Chương 4 Trung

-"Lúc trước ta khiêng ngươi vào động, nhìn thấy trời sắp mưa, tiện tay nhặt một ít nhánh cây, phòng khi sau cơn mưa không có củi khô cho chúng ta nhóm lửa sưởi ấm." Đường Mặc Phi nhìn ánh mắt khó hiểu của Long Vũ, cười nói:

-"Ta không giống như người nào đó, làm việc không biết suy nghĩ chu toàn."

Long Vũ lạnh lùng liếc Đường Mặc Phi một cái, lúc này mới phát hiện tảng đá sau lưng hắn chồng một đống nhánh cây, hắn bước tới không khách khí nhặt lên một ít, xoay người rời xa Đường Mặc Phi, đem tay nhánh cây cùng mấy con cá trong tay vứt trên mặt đất, bắt đầu suy nghĩ tìm cách nhóm lửa. Đường Mặc Phi ở bên cạnh nhìn Long Vũ ngây người cả nửa ngày cũng chưa động đậy, trong nội tâm liền đoán ra cái nam nhân quen sống an nhàn sung sướng này nhiều lắm là đọc qua phương pháp lấy lửa trong sách vở, bây giờ gặp rắc rối khẳng định là không có cách nào. Nguyên vốn định ung dung ở một bên xem kịch vui, nhưng cái bụng hắn đã réo ầm ĩ từ sớm, Đường Mặc Phi đành phải một chân nhảy lò cò đến bên người Long Vũ, hảo tâm lấy hộp quẹt ra, nhen lửa nhánh cây dưới chân của Long Vũ.

-"Đúng là Đại thiếu gia, cả nhóm lửa cũng không biết làm? Không có hạ nhân cùng hộ vệ Long gia ngươi, một mình ngươi còn có thể làm gì?" Đường Mặc Phi lắc đầu cười nói.

-"Không cần ngươi giúp." Long Vũ thấp giọng nói một câu, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Đường Mặc Phi.

-"Cơm tối phải nhờ vào ngươi, Tiểu Vũ mao, đừng làm cho ta chờ quá lâu."

Đường Mặc Phi cất kỹ hộp quẹt nhảy trở lại bên cạnh đống lửa của hắn tiếp tục chờ đợi.

- "Ngươi không phải muốn bắt ta trở về thành thân sao? Hiền thê tốt, nhất định một tay phải biết nấu ăn ngon, mới không uổng công ta vì lẩn trốn ngươi ăn nhiều đau khổ như vậy."

Long Vũ quay đầu nhìn mấy con cá bọc trong mớ lá cây, hắn hoàn toàn không biết làm như thế nào, cũng không cam tâm bị Đường Mặc Phi xem thường. Không rên một tiếng, cầm một con cá chết lên, nhét thẳng vào đống lửa, (*__*) Long Vũ trong lòng bực bội nghĩ, Đường Mặc Phi vốn xuất thân danh môn, nhưng hắn trên giang hồ đánh bạn cùng một đám người địa vị thấp kém, không chút tiếng tăm, có thể làm những chuyện như vậy thì có gì đặc biệt hơn người? Hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá trong đống lửa, Tiểu Vũ mao căn bản không biết nó đã chín hay chưa. Thẳng đến khi trơ mắt nhìn xem con cá trở nên cháy đen, tản mát ra một mùi khen khét khó ngửi, hắn mới dùng một cây nhánh cây thô đem cá rút ra.

Hẳn là chín a? Long Vũ không hiểu sao có chút hưng phấn: đây là lần đầu tiên hắn nấu đồ ăn a ~~~ , mặc kệ thủ pháp cùng quá trình như thế nào, miễn sao nấu chín là được rồi~~~~. ( đúng mà, chín khét luôn còn gì =))) Nhặt lên một nhánh cây nhỏ, đem cá xiên vào, hắn thần tình kích động đi đến trước mặt Đường Mặc Phi.

-"Cái này có thể ăn sao?" Đường Mặc Phi nhìn cái vật cháy đen trước mặt, đầu óc liền choáng váng.

-"Ngươi dám không ăn, ta lột da róc thịt ngươi." Long Vũ lại đưa tay tới trước một chút, vừa vặn đem con cá cháy đen đặt ngay trước miệng của Đường Mặc Phi.

-"Ta cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm, đầu lại rất đau, cái gì cũng không muốn ăn. Ta có thể nào không ăn cái này?" Đường Mặc Phi xê hẳn đầu ra sau, cười lớn nói.

-"Ngươi thử nói một chữ nữa xem!"

Mặc dù nhìn ra sắc mặt Đường Mặc Phi có chút khó coi, nhưng Long Vũ vẫn một mực nghĩ đối phương là ghét bỏ thứ do hắn làm ra, trong đôi mắt tím càng bắn ra quang mang sắc bén. Đường Mặc Phi không còn cách nào, nguyên vốn muốn cự tuyệt, chợt thấy trong tử nhãn của Long Vũ lóe lên hào quang, ngoài miệng nói mấy lời uy hiếp hung ác, nhưng trong ánh mắt lại ẩn ẩn tia chờ đợi cùng khoái hoạt, chẳng hiểu vì sao, hắn nhất thời cứng ngắc ngẩng đầu lên, há miệng cắn một miếng. Sắc mặt Long Vũ lập tức chuyển âm vi tình, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, hắn phát hiện hai bên trán chảy mồ hôi ròng ròng, tùy tiện lấy tay xoa xoa, hai con mắt vẫn không nhấp nháy trừng trừng nhìn Đường Mặc Phi, quan sát phản ứng của hắn sau khi nếm thử đồ ăn y làm .

Nhìn Long Vũ tự tay làm những việc từ trước đến nay căn bản chưa hề động vào, Đường Mặc Phi đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực ấm áp, hắn như bị ma xui quỷ khiến nhắm mắt há to miệng nuốt đại một phát, vài giây sau mới cảm giác miệng mồm đắng chát, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng đem thịt cá nhổ ra.

-"Oa, phi phi phi! Ngươi làm như thế nào vậy? Khó nuốt như vậy? Còn bắt ta ăn? Tiểu Vũ mao, ngươi không phải cứ để như vậy nhét thẳng vào nướng a~~~~?"

-"Có gì không đúng sao?" Long Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Mặc Phi.

-"Ta van ngươi, Đại thiếu gia của ta. Người ta phải lóc sạch vẩy cá, mật đắng cùng phao cá cũng phải bỏ hết, ngươi để nguyên như vậy, ai dám ăn?" Đường Mặc Phi nói đến đây, đột nhiên thoáng nhìn tóc của Long Vũ rơi loạn rối bù, trên mặt còn có dính cả một vệt nhọ đen bẩn bẩn, đại khái là đối phương không để ý tay bẩn, lúc lau mồ hôi thì quết luôn tro bụi lên trên mặt.

Hắn từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa bao giờ thấy qua đường đường Long gia Long nhị công tử trang phục hoa lệ, thiên tính hỉ khiết [1] lại phải chịu khổ sở, chật vật như thế, giờ phút này trên gương mặt chữ điền không còn chút thần khí kiêu ngạo cao cao tại thượng thường ngày, bối rối khắc chế tia xấu hổ hiện lên trong mắt, trên gương mặt trắng nõn dưới lớp tro bụi, nhuộm một tầng ửng đỏ nhàn nhạt không dễ phát giác.

[1] Thiên tính hỉ khiết: trời sinh tính ưa sạch sẽ

Đây là Long Vũ không ai bì nổi trong trí nhớ sao? Đường Mặc Phi có chút sững sờ, hắn thật không ngờ cái người làm hắn tránh không kịp cũng có thể tản mát ra khí tức sinh động đáng yêu như thế. Trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, Đường Mặc Phi nghiêng mắt nhìn con cá đen thui căn bản không thể ăn được trước mặt, nghĩ đến Long Vũ bình thường mười ngón tay không dính tro bụi cùng dầu mỡ vì hắn thành bề bộn như vậy, trước đó còn như một hài tử, hưng phấn chờ hắn nếm thử cá nướng, trong nội tâm không hiểu sao mềm nhũn. Nhưng mà liền sau đó, Đường Mặc Phi lại cảm thấy đau đầu kinh khủng , trước mắt thanh quang lắc lư, thân thể phát lạnh từng đợt.

-"Ngươi chờ xem, hôm nay ta nhất định sẽ làm được chút gì đó có thể ăn!"

Long Vũ hiểu lầm Đường Mặc Phi lúc này ám chỉ hắn nướng cá nuổt không trôi, tức giận vứt mấy lời này sau lưng, nhanh như gió lại lao ra khỏi sơn động.

-"Tiểu Vũ mao..."

Đường Mặc Phi gọi một tiếng, nhưng Long Vũ làm sao nghe được, thân ảnh rất nhanh đã biến mất. Sao trước kia không phát hiện tính tình Long Vũ vội vã như vậy chứ? Đường Mặc Phi cười khổ lắc đầu, đột cảm giác thân thể lại nóng như bị hỏa thiêu, phảng phất cái rét lạnh trước đó chỉ là cảm giác sai. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ trên binh khí của Vô Cực giáo đồ có tẩm thuốc độc? Sao lúc đó hắn lại nhìn không ra? Đường Mặc Phi trăm mối tơ vò vẫn không có lời giải, cuối cùng một trận choáng váng ập đến, nhắm mắt ngủ thật say. Cũng không biết mơ mơ màng màng ngủ đã bao lâu, Đường Mặc Phi cảm thấy có ai đó lay lay bả vai lành lặn của hắn, cố sức hé mở mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Long Vũ lắc lư trước mặt, nhưng là cảnh tượng phi thường mơ hồ, cố gắng hết sức mới thấy được rõ. Hắn khí lực mệt mỏi, nhắm mắt lại định tiếp tục ngủ.

-"Uy, ngươi dám giả chết, ta sẽ tát cho ngươi vài cái bạt tai!" Long Vũ không khách khí nặng nề phát trên mặt Đường Mặc Phi một cái.

Mặc dù ngoài miệng hung dữ la mắng, nhưng trong lòng lại nói thầm. Hắn bất quá ở bên ngoài săn được một con chim trĩ, liền đem đi nhổ sạch lông, móc ra hết nội tạng nướng chín. Như thế nào mới đó, sắc mặt của Đường Mặc Phi lại trở nên khó coi như thế?

-"Ta có thể hay không, ăn cá ngươi làm... bị trúng độc a?" Đường Mặc Phi nghe Long Vũ hung hăng rống lên một tiếng, lại miễn cưỡng mở ra hai mắt, mở miệng giễu cợt.

-"Nói bậy! Ngươi ăn có một ít, cho dù ta thật sự hạ độc, ngươi cũng không chết được!" Long Vũ mạnh miệng thẳng thừng quát.

-"Vậy tại sao cơ thể ta lúc này lại nóng lạnh thất thường như vậy? Chẳng lẽ..."

Đường Mặc Phi nói đến đây, rùng mình một cái, không biết từ đâu thoát ra một cỗ khí lực, hắn đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Long Vũ:

- "Dược thảo ngươi đem về là... loại ta bảo ngươi hái sao?"

-"Sao lại không phải?"

Long Vũ ném đi con chim hắn cực nhọc lắm mới nướng xong, quay trở lại nhặt vài cây thảo dược đem tới chỗ Đương Mặc Phi nói:

-"Uổng công ta hảo tâm, còn chuẩn bị sẵn thảo dược cho ngươi dùng, mấy cái này còn chưa bị đập nát, ngươi xem xem!"

-"Trời ạ!" Đường Mặc Phi nhìn thoáng một cái, thần sắc liền đại biến.

-"Mau giúp ta cạo thuốc ngươi thoa xuống!"

-"Có gì không đúng sao?"

Long Vũ thấy Đường Mặc Phi tay chân luống cuống, không hề để ý lời hắn nói, vội vã phá miệng vết thương bào đi thảo dược, trong lòng cũng dấy lên một cỗ bất an mãnh liệt.

-"Ta đúng là bị ngươi hại mà! Lúc ta hái thuốc chỉ thấy ở đây có một loại thảo dược, hơn nữa ta cũng đã đưa cho ngươi một cây bảo ngươi dựa vào đó mà tìm, vậy mà ngươi cũng hái sai?"

Đường Mặc Phi vẻ mặt cầu xin, hồi tưởng lại tình cảnh lúc còn nhỏ cũng là như vậy, hắn đau nhức liên hồi mắng Long Vũ hại hắn, đột nhiên lại nghĩ đến người trước mắt vừa rồi sợ đến co rúm người, đầu ngón tay run cầm cập giúp hắn xóa đi dược bùn, đành phải ngửa mặt lên trời than thở.

-"Có ngày, ta đây bị biến thành lão già lọm khọm trên tay ngươi."

-"Phi, cái gì mà lão già lọm khọm! Xương cốt của ngươi đưa cho ta giẫm, ta còn ngại bẩn!" Long Vũ nội nhu ngoại cương [2] trách mắng, nhưng nhìn miệng vết thương của Đường Mặc Phi bị phá vỡ ra, trong nội tâm cũng không hề cảm thấy dễ chịu.

[2] Nội nhu ngoại cương: ngoài cứng trong mềm, ám chỉ Long ca nhà mình ngoài miệng thì dữ dẳn trách mắng, nhưng thực tâm rất lo lắng cho Đường Ca a~~~ :">

Hắn có chết cũng không muốn cho tên kia nhìn hắn áy náy, nhanh chóng chạy vội tới bên dòng suối xé một mảnh y phục, đem ngâm nước rồi hộc tốc chạy về sơn động, cẩn thận thay Đường Mặc Phi chà lau dược thảo lúc trước bôi lên. Lúc tay kề đến bên miệng vết thương của Đường Mặc Phi, Long Vũ kinh ngạc phát giác cơ thể hắn đột trở nên lạnh như băng, đón lấy Đường Mặc Phi toàn thân đang run rẩy, hơn nữa càng ngày càng run dữ dội, giống như bị băng tuyết vây khốn.

-"Uy? Ngươi, ngươi không sao chứ?" Long Vũ duỗi ngón tay ra dùng sức chọc chọc trên mặt Đường Mặc Phi.

Nhìn hắn mi mắt đóng chặt, tử nhãn phía dưới khẽ đảo qua đảo lại nhưng không hề mở mắt, trong lòng của y đột nhiên phun lên một cỗ bất an lo sợ.

-"Đường Mặc Phi! Ngươi tỉnh lại đi!"

Long Vũ lay lay người hắn, thanh âm run rẩy luôn miệng gọi, không hề để ý trong tiếng kêu của hắn ẩn ẩn mang theo một tia lệ quang:

-"Ngươi đừng chết! Ngươi có nghe hay không! Ta còn chưa giáo huấn ngươi!"

Tuyệt vọng nhìn nam nhân trong lòng tình hình mỗi lúc một trầm trọng, Long Vũ không có cách nào khác, cuối cùng chỉ đành thì thào liên hồi gọi tên Đường Mặc Phi, tay thận trọng tránh đi vết thương của hắn, cẩn thận ôm lấy thắt lưng của đối phương, đem mặt dán vào trước ngực Đường Mặc Phi, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình làm cho hắn dễ chịu một chút. Đường Mặc Phi trong lúc hoảng hốt, đột cảm giác một vật mềm mại vây quanh hắn, thân thể dào dạt hương vị ấm áp; hắn nhịn không được thoải mái thở dài một tiếng, cố sức mở to mắt. Người đang ôm lấy hắn tựa hồ đã nhận ra, vội vàng ngẩng đầu, tại một mảnh đen tối trước mắt, Đường Mặc Phi mơ hồ nhìn thấy gương mặt của Long Vũ. Tên công tử ngang ngược kiêu ngạo này đang làm cái gì a, làm cho mặt càng bẩn như vậy? Tro bụi trên mặt Long Vũ bết vào nước, càng trở nên khó coi.

Nói như vậy, Long Vũ khóc? Đây là vì hắn sao? Không thể nào? Ân, tóc tai Long Vũ cũng rối xù cả lên! Y như thế nào còn lộ ra biểu tình giống như đụng phải đại nạn lâm đầu, sợ muốn chết như vậy? Hắn không có hoa mắt a? Trước mắt là Long Vũ ngang ngược, cả ngày thích can thiệp chuyện người khác, không đem người trong thiên hạ để vào mắt sao? Đường Mặc Phi nhếch môi muốn cười, nhưng là khóe miệng mới nhấc lên liền cứng đơ rồi không có cách nào cử động nữa.

Đau! Toàn thân đều đau! Giống như chỉ cần cười thoáng qua cũng làm cho cơ thể vừa chua xót vừa đau, hắn chỉ hảo bảo trì nét mặt cổ quái trừng mắt nhìn bóng ngươi lay động trước mắt, chợt thấy có cái gì lành lạnh đọng trên mặt. Là nước mưa trên nhánh cây ngoài động bị gió thổi tới, hay là nước mắt của Long Vũ? Đường Mặc Phi không có cách nào trả lời, bởi vì ý niệm trong đầu vừa chuyển, đầu của hắn liền vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác kỳ quái, lan tràn toàn thân. Lúc này Long Vũ trưng ra cái khuôn mặt thoạt nhìn buồn cười vô cùng, nhưng sao lại thuận mắt như vậy? Trong đầu hắn lúc này chợt nảy sinh ý niệm hoang đường - người trước mắt thật sự không tệ như hắn tưởng! Hắn không phải bị nóng đầu quá rồi chứ ?

Đường Mặc Phi mê hoặc hi hí mắt, đột nhiên nhấc lên cánh tay không bị thương, gắt gao ôm lấy thắt lưng của Long Vũ, đem mặt ghé vào cần cổ ôn nhuận như ngọc của đối phương dùng sức cọ cọ, cuối cùng dứt khoát cái gì cũng không muốn, chỉ lo tham luyến vô hạn ôn hòa trong lòng ngực này, làm hắn cảm thấy hoàn toàn thư thái, nhẹ cả người.

-"Ta cảm thấy thân thể hiện tại lại nóng lên, vừa rồi vẫn còn rất lạnh." Hơn nửa ngày sau, Đường Mặc Phi rốt cục mới có chút khí lực, thấp giọng mở miệng nói chuyện.

-"Vậy làm sao bây giờ?" Long Vũ như lâm phải đại địch, biểu tình này làm cho Đường Mặc Phi trước kia mỗi lần thấy hắn liền nhíu mày, bây giờ lại không ngừng cười trộm.

-"Ngươi vịn ta đi ra ngoài hóng gió một lát, không được để dính mưa."

Long Vũ vội vàng làm theo lời hắn, vịn Đường Mặc Phi hướng động khẩu đi tới. Ai ngờ hắn trước nay chưa từng hầu hạ người ta, tâm tư không tinh tế, động tác lại càng không chút săn sóc, lúc vịn Đường Mặc Phi đến gần cửa động, nóng vội đi nhanh một chút, vô ý đụng nhẹ đầu vai Đường Mặc Phi một cái. Đường Mặc Phi dưới chân lảo đảo, thuận thế ngã sấp về phía trước. Lúc hắn té xuống, nam nhân không ngừng liên tục cười khổ nghĩ thầm, hắn gặp Long Vũ quả nhiên là không có chuyện tốt. Nhưng mà sau một hồi trời rung đất lở, Đường Mặc Phi trợn mắt, phát hiện hắn đang nằm trên một thân thể mềm mại. Nguyên lai là tình thế cấp bách, Long Vũ không kịp bắt lấy cánh tay của hắn, đành phải đề khí nhảy đến trước người hắn, không để ý bùn đen lầy lội ngoài động lấy thân mình che chở cho hắn.

Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh Long Vũ ra lệnh cho Long gia hộ vệ đem bạch sắc mao chiên quý báu trải trên mặt đất, chỉ vì không muốn làm dơ hài. Đường Mặc Phi không nghĩ tới Long Vũ thiên tính hỉ khiết [1], thường ngày một ít tro bụi cũng không dính đến, giờ phút này cư nhiên xả thân liều mạng đỡ hắn?

[1] Thiên tính hỉ khiết: trời sinh tính ưa sạch sẽ

Hắn không có nằm mơ chứ? Đường Mặc Phi gối lên trên người Long Vũ, giờ phút này hắn đại khái đã hiểu được, Long Vũ vì sao thích dẫm lên chăn lông mềm mại, bởi vì cảm giác này thực sự là phi thường thoải mái a ~~~~! Bất quá, thần trí hắn bây giờ vẫn còn tỉnh táo a? Vì sao lại cảm thấy sát tinh thường ngày tránh không kịp, giờ phút này cũng không có đáng sợ như vậy? Hơn nữa mắt nhìn Long Vũ như vậy, hắn còn có chút cảm động. Cái này thật sự là kì quái! Đường Mặc Phi yên lặng nói thầm, đồng thời rất là khó hiểu, Long Vũ chỉ hận không thể lột da rút gân hắn, vì cái gì trong lúc nguy cấp, người này lại đối với hắn tốt như vậy?

Tuy nhiên nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng Đường Mặc Phi tính tình đánh chết không đổi, hắn nhẹ nhàng cọ cọ trên người Long Vũ, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào đứng dậy, nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân trước mặt liền thừa cơ tìm cách trêu ghẹo hắn.

-"Ngươi không sao chứ?"

Nhưng Long Vũ không biết tâm tư của Đường Mặc Phi, hắn một cử động cũng không dám, tùy ý Đường Mặc Phi gắt gao ôm chặt thắt lưng, trên thân thể hắn cọ tới cọ lui, trong lòng sợ hãi người nam nhân trước mặt hắn đột nhiên ngừng thở..... Hôm nay hết thảy đều là do hắn gây ra, nếu như Đường Mặc Phi cứ như vậy mơ hồ chết đi.....

-"Uy, ngươi cố chống đỡ cho ta !" Hít sâu một hơi, Long Vũ không để ý giọng của hắn lại phát run.

Hắn đối Đường Mặc Phi đang nằm trên người hắn cọ tới cọ lui nghiến răng nghiến lợi nói:

- "Ta không có cho phép ngươi chết, nếu ngươi dám ở trước mặt ta nhắm mắt, xuôi tay... Ta, ta không tha cho ngươi!"

-"Ngô, ta biết rõ. Ngươi để cho ta dựa vào người ngủ một lát."

Đường Mặc Phi vốn là còn muốn tiếp tục kêu đai hoặc giả chết, nhưng nhìn biểu tình lo lắng cùng quan tâm hiếm có của Long Vũ đối với hắn. Rồi chẳng biết tại sao, khi nghe thấy tiếng nói run rẩy của người dưới thân, trong mơ mơ màng màng nhìn thấy đôi mắt tím của Long Vũ chồng chất biết bao sầu lo, hắn lại không làm như vậy nữa . Hắn giờ phút này thực sự mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật lâu. Long Vũ thấy thế, không còn cách nào, chỉ phải cố sức cọ thân, đưa hắn cùng Đường Mặc Phi chậm rãi trở lại trong động. Trong lúc di chuyển, hai người không biết là ai hướng đối phương trước dựa vào sát hơn một chút, cổ áp lấy cổ, tóc mai giao hòa quấn riết, thân thể của y và hắn dính chặt vào nhau, cảm giác ấm áp lập tức bao trùm lấy họ. Giờ phút này trong đầu Đường, Long hai người cùng lúc nổi lên ý niệm tương hồ giao hợp, hoạn nan chi giao.

Bọn hắn - hai kẻ oan gia, lại ngẫu nhiên bị ghép chung một chỗ.Có phải hay không đó chính là ý trời, là thiên mệnh nhân duyên thần quan đã an bài...Muốn trốn cũng trốn không được !

****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro