Chương 2 Trung

Sau hơn nửa ngày nhao nhao ồn áo, nước trong bồn tắm cũng được thay đến mấy lần, toàn bộ hương liệu Long gia mang đến tắm rửa đều đã dùng hết sạch, ngũ quan Đường Mặc Phi rốt cục lại thấy ánh mặt trời.

-"Ơ, không nghĩ tới, trên người của ta cũng có thể thơm tho sạch sẽ như vậy."

Nam nhân "bị" rửa ráy sạch sẽ giơ cánh tay lên, cúi đầu làm bộ ngửi ngửi dưới nách, sau đó ngẩng đầu nhìn đám công tượng người đầy mồ hôi, đối bọn họ khẽ cười.

-"Tiểu tử ngươi lớn lên thành cái hình dạng nào thế?"

Ngưu Tố kinh ngạc nhìn Đường Mặc Phi diện mục thay đổi hoàn toàn, cảm thấy có chút choáng váng. Cái "kẻ quái dị" cùng bọn họ ở chung mấy tháng, kỳ thật một chút khó coi cũng không có, hơn nữa cũng không phải người gù. Trước mắt là Đường Mặc Phi cao to vạm vỡ, vóc người trắng tinh toàn thân lộ ra một cỗ anh khí, thân hình cao lớn đứng bên cạnh Long Vũ, thần khí đem so với công tử còn cao hơn nửa đầu. Kỳ thật Đường Mặc Phi ngũ quan vốn cũng không có nét gì đặc biệt đẹp mắt, nhưng hợp cùng lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thuận mắt, nhất là hắn miễn cưỡng cười lên càng tiêu sái mê người, càng làm cho người ta cảm thấy thực gần gũi thân thiết.

Một thanh niên diện mục anh tuấn như vậy, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng không thấy được dung mạo của hắn khí chất tuyệt hảo; song khi Đường Mặc Phi cùng [1] mỹ nhân hãn thế Long Vũ đứng liền một khối thì, hắn không chỉ không có ảm đạm thất sắc, ngược lại tản mát ra một cỗ hương vị tiêu sái nói không nên lời, làm cho người ta sâu trong tâm tưởng cảm thấy hai người này thật sự là một đôi giai ngẫu, bất kể là bề ngoài hay là khí tức đều tương đương phối hợp, cảm giác bất đồng lúc trước sớm đã hóa thành hư ảo.

[1] Mỹ nhân hãn thế : mỹ nhân hiếm thấy.

Nếu như là nam nhân như vậy, làm cho Long nhị công tử không quản thiên sơn vạn thủy ngàn dặm tìm kiếm, có lẽ còn có thể hiểu được. Ngưu Tố nhanh tay lẹ chân phục thị Đường Mặc Phi mang một kiện y phục xanh nhạt, nhìn người bằng hữu mới phút trước còn tranh chấp khắc khẩu trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn, lại có chút không dám ngước nhìn vị công tử anh tuấn phóng khoáng trước mặt, thậm chí chợt nghĩ lại quãng thời gian bọn họ cùng ở chung mấy tháng này có thể hay không chỉ là ảo giác?

-"Ngưu đại ca, cái đầu ngươi cúi thấp xuống như vậy làm cái gì?"

Đường Mặc Phi rũ mớ tóc ướt đẫm, vỗ vỗ trên vai Ngưu Tố.

-"Ngươi yên tâm, ta còn thiếu các ngươi bạc. Sau này sẽ tìm ngươi uống chút rượu, lại đánh bạc mấy ván."

Ngưu Tố trong lòng chợt nhẹ nhõm, bỗng chốc cảm giác giai công tử anh tuấn trước mắt cùng tên Đường lão lục lôi thôi bẩn thỉu, thích trêu ghẹo người khác trước kia cũng không khác là bao. Hắn nhếch môi nở nụ cười hàm hậu, đột nhiên nghĩ đến cái răng cửa bị mất, vội vàng lấy tay che miệng lại.

Đường Mặc Phi thấy thế hả miệng cười ha ha, không đợi hắn cao hứng cười tiếp, tiếp nhận nhuyễn tiên được lau chùi sạch sẽ cất kỹ, Long Vũ sớm đã chờ không còn kiên nhẫn nữa, ra tay nhanh như cắt, một chiêu diều hâu cắt thỏ, hung hăng kéo lỗ tai của hắn, không quay đầu lại lôi tên tiểu oan gia còn đang muốn cà khịa với Ngưu Tố, đi liền một mạch chui vào trong xe ngựa.

Đợi Đường Mặc Phi tận lực thở ra, ủy khuất kêu lên mấy tiếng thảm thiết, xe ngựa chậm rãi quay đầu hướng ra phía ngoài phi đi, Long gia trang kỵ sĩ cùng tiễn thủ cũng quỷ mị nhanh chóng biến mất, chỉ để lại đám công tượng vẫn đang ngốc trệ đứng trước lều, sững sờ nhìn cái bồn tắm bạch ngọc cự đại vẫn đặt tại nguyên chỗ, cùng với tấm mao chiên trân qúy trải dài trên mặt đất, bọn họ lúc này mới xác định, chuyện vừa rồi không phải là mơ.

-" [2] Tiểu Vũ mao, ngươi ra tay vẫn nặng như vậy!"

[2] Tiểu Vũ mao: đây là tên gọi "yêu" của Đường ca ca với Vũ ca, nghĩa là cọng lông vũ nhỏ :">

Đường Mặc Phi thư thư phục phục thoải mái ngồi trong xe ngựa, lười nhác chống khuỷu tay trên bàn, dùng năm ngón tay vuốt vuốt cái lỗ tai sưng đỏ.
-"Bất quá ngươi hình như đã thay đổi rất nhiều. Ngươi trước kia tuyệt đối sẽ không đến chỗ ta tạm ở."

Nói xong, hắn lắc đầu liên tục, coi như phi thường khó hiểu hành tung sẽ bị Long Vũ phát hiện.

-"Ai cho phép ngươi nói chuyện với ta! Ngươi nên giữ mồm giữ miệng một chút, ta không quen biết loại tiểu nhân bội bạc như ngươi!"

Long Vũ giận tái mặt, nói đến đây, hắn nhớ tới tình cảnh vừa rồi, lại trách mắng:

-"Ngươi cùng mấy gã đồ đệ phố phường kia ở cùng một chỗ, trông thật cao hứng?"

-"Cho nên ta nói, ngươi chỉ có điểm này là bất hảo. Ta kết giao cùng ai, ta làm cái gì, không cần ngươi cho phép. Còn nữa, ngươi không phải vừa mới nói chúng ta không quen biết sao?"

Đường Mặc Phi cười hì hì, hai con mắt linh hoạt ngó nghiêng bốn phía, dò xét hoa văn trên xe ngựa lảng sang chuyện khác.

-"Chiếc xe này của ngươi thật sự không tệ. Ta coi những hạt trân châu trên màn xe đích là trân châu từ Bước Hồ a? Nghe nói loại trân châu này chỉ sinh trưởng tại Bước Hồ giữ trong người có khả năng hộ thể, mùa đông thì ấm áp mùa hạ thì mát, người bình thường có được một hạt đã là khó, ngươi cạnh có mấy ngàn hạt châu lớn nhỏ, còn xâu chuỗi làm màn xe? Khó trách ngồi ở trong xe ngựa của ngươi lại thoải mái như thế."

Long Vũ tư thái ung dung tựa lưng vào vách xe che kín hoa văn tinh mỹ, tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hắc miêu, lạnh lùng nhìn xem Đường Mặc Phi nói nhảm hết bài này đến bài khác.

-"Di? Nguyên lai bốn vách xe này được bao bởi Vân thủy bích ?"

Đường Mặc Phi ngạc nhiên đánh giá tiếp phá tan trầm mặc.

-"Nghe đồn loại vải vóc này nước bất xâm lửa bất nhập, sớm trong giang hồ đã thất truyền nhiều năm. Ngươi dùng trên xe ngựa phòng thủ kiên cố, hành tẩu bốn phương càng thêm an toàn. Tiểu Vũ mao quả nhiên thật tinh mắt, tương lai ai cưới được ngươi làm vợ, giúp đỡ việc buôn bán nhập hàng, nhất định sẽ phát tài a." (còn ai trồng khoai đất này nữa ~_~ )

-"Ngươi còn giả vờ không nghĩ tới!"

Long Vũ rốt cục đã mở miệng, hắn nâng lên vuốt ve tiểu hắc miêu trong tay, bất giác tạo thành nắm đấm.

-"Ta biết rõ, ta đây một thân ngay trong hỉ đường chuồn mất vốn không có tư cách nói chuyện với ngươi. Nhưng là trước khi ta đi có sai người đưa tin cho ngươi, bảo ngươi đừng phô trương làm cho to chuyện như vậy."

Đường Mặc Phi da mặt vốn dày, đối mặt với lý do Long Vũ hận hắn cực kì, liền cũng mở miệng trêu chọc.

-"Ta khi nào thì nhận được lá thư đó!"

Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay túm càng chặt hơn.

-"Ngươi không nhận được? Vậy ngươi cũng không thể trách ta."

Đường Mặc Phi kéo một cái khăn lụa trong xe, xoa xoa trên đầu vài cái, lau mấy giọt nước còn đọng lại trên tóc.

-"Ta thông tri qua cho ngươi sao."

"Phanh."

Long Vũ một chưởng đem cái bàn trước mặt Đường Mặc Phi chém đứt, thuận tay giật lại cái khăn lụa tên lưu manh trước mặt đang lau. Đường Mặc Phi không sao cả cười cười, đang định mở miệng giảng hòa, thì tiếng nói Long vũ, dường như ẩn nhẫn đã lâu, trong trẻo nhưng lạnh lùng mỗi chữ mỗi câu truyền đến.

-"Những ngày này ngươi ẩn núp khắp nơi, hôm nay nhìn thấy ta, muốn nói chỉ là mấy lời nhảm nhí này sao?"

-"Như thế nào chứ? Mấy tháng nay, ta thậm chí mỗi một ngày một phút đều nghĩ đến ngươi, quả nhiên là nhớ mong khắc khoải mà."

Đường Mặc Phi nhanh chóng thu hồi tiếu dung, nghiêm mặt đáp.

***

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro