? "
" A ? "
Vân An không rõ nội tình, nhìn Lâm Tứ Tiểu Thư đang trừng mắt nhìn mình.
Lâm Tứ Tiểu Thư dời mắt, nói:
"Ngực của ngươi bằng phẳng, ta cũng không có......"
"Sờ" Chữ Lâm Tứ Tiểu Thư thật sự là nói không nên lời, mặc dù các nàng đã kết làm phu thê, nhưng đêm qua Vân An ngủ, tuy là một mảnh hảo tâm, đến cùng có chút xấu hổ khi nói.
Dừng một chút, Lâm Bất Tiện tiếp tục nói:
" Trên người ngươi ta cũng không phát hiện vải quấn ngực, ngươi vì sao phải nói dối xưng mình là nữ tử? "
Vấn đề này, là Lâm Bất Tiện suy nghĩ một đêm cũng nghĩ không ra.
Theo lý thuyết mặc kệ Vân An xuất thân như thế nào, mình đã cùng nàng kết làm phu thê, bất luận mình là nguyện ý hay không, cả đời này...... Đều là người của nàng.
Nhưng nàng lại nói với mình nàng nhưng thật ra là nữ tử, thiên hạ làm sao có thể có nam tử hội nói dối xưng mình là nữ nhân đây? Nàng lại vì sao đi vòng quanh trong một vòng tròn đâu?
Ngoại trừ rắp tâm bất lương, Lâm Tứ Tiểu Thư nghĩ không ra lý do khác.
Nhưng đêm qua Lâm Bất Tiện từ trong lời nói bừa bãi của Vân An chính là cảm nhận được quan tâm, cũng không có từ trong mắt Vân An đọc được một tia ác ý, điều này làm cho Lâm Tứ Tiểu Thư đoán không ra.
Vân An cúi đầu nhìn nhìn chính mình ngực bằng phẳng, hỉ phục đã bị cởi bỏ, trên người chỉ mặc trung y, song nhẫm hơi hơi rộng mở, lộ ra một mảnh bằng phẳng.
Vân An một tay che ngực, kéo chăn đắp lên người, hỏi:
" Ngươi đã làm gì ta?"
Bộ dáng kia, trông giống như một đại cô nương thẹn thùng.
Lâm Bất Tiện nghi hoặc càng sâu, thần sắc có chút mất tự nhiên, nói:
" Ta...... Chẳng qua là, ta, ngươi đã báo cho ta biết thân phận của ngươi, ta liền không có nhiều cố kỵ, nghĩ đến ngươi mặc hỉ phục nằm ngủ có chút khó ngủ, liền giúp ngươi cởi quần áo. "
" Ah, Đa tạ " Vân An buông lỏng chăn ra.
" Ngươi vẫn chưa trả lời ta. "
Vân An gãi đầu, trong nội tâm có chút xoắn xuýt, chuyện này nên nói như thế nào đây? Nhưng việc quan hệ đến danh dự người ta nữ hài tử, mình mặc vào nửa thân da nam tử tựa như là có chút không đạo đức.
Vân An nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
" Nói cho ngươi biết cũng được, nhưng ngươi phải cam đoan thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng). "
Lâm Tứ Tiểu Thư ngồi ngay ngắn, nới rộng khoảng cách giữa nàng và Vân An, nhẹ gật đầu.
" Ngươi trước xoay qua chỗ khác, ta làm ảo thuật cho người xem? "
Lâm Tứ Tiểu Thư theo lời quay người, Vân An đưa tay ấn mô phỏng hầu kết, máy cảm biến quét vân tay của Vân An, mô phỏng da lặng lẽ thu hồi, nén đến kích thước to bằng móng tay, ẩn dưới da Vân An.
" Quay lại đi. "
Lâm Tứ Tiểu Thư quay người, sau đó phát ra một tiếng kinh hô.
Nguyên lai, dưới mô phỏng da nam tử Vân An chỉ mặc một kiện áo ba lỗ, kiểu dáng cùng loại với nữ vận động viên tennis mặc trên người. Đó là một loại trang phục nhẹ, công nghệ cao được lấy từ phòng thí nghiệm với các miếng vá ẩn có chức năng giống như một chiếc áo lót.
Khi mô phỏng da thu hồi, trung y trên cơ thể Vân An cũng bị rơi ra, lúc này phần thân trên của Vân An ngoại trừ một mảnh vải hơi mỏng vây quanh ngực ra, cũng không còn vật gì khác.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tinh tế nhưng không mất cảm giác rắn chắc, bụng dưới phẳng và săn chắc ẩn ẩn nổi bật lên các đường nét của cơ bắp, rất nhạt cũng rất chân thật, đường chữ V trong suốt biến mất trong quần lót màu đỏ......
Đây là lần thứ nhất trong hai mươi năm Lâm Tứ Tiểu Thư nhìn thấy thân thể của người khác, vẫn là thân thể đã được ma quỷ huấn luyện rèn luyện ra, hầu như hoàn mỹ, lực trùng kích không cần nói cũng biết.
Nghe được tiếng hô của Lâm Bất Tiện, Từ Nghi bên trong nhĩ phòng bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa, gọi:
" Tiểu thư? "
Vân An trong lòng xiết chặt, một tay bịt miệng Lâm Bất Tiện, cau mày, nghiêm túc nhìn Lâm Bất Tiện, dựng thẳng ngón trỏ lên môi:
" Xuỵt. "
Lâm Bất Tiện đỏ mặt nhẹ gật đầu, ánh mắt phiêu hốt, không dám nhìn tới thân thể Vân An.
Vân An thở dài một hơi, buông ra, Lâm Bất Tiện nói:
" Vô sự, ngươi đi xuống trước. "
" Vâng. "
Vân An nhỏ giọng giải thích với Lâm Bất Tiện:
" Ta dùng nữ tử chi thân hành khất trên đời này cũng không dễ dàng, có một năm ta gặp một...... Cơ quan đại sư, hắn thấy ta đáng thương, sợ ta bị kẻ xấu khi dễ, làm cho ta một tấm da nam tử, mặc nó vào ta liền an toàn nhiều. Vị đại sư kia dặn đi dặn lại, không cho phép ta đem việc này tiết lộ cho người khác, hôm nay xem như đối với ngươi phá lệ, ngươi nhất định phải thay ta giữ bí mật ah. "
Lâm Bất Tiện mím môi, "Ân" Một tiếng.
" Lúc này ngươi tổng tin tưởng ta đi à nha? "
" Tin, ngươi...... Nhanh mặc y phục vào, thanh thiên bạch nhật, còn thể thống gì. "
" Tốt tốt, ngươi trước xoay qua chỗ khác. "
Lâm Bất Tiện xoay người lại, Vân An cười híp mắt đưa tay đặt lên cổ của mình, một lần nữa khởi động mô phỏng da, cũng mặc lại trung y.
" Tốt, quay lại a. "
" Canh giờ không còn sớm, chúng ta phải đi kính trà cho phụ mẫu. "
" Được, cái kia...... Ta hỏi ngươi mấy vấn đề? "
" Nói đi. "
" Thủ cung sa của ngươi làm sao bây giờ? Nương ngươi có kiểm tra hay không? "
" Việc này không cần ngươi lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp. "
" Ta nghĩ chuyện này ngươi cần phải suy nghĩ thấu đáo, việc này liên quan đến danh dự của ngươi, mặc dù ta cảm thấy đây là cặn bã, nhưng vẫn là khuyên ngươi một câu. Ngươi nếu tự nghĩ ra biện pháp khiến nó biến mất, sau khi ta rời đi ngươi làm sao gả người đây? Nếu giữ lại...... Ngươi định giải thích thế nào? "
Lâm Tứ Tiểu Thư ánh mắt ảm đạm, Lâm Phủ truyền đến thế hệ này cũng không có nam đinh, ý nghĩa sâu xa của cuộc hôn nhân này chính là vấn đề dòng dõi, như thủ cung sa chưa mất, mẫu thân nhất định sẽ tra hỏi, qua loa lấy lệ một hai ngày cũng không phải việc khó, thời gian lâu, cuối cùng là một vấn đề.
Nếu bị phụ mẫu biết mình cùng Vân An không có khả năng có con nối dõi, những trưởng bối tông tộc kia, có thể bức phụ thân để mình tái giá, hoặc là nhận một cái nam đinh nhập phủ xà làm con thừa tự hay không?
" Sao ngươi không nói chuyện? " Vân An hỏi.
" Một lời khó nói hết. "
" Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi nghĩ như thế nào, hoặc là ý định của ngươi như thế nào hay không? "
Lâm Bất Tiện trầm tư thật lâu, nói khẽ:
" Như là đã kết hôn, thủ cung sa này nhất định phải nghĩ cách diệt trừ. "
Thanh âm không lớn, lại lộ ra một cỗ kiên định.
Vân An thật bất ngờ, sau khi minh bạch ý định của Lâm Bất Tiện, hỏi:
" Không có cái này, sau khi ta đi ngươi làm sao bây giờ? "
" Kia là chuyện của chính ta, không cần ngươi hao tâm tổn trí. "
Vân An lòng có ưu tư, mặc dù ngữ khí của Lâm Bất Tiện rất bình thản, nàng lại có thể tưởng tượng đến một nữ nhân đã mất đi thủ cung sa, tương lai sẽ đối mặt cái dạng gì sinh hoạt.
Sau này tái giá người, lạc hồng đêm tân hôn thì như thế nào? Không có thủ cung sa sẽ bị phu gia* xem thường...... (*nhà chồng)
Một nữ tử tốt đẹp như vậy, tại sao phải sống một cuộc sống như vậy? Nàng đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ thân là nữ tử chính là nguồn gốc của tội lỗi ư?
" Chúng ta cùng thương lượng vấn đề này, ngươi xem có được hay không? "
" Ngươi nói. "
" Một hồi thời điểm đi kính trà, ta chủ động cùng phụ mẫu giải thích, liền nói...... Ta ngày hôm qua uống quá nhiều, trở về phòng đi ngủ. Ngươi cho ta một ngày, ta có một vật có thể đem thủ cung sa trên cánh tay ngươi che phủ, chẳng qua là hiện tại không quá thuận tiện lấy ra. Buổi tối hôm nay chúng ta nghĩ biện pháp làm cái lạc hồng, sẽ đem thủ cung sa của ngươi che phủ, ngày mai ngươi lại đi cho mẫu thân ngươi kiểm tra, ta vật kia dùng rượu cồn bay sượt liền đánh bay, không thấm nước. Chờ sau này ta đi, ngươi gặp người mà ngươi thực sự thích, lại cùng hắn giải thích hết thảy a, ta tin tưởng chỉ cần hắn nhìn thủ cung sa của ngươi, nhất định sẽ tin tưởng ngươi. "
Mặc dù Vân An đang toàn tâm toàn ý thay Lâm Tứ Tiểu Thư nghĩ biện pháp, nhưng lời Vân An nói, nghe vào tai Lâm Tứ Tiểu Thư không khác gì hổ lang chi từ, Lâm Tứ Tiểu Thư đỏ bừng mặt, tự oán tự nộ mà nhìn Vân An. Sẳng giọng:
" Ngươi một cô nương gia, như thế nào...... Sao có thể nói những lời này? "
Vân An trực tiếp nhấc tay đầu hàng, trả lời:
" Tốt tốt tốt, ngươi coi như ta không có đọc sách, không hiểu lễ pháp a, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân đừng chấp nhặt với ta, ta thô bỉ. Bất quá chuyện này ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, ta thế nào cũng không sao cả, nhân sinh của ngươi còn rất dài đâu. "
Lâm Bất Tiện thầm nghĩ: Người này lại nói những lời kỳ quái...... Nghe giọng điệu của nàng, làm sao giống đang khai đạo hài đồng? Còn có...... Cái gì gọi là " Ta thế nào cũng không sao cả? " Đại sự như thế nàng đều có thể phong khinh vân đạm* như thế, vậy đối với nàng, cái gì mới được xem là đại sự? (*: gió nhẹ mây bay)
Lâm Bất Tiện cố gắng thông qua đôi mắt của Vân An đọc được một chút đáp án, kết quả làm nàng thất vọng, trong mắt Vân An không có một tia gợn sóng, bình thản tự nhiên, giống như đúng như nàng nói, những sự tình này nàng căn bản không quan tâm.
Đây rốt cuộc là người kỳ quái như thế nào đâu? Chính mình còn chưa bao giờ gặp qua người kỳ lạ như vậy.
Mà thôi, cần gì phải lo sợ không đâu, nàng chỉ cần nguyện ý lưu lại, bồi mình diễn lên một màn kịch là được.
Về phần đồ vật có thể che đậy thủ cung sa trong miệng Vân An, Lâm Bất Tiện cũng không tin.
" Ngươi còn có vấn đề gì không? " Lâm Bất Tiện hỏi.
Vân An vốn muốn hỏi Lâm Bất Tiện, chính mình lúc nào có thể thoát thân, lại cảm thấy vào ngày thứ hai sau khi thành hôn liền thảo luận cái này hình như không tốt lắm, đổi giọng hỏi:
" Ta về sau xưng hô ngươi như thế nào mới phù hợp? "
" Trước mặt ngoại nhân, muốn dùng phu thê tương xứng, nơi tiêng tư liền tùy ngươi. "
" Là kêu nương tử sao? "
"...... Ân. "
" Kia riêng tư, ta gọi ngươi......"
" Bất Tiện" Đã đến bên miệng, bị Vân An cứng rắn nuốt trở vào, da mặt dày Vân An, trên mặt rõ ràng hiện ra một vòng hồng khả nghi.
Danh tự của Lâm Bất Tiện thật sự là quá êm tai, xinh đẹp như một bức họa, đơn độc niệm đi ra có chút buồn nôn. (Bất Tiện là êm dữ chưa bà Tiếu)
Nếu dùng hiện đại từ láy, ví dụ như Tiện Tiện, tiểu Tiện Tiện các loại, Vân An ngược lại cảm thấy rất tốt, chỉ sợ Lâm Tứ Tiểu Thư không chấp nhận được.
Vân An chợt nhớ tới Nghiêm lão tiên sinh đối với chính mình dạy bảo: tại Yến quốc, tục danh của nữ tử là phi thường tư mật, ngoại trừ trưởng bối, huynh đệ tỷ muội chí thân cùng với phu quân của mình, ngoại nhân là không thể biết rõ đấy.
Ngoại nam gọi thẳng tục danh của nữ tử, là nhục nhã lớn lao đối với nữ tử......
Vân An rất may mắn chính mình không nói, bằng không thì mỹ nhân khẳng định muốn sinh khí, nàng hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
" Kia trong lúc riêng tư, ta gọi ngươi lão Lâm a? Ngươi kêu ta cái gì đều được, Vân An, An An, lão Vân, tiểu Vân, tiểu An tử...... Tùy ngươi vui vẻ. "
Tự hỏi định lực không sai Lâm Tứ tiểu thư lần nữa phá công, giáo dưỡng cho phép, lại để cho nàng nói không nên lời lời khó nghe, chỉ có thể trừng một đôi mắt đẹp, bất đắc dĩ nhìn Vân An.
Thấy biểu lộ của Lâm Bất Tiện đặc sắc như thế, Vân An buồn cười, nàng đột nhiên cảm thấy người nơi này kỳ thật cũng thật đáng yêu, chính mình cảm thấy chuyện rất trọng yếu, bọn hắn giống như không phải rất quan tâm.
Ví dụ như lập gia đình loại đại sự này, biểu hiện của Lâm Tứ Tiểu Thư lại để cho Vân An không thể nào hiểu được.
Mà loại chuyện nhỏ nhặt như xưng hô như thế nào này, Lâm Tứ Tiểu Thư lại hết lần này tới lần khác quan tâm vô cùng ly kỳ......
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả nói suy nghĩ của mình: hôm nay chương mới đã đến, số lượng từ nhiều, còn đúng giờ, ta thật là càng ngày càng tiến bộ, nhanh lên khen ta một cái!
Cảm tạ mọi người đọc, bài này chưa hot, cường điệu tại hai nhân vật chính phát triển.
Đại khái chính là một nữ tử dưới sự trói buộc của phong kiến, tránh thoát trở thành một nữ cường nhân trong giới kinh doanh.
Mà một người khác, chính là nặng nhặt ý thức trách nhiệm xã hội, ý thức trách nhiệm gia đình, dung nhập trong một xã hội nàng không thích, trưởng thành là người ở rể có thể một mình đảm đương một phía, bày mưu nghĩ kế, mà sau khi trở về nhà, sẽ liền dỡ xuống ngụy trang, trở về thành một tiểu bạch kiểm thích ứng trong mọi tình cảnh, tiểu nữ nhân sợ vợ.
Như vậy một cái câu chuyện a.
Quá trình này có chút dài, còn có rất nhiều gập ghềnh, hy vọng mọi người có thể theo giúp ta cùng đi xuống. Cảm tạ
Editor: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro