Chương 4 Hạ
Sáng sớm hôm sau, Long Vũ tỉnh lại trước. Hắn thử giãy giãy Đường Mặc Phi trước ngực, nhìn thấy vết thương trên người nam nhân này không còn rỉ máu, trong lòng chợt nhẹ nhõm. Hắn đưa tay sờ lên trán Đường Mặc Phi đang mê man bất tỉnh, phát giác cơ thể y vẫn đang rất lạnh, hắn lại lo lắng. Suy nghĩ một lát, Long Vũ nâng Đường Mặc Phi dậy, cất bước rời khỏi sơn động. Bên ngoài dương quang ấm áp, gió mát thổi đến làm cho tinh thần Long Vũ hơi hơi phấn khởi. Hắn đi đi lại lại thử điều tức, dược tính của Huyễn hương đã hết nên bây giờ vịn thân hình cao hơn hắn cả nửa cái đầu của Đường Mặc Phi cũng không tốn sức là mấy. Nhưng nhớ lại chuyện y bị bôi sai dược, trong lòng Long Vũ càng phát ra lo lắng.
Từ trong rừng, Long Vũ thi triển khinh công lần theo đường mòn hướng chợ đi đến, rất nhanh đã vào tới thành trấn phía trước. Hắn quen thói cũ, tiến thẳng vào một gian y quan lớn nhất, bề thế nhất, liên thanh thúc đại phu đến chữa bệnh. Hết thảy đại phu của y quán đều nổi tiếng mát tay, trong đó, môt vị chừng hơn bốn mươi tuổi, đang ngồi đối diện cửa chính, nghi hoặc nhìn Đường, Long hai người tiến đến trước mặt hắn, mắt ngó bọn họ quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, trên mặt dần dần hiện lên vẻ khinh thường.
-"Các ngươi muốn xem bệnh, trước phải giao ra hai mươi hai lạng bạc tiền đặt cọc." Hơn nửa ngày sau, đại phu mới chậm rãi nói ra.
-"Nào có quy củ như vậy?"
Long Vũ lo lắng vạn phần, nghe thấy mấy lời âm dương quái khí của gã, trong lòng không khỏi tức giận.
-"Ở đâu mặc kệ, đây là quy củ của y quán này, nếu ngài không thích, thỉnh tìm danh y khác chẩn bệnh." Gã đại phu mắt cũng không thèm ngước lên, lạnh lùng đâm một câu:
- "Không có tiền thì đừng đến xem bệnh, ngài tưởng nơi này là thiện đường sao?"
Long Vũ xuất thân danh môn, vóc người ưu mĩ, từ nhỏ đến lớn, đã quen, đi tới đâu đều được sủng nịnh yêu chiều, có khi nào phải chịu khinh miệt như vậy ? Hắn thốt nghĩ, tính ra lệnh hộ vệ dùng tử kim châu bắn nát cái miệng của tên đại phu thối này đi, nhưng há hốc mồm mới giật mình - lúc này bên cạnh không còn một ai sai sử. Long Vũ bình thường hành tẩu giang hồ luôn có hạ nhân đi theo, nên trên người cũng không mang theo bạc, trong lúc đánh nhau, ngọc bội giá trị liên thành cũng bị đánh rơi, bây giờ trên người không có đồng nào, ở đâu ra kiếm tiền cho Đường Mặc Phi xem bệnh?
Hắn nhìn đại phu mắt lộ ra vẻ xem thường, trong lòng cả giận, định lập tức vịn Đường Mặc Phi rời khỏi, nhưng mắt thấy đôi môi tái nhợt của y lại không khỏi lo lắng, lúc này, lần đầu tiên, Long gia Long nhị công tử phải gắng gượng nhẫn hạ một hơi.
-"Lương y như từ mẫu, thỉnh ngươi nhanh chóng ra tay chữa cho hắn, sau này ta nhất định hậu tạ vạn kim." Long Vũ trầm giọng nói ra, đây đã là quá mức nhẫn nại của hắn.
-"Buồn cười, nhìn bộ dáng này của ngươi có thể đào ra được tí bạc sao? Đừng tưởng rằng mặt mũi xinh đẹp thì có thể tài trí hơn người, khoa tay múa chân với ta. Chẳng lẽ thuốc của ta không cần bạc mua về sao?" Nhìn Long Vũ không có chút bạc nào, thái độ của tên đại phụ nọ càng thêm khinh miệt.
-"Nếu ngươi chịu cứu hắn, ta cam đoan sau này mở cho ngươi mười cái y quán quy mô như vậy." Long Vũ lại nhẫn khí nói.
-"Ngươi đúng là kẻ điên nói mộng!" Đại phu nói đến đây, quay đầu liếc nhìn Đường Mặc Phi, thuận miệng nói ra:
-"Ta xem kẻ này lông mày ngắn, mặt dẹp, định là mạng ngắn phúc bạc, dù sao các ngươi cũng không có bạc, sao lại phải hao tâm tổn trí?"
Long Vũ nghe vậy cực khí, khuôn mặt lạnh lùng, hắn giận đến run người, đang muốn phát hỏa, nào ngờ trong y quán có một người vội vàng chạy vội tới trước mặt hắn, khom lưng kính cẩn cúi chào.
-"Công tử gia, ngài đại giá quang lâm, thật làm cho y quán của kẻ hèn vẻ vang, đúng là nằm mơ cũng không được." Người nọ tiếu dung chồng chất liên tục thở dài:
-"Thân thể quý bằng hữu của công tử có bệnh? Không sao, trong quán, đại phu y thuật cao siêu rất nhiều, ta lập tức kêu bọn họ chẩn bệnh liền."
"Ta trước mắt không có bạc giao chẩn phí!"
Long Vũ cứng rắn trả lời một câu, nhìn người nói chuyện với hắn chừng năm mươi tuổi, lời nói và hành động cực kỳ cung kính, cuối cùng đành miễn cưỡng nuốt xuống khẩu ác khí .
-"Công tử nói đùa. Chẩn phí, dược phí, ta đều thay ngài trả trước, trị bệnh cứu người quan trọng hơn. Sau này ngài giao lại cũng không muộn."
-"Ngươi trái lại rất hảo tâm." Long Vũ hừ một tiếng.
Điếm chủ kia đẩy tên đại phu đang đứng ngây người ra:
-"Ngươi còn không nhanh tay chẩn bệnh cho bằng hữu của vị công tử này."
Đại phu như sực tỉnh mộng, đi tới, đang muốn thay Đường Mặc Phi bắt mạch, đột nhiên, hắn lại mở mắt ra, lắc đầu.
-"Làm sao vậy?" Long Vũ ân cần mà hỏi thăm.
-"Cái loại lang băm, trong mắt chỉ có tiền, lòng dạ hiểm độc, giương mắt chó nhìn người này thì có thể có bao nhiêu thực tài?" Đường Mặc Phi hời hợt nói:
- "Tiểu Vũ mao, bảo hắn cầm giấy bút. Ta đọc hắn ghi, sau đó theo phương thuốc của Đường gia ta mà bốc thuốc, cũng coi như ta dạy cho hắn biết phối dược là như thế nào."
Long Vũ mắt ngó Đường Mặc Phi chỉ nói dăm ba câu đã làm cho tên đại phu cứng lưỡi, lại liếc nhìn chủ quán thần tình xấu hổ, e ngại ở bên, bộ dáng muốn giận không dám giận, muốn chửi không dám chửi , trong nội tâm lập tức mừng rỡ, hỏa khí lúc trước một khắc đều bị quét sạch, liên thanh thúc giục đại phu đi lấy giấy bút. Gã đại phu, dưới ánh mắt của ép bức của chủ quán, không dám cãi nửa lời, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Chờ Đường Mặc Phi miễn cưỡng nói hết phương thuốc, Long Vũ quay đầu lại nhìn về phía quán chủ, đưa ra yêu cầu.
"Nếu như ngươi thật sự tâm địa thiện lương, hãy giúp ta thêm một việc, gọi người nấu nước để cho ta tắm rửa, còn nữa, hãy chuẩn bị chu đáo vài bộ y phục sạch sẽ, làm một bàn thức ăn ngon miệng đến đây. A, tốt nhất cho chúng ta mượn thêm một ít bạc."
"Không thành vấn đề, ta đây lập tức chuẩn bị cho công tử." Y quán quán chủ mỉm cười nhất nhất đáp ứng, xoay người phân phó hạ nhân làm theo lời Long Vũ nói, đồng thời cung kính thỉnh Long Vũ cùng Đường Mặc Phi đi vào hậu đường nghỉ ngơi. Long Vũ gặp kẻ thông minh, biết thức thời như vậy, trong lòng cũng có phần thoả mãn, sớm đã có hai gã sai vặt trong y quán tiến lên vịn Đường Mặc Phi đi về phía hậu đường, tâm tình của hắn hưng khởi, cất bước tiến đến.
-"Quán chủ, ngươi vì cái gì lại quan tâm hai cái tên ăn mày này như thế?" Tên đại phu bị Đường Mặc Phi chế ngạo nghĩ mãi vẫn không thông, nhìn bóng dáng Đường, Long hai người biến mất, liền hướng y quán quán chủ hỏi.
-"Ngươi đúng là có mắt như mù, chỉ lo thu chẩn phí, không biết tính toán gì cả. Sao ngươi không nghĩ tới, khắp thiên hạ, ngoại trừ Long nhị công tử, còn ai có đôi mắt màu tím xinh đẹp như vậy nữa?"
Quán chủ lắc đầu thở dài:
-"Ngươi đừng nhìn hắn giờ phút này chật vật, nhưng một sợi tóc của hắn so với cái thắt lưng của chúng ta còn lớn hơn , hắn nhảy mũi cũng có thể đem y quán của ta đây ném đi ! Hắn mới vừa nói sau này mở cho ngươi mười gian y quán, chắc chắn không phải là nói suông."
-"Cái, cái gì? Hắn là Long nhị công tử đại danh đỉnh đỉnh sao?" Trợn mắt thật to, há hốc mồm.
- "Khó trách, quần áo của hắn cũ nát như vậy nhưng khuôn mặt lại tuấn mỹ cực kỳ. Không biết vì sao hắn lại hóa trang thành cái bộ dạng này?"
-"Đó là việc riêng của Long nhị công tử, chúng ta sao dám hỏi đến? Bất quá ngươi từ nay về sau nói chuyện làm việc thận trọng một chút, nếu không có ngày chết cũng không biết vì sao mà chết, còn liên lụy mọi người chịu tội lây với ngươi!"
Tên đại phu toát mồ hôi lạnh, cả kinh, liên tục gật gật đầu, thành thành thật thật xoay người đi bốc thuốc. Mấy kẻ nhàn rỗi còn lại trong y quán liền tụm năm tụm bảy, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, đối với việc Đường, Long hai người quan lâm nơi này cư nhiên đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro