Chương 3 Thượng

-"Ngươi chọc giận kẻ nào? Khiến hắn ra tay hung ác như thế? Ta đi trước một bước, ngươi cẩn thận một chút."

Đường Mặc Phi vừa dứt lời liền đã nắm tên thư sinh họ Hạ phi thân, đem nam tử đáng thương mặt đã sợ tới mức trắng bệch đưa ra xa ngoài mười trượng, liên thanh thúc hắn nhanh chóng rời đi. Khỏi cần bàn cãi , giờ phút này đích thật là thời cơ tốt nhất chuồn đi, Đường Mặc Phi rất dứt khoát vỗ vỗ cái mông ý định thừa dịp hỗn loạn ly khai, vì hắn tin tưởng mặc kệ địch nhân lợi hại đến cỡ nào, Long Vũ cũng có cách toàn thân trở về, nếu không hắn cũng sẽ không bị ép ẩn thân tại cái nơi bẩn thỉu lầy lội này, tránh né Long nhị công tử vốn ưa sạch sẽ.

"Hô."

Trước mắt ngân quang chợt lóe, ba mũi trường thương hướng Đường Mặc Phi đón đầu đâm tới. Ba thương khí thế hung mãnh, kình lực mười phần, ba tên ra chiêu cùng kẻ bịt mặt lúc trước đồng thời công kích, hướng Đường Mặc Phi cấp cấp xuất thủ, thế như chẻ tre, mười chiêu như một. Sau lưng lại quỷ mị xuất hiện hai hàng võ sĩ toàn thân phục y, mỗi tên trong tay đều cầm ngân thương vận sức chờ phát động. Đường Mặc Phi rơi vào tình cảnh này, không thể không đình chỉ nhảy về phía trước thoái lui, tức thì sau lưng vang vọng tiếng xé gió, hắn dưới bàn chân cấp điểm, xoay người tránh đợt giáp công, lúc đứng lại thì phát hiện hắn vừa vặn bị buộc trở lại chỗ cũ.

-"Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi nhận rõ nhân tài mà chém nha." Đường Mặc Phi đối kẻ tập kích đang tạm thời dừng tay cười nói.

-"Các ngươi đem xe chạy về gia trang, trên đường nhớ hảo hảo chiếu cố tiểu hắc."

Tại thời khắc giương cung bạt kiếm, Long Vũ đối kỵ sĩ gần hắn nhất nhàn nhạt nói ra. Đường Mặc Phi thở dài một hơi, trong lúc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, mà còn có tâm tình nhàn hạ thoải mái nghĩ đến chuyện miêu miêu cẩu cẩu, khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có vị Long nhị công tử trước mặt mà thôi. Hắn nhìn đám người bịt mặt kia rõ ràng không hề để ý tới kỵ sĩ Long gia đang nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi, trong nội tâm lập tức hiểu, xem ra đối phương có chủ tâm nhắm vào chính là Long Vũ cùng hắn.

-"Vô Cực giáo đồ, khi nào thì trở nên không dám dùng chân diện mục kỳ nhân [1]? "

[1] Chân diện mục kỳ nhân : lộ mặt nhìn người khác

Long Vũ xuất ra trường tiên, nhìn đám thuộc hạ xung quanh cũng bắt đầu lung lay sắp đổ, không khỏi khẽ nhíu mày.

-"Ta xem các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, đợi lát nữa, chỉ sợ cũng như bọn chúng đầu lìa khỏi cổ." Đường Mặc Phi ra vẻ tốt bụng nhắc nhở.

Vô Cực giáo là đại tà phái nổi tiếng tàn ác trên giang hồ, sớm đã có dã tâm thôn tính các đại môn phái khác, nói không ngoa; nếu không nhờ Long gia dẫn đầu đám nhân sĩ chính đạo đồng tâm hiệp lực chống đỡ, hơn nữa còn có Đường gia dùng tiền tài vô lượng làm hậu thuẫn sau lưng, võ lâm môn phái bây giờ hẳn quá bán đã bị Vô Cực giáo san bằng. Cho nên Vô Cực giáo hận nhất đương nhiên chính là Đường Long hai nhà, ít năm gần đây lại im hơi lặng tiếng trên giang hồ không ngừng chuẩn bị hành động. Hôm nay Long gia hộ vệ thất thủ, chứng tỏ mười mươi đã bị trúng Vô Cực giáo độc môn mê dược, Huyễn hương!

Loại mê dược này vô sắc vô vị, người trúng độc cho dù là võ lâm cao thủ đều vô lực mất đi ý thức suốt một canh giờ. Đường, Long hai người may mắn ở vào hướng ngược gió, bọn họ lại kịp thời bế khí, nên huyễn hương hít vào không nhiều lắm, nếu không cũng đã giống như những kẻ khác - ngã gục xuống đất không gượng dậy nổi. Kỵ sĩ Long gia cư nhiên hiểu rõ tình thế lúc này hung hiểm, nhưng bọn họ không thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Đường Mặc Phi vứt bỏ chủ nhân. Long Vũ tại lúc này lại gật đầu ý bảo bọn họ lập tức rời đi, nên thẳng tới lúc trời sập tối, chỉ còn lại vài tên kỵ sĩ yếu đuối miễn cưỡng đứng thẳng.

Long Vũ không nói gì, im lặng đem áo lông cởi xuống vứt lên giữa không trung, trường tiên vung qua đem quần áo chém thành mấy khối, hắn nắm lấy một mảnh bịt miệng mũi, đồng thời vung tiên cuốn một cái khác vứt cho Đường Mặc Phi. Một chiêu này dư thế không ngừng, nhuyễn tiên linh hoạt quấn lên cánh tay Đường Mặc Phi, khiến cho lúc Long Vũ thả người hướng rừng cây bên cạnh nhảy tới thì, Đường Mặc Phi liền cũng bị kéo theo.

-"Chúng ta chia nhau đi, chẳng phải càng có thể phân tán lực lượng của bọn chúng sao?"

Đường Mặc Phi biết rõ bọn họ càng nhanh chóng rời đi, đám người đang ngất xỉu trên mặt đất kia càng an toàn, đương nhiên, hắn cũng hiểu được lợi dụng thời cơ này cùng Long Vũ tách ra quả thực rất tốt. Long Vũ gấp rút thu tiên, ra sức vận khí, hòng ngăn chặn dược tính của huyễn hương trong người bộc phát, đột nhiên xoay tay lại tại sau lưng phát một chưởng, đem hai gã Vô Cực giáo đồ đang truy sát đến nơi co lại ngã xuống đất. Phía sau truy binh đuổi đến thấy thế liền dừng lại, hai hàng giáo đồ tay cầm ngân thương rất nhanh tản ra, giữa đường lại quỷ mị xuất hiện một loạt tiễn thủ, chặn đường rút lui của Đường, Long hai người.

Đường Mặc Phi nhẹ nhàng vươn tay hướng về phía rừng cây vỗ vỗ mấy cái, nội tức chấn động, trong nháy mắt lá non mềm mại lăng không phiêu rơi rất nhanh xoay tròn, trở nên cứng rắn tựa đao, giống như một mẻ lưới lớn há rộng ra, nhằm cổ tay bọn cung thủ đồng loạt ụp đến, làm cho bọn chúng không thể không buông tay vứt bỏ cung tiễn.

-"Ngươi đi đâu cũng mang theo tiễn thủ bên mình, mới khiến cho bọn Vô Cực giáo học theo ngươi dùng chiêu này để đối phó chúng ta." Đường Mặc Phi lập tức né tránh ngân thương công kích đến, trong lúc cấp bách quay đầu đối Long Vũ quát.

Thật sự thân thủ của hắn đã chậm lại không ít, vì khi hít phải chút huyễn hương nội lực sau đó liền đã giảm bớt đi mấy phần, nếu không một chiêu vừa rồi của hắn đã đủ phế bỏ kinh mạch của đám sát thủ tập kích.

-"Ý của ngươi là do ta kéo bọn chúng tới đây?" Long Vũ phát nộ khí, một tiên vung lên xoắn chặt ba mũi trường thương đâm về trước ngực hắn, gia tăng kình lực lập tức đem ngân thương sinh sinh gãy thành hai đoạn.

-"Long nhị công tử phô trương thanh thế lớn như vậy, nghĩ không muốn kinh động người ngoài cũng không được!"

Đại khái là do bị vô số cao thủ truy kích, Đường Mặc Phi giờ phút này tâm tình đột chuyển biến bất hảo, nói chuyện cũng trở nên không khách khí.

-"Sao không nói là do ngươi ẩn thân không tốt, ta đã có thể tìm được, bọn chúng nhất định cũng sẽ phát hiện hành tung của ngươi."Long Vũ lãnh đạm nói:

-"Tình hình vừa rồi xem ra, bọn hắn muốn bắt cũng không phải chỉ một mình ta."

-"Nếu như ngươi không tìm tới, bọn chúng làm sao có thể bám theo ngươi tìm được ta?" Đường Mặc Phi cả giận nói, bay lên một cước đá ngã tên Vô cực giáo đồ giáp công bên phải.

-"Nếu như ngươi tại đại lễ thành thân ngày đó không có đào tẩu, ta cớ gì lại xuất trang bắt ngươi?" Long Vũ không cam lòng yếu thế đáp lễ.

-"Ngươi còn dám trút hết lên đầu ta?" Đường Mặc Phi nghe được lời Long Vũ đáp, nộ khí càng lúc càng phát hỏa.

-"Ngươi nhìn ngươi xem, bình thường kiêu căng ngạo mạn, bây giờ ỷ vào đại ca ngươi là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, coi trời bằng vung, tự ý bắt bớ dân lành, ngươi đến tột cùng có biết hai chữ hổ thẹn viết như thế nào không?"

-"Ngươi vô lại! Hèn hạ! Hạ lưu! Đường thế bá có đứa con như ngươi, đúng là gia môn bất hạnh!"

-"Ngươi nói tới nói lui, sỉ nhục Đường gia ta, đừng trách ta không khách khí." Đường Mặc Phi đột nhiên biến sắc.

-"Đánh thì đánh, chẳng lẽ ta sợ ngươi?" Long Vũ khiêu mi nói ra lời này, nhuyễn tiên trong tay nhanh hơn điện xẹt cuốn về hướng Đường Mặc Phi.

Đường Mặc Phi cũng không chậm hơn, hai tay huy vũ ngón trỏ chỉ trung kỳ bắn ra nội kình tiếp chiêu. Đám Vô Cực giáo đồ đang bao vây truy kích không ngờ tới Đường, Long hai người đột nhiên trở mặt động thủ tấn công đối phương, không khỏi đều giật mình. Nhưng trong nháy mắt, trường tiên của Long Vũ cùng chỉ lực của Đường Mặc Phi đồng thời xoẹt ngang lướt qua. Nhuyễn tiên không hạ xuống trên người Đường Mặc Phi, lúc sắp sửa chạm phải cánh cổ của Đường gia Lục thiếu gia lại lẹ làng trượt qua một bên, như thiểm điện quấn lấy cổ tên Vô Cực giáo đồ sau lưng. Long Vũ vận kình một phát, tên Vô Cực giáo đồ kia lập tức ngạt thở, té ngã trên đất hồn lìa khỏi xác, cư nhiên, kình phong mãnh liệt Đường Mặc Phi bắn ra cũng không nhằm vào yếu huyệt của Long Vũ, mà hướng đến tên truy binh bên cạnh Long nhị công tử. Hai kẻ oan gia trời sinh này mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau kịch liệt, thường xuyên phát sinh chiến sự, bất quá dù sao cũng quen biết từ nhỏ, sớm đã thuộc lòng chiêu thức của đối phương, nhờ thế mà phối hợp tương đương ăn ý. Một chiêu đắc thủ, hai người lập tức đều tự tiến lên mấy bước, đứng thẳng lưng, chèo chống thân thể đang nhũn ra của nhau .

Huyễn hương kì thực độc ở chỗ - người trúng phải càng cố gắng đề khí điều động nội tức, dược tính phát tác càng nhanh, hơn nữa càng dễ dàng chịu nội thương. Lúc trước hai người phi thân...tại nơi tràn ngập huyễn hương dùng mảnh vải vụn che lại miệng mũi, bế khí khả dĩ vẫn còn giữ được vài phần thần trí.

-"Xem ra đối phó với mấy tên này so với ngươi còn đơn giản a." Đường Mặc Phi chếch bên tay đối Long Vũ dương dương đắc ý cười to.

-"Loại người miệng lưỡi như ngươi, lúc nào cũng quen thói gạt người ta, nói ngươi hạ lưu gian trá quả nhiên không sai." Long Vũ lạnh lùng khen.

-"Ta coi ngươi hiểu ý của ta tích cực phối hợp, công phu diễn trò thực sự cũng không kém."

Đường Mặc Phi vừa dứt lời, Vô Cực giáo đồ chợt hiểu đã bị bọn hắn lường gạt một phen, cùng gầm lên ra chiêu công tới. Long Vũ dựa lưng vào Đường Mặc Phi tay áo khẽ động, nhuyễn tiên tựa giao long quá hải [2], liên tiếp xuất năm roi, bách phát bách trúng, chính tại giữa thiên linh cái Vô Cực giáo đồ, liên tục công kích kết liễu năm người.

[2] Giao long quá hải: ám chỉ hình ảnh lúc rồng rời nước

Đường Mặc Phi bên cạnh cũng không buông lỏng, hắn kẹp tay túm lấy một thanh trường thương, phong bế tên sát thủ điên cuồng công kích, không quên thấp giọng dặn dò Long Vũ không cần thi triển quá nhiều nội lực, để ngừa dược tính Huyễn hương tạo thành nội thương. Vô Cực giáo đồ nhìn Đường Mặc Phi cùng Long Vũ tương trợ lẫn nhau, chỉ e qua một canh giờ dược tính liền mất đi hiệu lực,vội lập tức thay đổi phương thức tấn công, thân thủ nhẹ nhàng tiến về phía trước, duỗi ra trường thương từ bốn phương tám hướng đồng loạt đánh úp lại, thẳng vào cánh lưng hai người đánh tới. Long Vũ buộc phải phóng người lên, ở giữa không trung tránh đi mấy đầu thương sắc bén, hắn giơ hỏa lực lên cao đồng loạt ném xuống đất rất nhanh sau đó liền hạ thân, gia lực ở chân nhất nhất đá vào cằm kẻ sử thương, đem địch nhân vô phương chống đỡ lăn kềnh ra đất.

-"Bằng chút sức lực đó cũng muốn bắt ta?"

Long Vũ hai chân dừng lại, liếc nhìn một mảng lớn Vô Cực giáo đồ đang lăn lộn khắp nơi, ngạo nghễ nâng mày.

-"Coi chừng." Đường Mặc Phi đột nhiên kinh hãi hét lên.

****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro