Chương 6 Hạ

"Trên đời này, biết được chính mình đang làm cái gì, tương lai lại muốn che chở cho người nào thật sự là quá ít. Các ngươi nếu như sớm có thể thấy rõ tâm ý của mình, giảm đi những hiểu lầm không đáng có mới tốt. Bởi vì có một loại người luôn luôn hiểu được đạo lý này, lại là những người vĩnh viễn không còn có được thứ mà hắn tối khao khát."

~*~

Bọn họ đi thẳng một đường, chếch hướng bắc hành tẩu, xuyên qua phố chợ, đi vào một cái bến phà hẻo lánh bên cạnh. Trải dài hai bên bờ, từng mảng cỏ lau dày đặc, ôn nhu khẽ lay động theo gió, như từng cơn sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ bờ. Long Vũ nhìn thấy, trong lòng nhịn không được, liền cảm giác thích thú. Xem ra, bến phà này hoang phế đã lâu, không biết đại ca của hắn Long Ngâm vì sao lại đặt chân tới nơi này, trong nội tâm Long Vũ có chút kỳ quái. Thị vệ kia dẫn hai người bọn hắn đến bên cạnh một cây cầu gỗ hướng ra lòng sông, sau đó khom người cáo lui. Đường Mặc Phi thấy cây cầu kia cũng không quá dài, chỉ là vừa vặn kéo dài đến nơi bị đám cỏ lau vây quanh, thì liền dừng lại. Có một người đang đứng ở đầu cầu đứt gãy, chắp tay nhìn về mặt sông tĩnh lặng, tựa hồ không hề để ý Đường, Long hai người đã đến.

-"Đại ca?" Long Vũ kinh nghi bất định gọi một tiếng.

Nam nhân xoay người hồi đầu.

Một trường quần áo thanh khiết tựa tuyết, áo khoác lông cừu ngân sắc, thân hình tiêm trường, dung mạo ôn nhuận, quả nhiên đúng là trưởng tử của Long gia, tâm phúc bên cạnh hoàng đế Thương Nhật quốc - Long Ngâm.

-"Nhị đệ, mấy ngày nay ngươi cùng Mặc Phi ở chung vẫn khỏe chứ?"

Long ngâm nhìn thân đệ đệ của mình chạy vội tới bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ.

-"Trải qua hoạn nạn lần này, các ngươi có nên không lại làm ầm ĩ đi?"

-"Long lão đại, nhiều ngày không gặp, ngươi tựa hồ gầy đi không ít a~~ . Chẳng lẽ Hoàng Thượng không cho ngươi ăn đủ một ngày ba bữa sao? Nếu sau này ta mà có đầu quân cho triều đình, ta cũng sẽ giấu nghề, không có liều mạng như vậy a."

Đường Mặc Phi từ nhỏ cùng Long gia huynh đệ trêu ghẹo chọc cười đã quen, bây giờ sau chuyện đào hôn, hắn gặp lại người của Long gia, khó tránh khỏi cảm thấy áy náy, nên há miệng nói giỡn để giấu đi, không hề nghĩ lại, hắn, vì sao lúc đối mặt Long Vũ lại không có cái loại cảm giác khó xử này. Có lẽ, sâu tận đáy lòng của Đường Mặc Phi ẩn ẩn cảm thấy được: có rất nhiều chuyện, hắn không cần nói rõ với Long Vũ, nam nhân trời sinh bát tự tương khắc với hắn này hẳn cũng tinh tường, đối phương cũng sẽ không buồn hắn.

-"Trước đây vài ngày ta cùng mấy kẻ khác giao thủ bị thương nhẹ. Sau khi trở về lại nhìn thấy..."

Long Ngâm nói đến đây, tư vị bất đắc dĩ trong ánh mắt lại cơ hồ ẩn ẩn thêm chút thương cảm như có như không, làm cho Long Vũ vốn không am hiểu tâm tư người cũng nhịn không được hơi cảm thấy kỳ quái.

-"Đại ca, thương thế của huynh không có gì đáng ngại a?"

Mắt thấy Long Ngâm nói một nửa lại không hiểu ra sao im lặng cười khổ, khiến cho Long Vũ xưa nay kiêu ngạo vô cùng cũng cảm thấy ngực co rút một hồi đau đớn, không tự chủ được tiến lên vài bước, nắm lấy tay huynh trưởng.

-"Không sao, ta đang nhớ lại một chuyện khác, không liên quan đến mấy việc hồ đồ của các ngươi." Long Ngâm lấy lại tinh thần, giương lông mày đối đệ đệ nhẹ nhàng cười.

Trưởng công tử của Long gia dung mạo mặc dù không sánh bằng đệ đệ hắn, nhưng tính tình cứng cỏi ôn hòa, đối đãi ngoại nhân vô cùng tốt, nhất là khi cười lên trấn an người khác càng thêm bội phần thân thiết, làm cho người ta không nhịn được, liền cảm thấy rất thoải mái. Nỗi bất an trong lòng Long Vũ trong phút chốc bị tiếu dung của huynh trưởng đánh tan, hắn trở lại hung hăng trừng Đường Mặc Phi, trong ánh mắt lại mang theo một ít phẫn hận.

-"Đang êm đẹp, vì cái gì lại hận ta?"

Đường Mặc Phi chỉ cảm thấy ủy khuất. Ngó tình hình này, hẳn là Long Ngâm không biết đã bị ủy khuất ở nơi nào lại nói không nên lời, nhưng vô luận thế nào cũng không liên can tới hắn à nha.

"Đừng làm rộn đám nữa, các ngươi gặp mặt là cãi nhau, tương lai làm sao sống chung?" Long Ngâm nhìn Long Vũ thần sắc tức giận, há miệng định phản bác, nhịn không được liền cảm thấy buồn cười.

-"Đại ca, ta không quen biết cái tên côn đồ này! Tương lai ta chưa lột da hắn đã phúc cho hắn lắm rồi, sao lại ở chung với hắn?" Long Vũ nói.

-"Tương lai nếu như cùng ngươi ở chung một chỗ, ngươi không lột da ta , da của ta tự nhiên cũng sẽ bay đi mấy tầng. Ta dám chọc vào khắc tinh đời ta a."

-"Nhị đệ, đệ đừng nói cứng. Vài ngày trước đệ đi ra ngoài tìm Mặc Phi gặp phải kẻ xấu, những ngày này hai người các ngươi không phải đã ở chung sao?" Lời này Long Ngâm vừa nói ra, làm cho Đường Mặc Phi cùng Long Vũ đang hung hăng đấu võ mồm đều cứng lưỡi.

-"Ta biết tin các ngươi bị tập kích mất tích, một đường tìm ngược lại không bao lâu đã tìm được các ngươi." Long Ngâm nói xong, dắt tay đệ đệ chậm rãi hướng bên cạnh bờ đi đến.

-"Long lão đại, nếu ngươi sớm đã do thám biết tin của bọn ta, vì cái gì không cùng chúng ta tương kiến?" Đường Mặc Phi đi theo sau Long gia huynh đệ, bước qua cầu gỗ thì nhịn không được hỏi.

-"Bởi vì, ta thấy các ngươi vào Thanh Yên lâu." Long Ngâm nói đến đây, trong ánh mắt thương cảm lộ ra một vòng ý vị thâm trường vui vẻ.

Nhìn thần sắc y như vậy, Đường Mặc Phi cùng Long Vũ chợt hiểu, mấy cái việc hồ đồ sau đó, khẳng định cũng đã bị vị huynh trưởng này của bọn hắn nhìn thấy, Long Vũ không khỏi đại quẫn, ngay cả Đường Mặc Phi cũng có chút xấu hổ.

-"Bất quá thấy các ngươi bây giờ tốt như vậy, trong lòng của ta cuối cùng cũng buông được một tảng đá lớn." Long Ngâm tự đáy lòng nói ra.

-"Long lão đại, ngươi hiểu lầm rồi ! Ta, đó là giang hồ cứu cấp." Đường Mặc Phi nghe xong lời này, trong nội tâm quýnh lên biện bạch:

- "Ai bảo Tiểu Vũ mao uống nhiều rượu bỏ dược thúc tình như vậy? Chúng ta là vì tình thế bắt buộc, ngươi đừng suy diễn lung tung, làm cho Tiểu Vũ mao sau này sao có thể đi tìm hạnh phúc thực sự?"

-"Mặc Phi, ngươi nói vậy là ý gì?" Long Ngâm nghe vậy, sắc mặt ôn hòa không khỏi sa sầm xuống.

-"Ta không có ý gì khác, bất quá chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Vũ mao, không muốn hắn bị người ta hiểu lầm." Đường Mặc Phi nói đến đây, trong lòng đột nhiện cảm thấy lo lắng.

Hắn vỗ vỗ đầu, chỉ cảm thấy cái việc mà hắn cho là lẽ thẳng khí hùng trước kia, bây giờ lại hóa ra khó ăn nói đến vậy, sau một thôi một hồi chối bay chối biến lại nín thinh .

-"Nghe ngươi nói như vậy, hình như quyết tâm không muốn thừa nhận hôn ước với Long gia chúng ta ?"

Long Ngâm trầm mặc một lát, lại lần nữa mở miệng, trong lời nói mặc dù không có tức giận, nhưng mục quang lại tản mác ra vài phần băng lãnh hiếm có. Đường Mặc Phi không nói, hắn biết rõ vị huynh trưởng vốn ôn hòa này lộ ra thần sắc như vậy, xem ra đối phương giờ phút này cùng cực bất mãn đối với thái độ của hắn với Long Vũ.

-"Đại ca, huynh nói với cái tên tiểu tử thối này nhiều như vậy làm chi? Long Vũ ta cũng không phải là búp bê đầu gỗ mặc cho người ta khi dễ? Ta chỉ muốn thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này, không quản tên họ Đường hắn sống hay chết!"

Long Vũ cắt lời của Long Ngâm, trên gương mặt lúc trước còn cười yếu ớt yến yến giờ phút này giống như giăng phủ một tầng sương lạnh, tử nhãn óng ánh sắc lạnh đến rợn người. Đường Mặc Phi giật giật môi, vốn là muốn phản bác, lại nhìn thấy sát khí bức người của Long Vũ, đành phải nhẫn hạ nuốt xuống, trong lòng không khỏi khó chịu.

"Ai."

Long Ngâm lắc đầu, vẻ lành lạnh trong mắt cũng đã rút đi, tư vị bất đắc dĩ quen thuộc lại hiện lên.

-"Ta còn nhớ rõ lúc các ngươi còn nhỏ, khi không có ở một chỗ thì suy nghĩ tìm đủ cách để gặp đối phương, gặp rồi thì làm huyên náo ầm ĩ cả lên, đến lúc tan rã thì lại không vui trong lòng, các ngươi không ồn ào đánh nhau, thì lại là gây ra đủ thứ họa để cha cùng Đường thế bá trách phạt."

-"Đại ca, ta khi nào thì nhớ đến hắn ?" Long Vũ nghe đến đó ào ào phủ nhận, đánh mất luôn thần sắc kiêu ngạo cao cao tại thượng thường ngày.

-"Phải a! Long lão đại, ngươi cũng quá lời rồi. Ngươi không có ở gần ta, làm sao biết ta chờ mong gặp Tiểu Vũ mao? Ta trốn hắn còn không kịp." Đường Mặc Phi cũng lớn tiếng kháng nghị, tại lúc "nhất trí đối ngoại", hai người bọn hắn ngược lại hợp tác phi thường ăn ý.

-"Thế khi hai nhà chúng ta tụ hội thì sao, là ai không gặp Nhị đệ liền dắt tay áo của ta miệng không ngừng hỏi hắn ở nơi nào? Hắn vì sao không tới? Cuối cùng còn đòi đi đến nhà của ta ở vài ngày?"

Long Ngâm liếc nhìn Đường Mặc Phi, nghiêng đầu lại đối Long Vũ nói ra:

- "Là ai nghe nói Mặc Phi sẽ tới thăm, liền ra lệnh cho hạ nhân đem cả một nhà từ trong ra ngoài quét dọn một phen, ngay cả cánh cửa cũng đánh sáng bóng như vậy, còn cất công chuẩn bị món ăn mà Mặc Phi ưa thích?"

Đường Mặc Phi chưa kịp tiếp lời, Long Vũ đã nhỏ giọng phản bác:

"Ta chỉ là không muốn làm cho người ngoài nói Long gia chúng ta đãi khách không tốt thôi. Hơn nữa, người này rất thích giẫm lên cửa, nếu như không cẩn thận đánh bóng, để hắn thấy được, chỉ sợ cánh cửa nhà chúng ta sớm đã bị hắn giẫm sụp mất."

-"Chỉ tiếc mỗi lần mà các ngươi gặp mặt chắc chắn là huyên náo gà bay chó chạy, gia đình không yên." Long Ngâm nói đến đây, trên mặt rốt cục nhịn không được cười cười.

-"Hai người các ngươi, thật sự là một đôi oan gia."

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Đường Mặc Phi cùng Long Vũ nhất tề đỏ ửng, không hẹn mà cùng ngây dại. Hai người hắn nhận lấy câu nói tâm huyết này của Long Ngâm, nghĩ đến hai chữ oan gia, suy nghĩ chuyển qua ngàn lần, ngay cả đi xuống cầu gỗ lúc nào cũng không biết.

-"Long lão đại, hồi lâu không gặp, công phu nói đùa của ngươi tăng tiến không ít a~~ ." Hơn nữa ngày, Đường Mặc Phi mới gượng cười ngửa mặt lên trời ,ha ha một cái, lảng sang chủ đề khác.

-"Nhị đệ, trường tiên của đệ. Lần này cũng phải cẩn thận, có một số việc không cần phải làm ." Long Ngâm phất phất tay, thị vệ bên thân dùng mâm gỗ bưng nhuyễn tiên mà Long Vũ hết mực quý trọng đi tới. Long Vũ lên tiếng, hắn mặc dù cao ngạo, nhưng đối với vị đại ca thân thiết này, lại có mấy phần nghe lời. Từ lời nói của Long Ngâm, Đường Mặc Phi ngầm suy đoán: hẳn là y đã đi qua khu rừng bọn họ cùng Vô Cực giáo đồ giao chiến mới phát hiện nhuyễn tiên này, đang muốn hỏi lại nghe Long Ngâm lại lên tiếng:

-"Tổng đàn của Vô Cực giáo tổng đàn tuy đã bị cấm quân thanh trừ, nhưng hơn trăm danh cao thủ trong giáo đột nhiên mất tích không rõ nguyên cớ. Lúc này, ta lại nhận được thánh chỉ phải lập tức trở về kinh, tạm thời không thể truy lung dư nghiệt của Vô Cực giáo, các ngươi sau này phải cẩn thận gấp bội, để phòng bọn chúng hiệp oán trả thù." Long Ngâm nói xong, nhìn về phía Đường Mặc Phi.

- "Từ bến phà chỗ này xuất phát đến kinh thành nhanh hơn, cho nên ta mới ở chỗ này chờ các ngươi, trước khi đi ta có mấy câu muốn nói với Mặc Phi."

Long Vũ hiểu ý, sau khi tiếp nhận trường tiền liền đi về hướng đám cỏ lau, hắn sớm nghĩ đã muốn đi dạo bốn phía, nay vừa vặn nghe đại ca nói như vậy, vội vàng bứt ra rời đi.

-"Long lão đại, bến phà này mặc dù nhanh nhưng nước chảy rất mạnh, đi đường rất nguy hiểm. Ngươi không cần vội vã như vậy, đem tánh mạng của mình ra làm trò đùa." Đường Mặc Phi không muốn nghe Long Ngâm quở trách thuyết giáo, lập tức khơi mào.

-"Xem ra ngươi đối với địa hình của Thương Nhật Quốc hiểu biết rất sâu, có phải là trước kia để chuẩn bị bỏ trốn Nhị đệ?" Long Ngâm nhàn nhạt mở miệng:

-"Theo ý của huynh, người của Long gia ta thật sự dễ bị bắt nạt như thế?"

Đường Mặc Phi vẻ mặt xấu hổ. Hắn sớm biết Long Ngâm ngoài mềm trong cứng, tuổi còn trẻ nhưng làm việc lại rất quyết đoán, người được hoàng đế tin cẩn, tất nhiên không thể coi thường. Long Ngâm nói chuyện như lúc này quả là hiếm thấy, cho nên Đường Mặc Phi tạm thời lựa chọn im lặng.

-"Mặc Phi, chớ trách ta hôm nay nhiều lời. Ta cho rằng tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, nếu như ngươi thực tình không hề có tình ý với Nhị đệ ta, ngày đó lúc cha mẹ hai bên đề cập chuyện hôn nhân, tại sao lại không kiên quyết cự tuyệt?" Long Ngâm nghiêm mặt nói:

-"Chuyện đã tới trước mắt, ngươi ở trước mặt mọi người vứt bỏ Nhị đệ ta mà đi... Ngươi tự hỏi lòng mình , ngươi làm như vậy, có đúng hay không?"

Đường Mặc Phi im lặng, Long Ngâm làm người như thế nào, hắn và Long Vũ tất nhiên đều tinh tường, hôm nay bị vị huynh trưởng ôn hòa này nghiêm nghị trách cứ, trong lòng của hắn lại có chút tư vị không phải. Mặc dù hắn ngày thường mồm mép nhanh nhẩu biết ăn biết nói, nhưng bây giờ, hết lần này tới lần khác không thể phản bác Long Ngâm nửa lời, Đường Mặc Phi vò đầu bứt tai, không biết nên dùng lý do kinh thiên động địa như nào mà nói lại vị đại ca của Long Vũ đang hỏi tội hắn đây.

-"Cũng được. Chuyện của các ngươi, ta cũng không nên nhiều lời. Nếu như ngươi đối với Nhị đệ ta không có tình ý, vậy thỉnh ngươi nói với hắn cho rõ." Long Ngâm nói đến đây thở dài một hơi.

-"Hai người các ngươi, một kẻ quá kiêu ngạo, chết vì sĩ diện; một kẻ nhìn như tiêu sái kì thực lại rất cứng đầu, sống chết không chịu nói ra tâm ý của mình. Ta chỉ lo, nếu như các ngươi thực bỏ qua điều gì, thì sẽ hối hận không kịp."

Đường Mặc Phi nghe Long Ngâm nói đến đây thì im lặng không nói nữa, hắn không khỏi hiếu kỳ, giương mắt lên, lại bắt gặp Đại công tử Long gia - mục quang nhìn ra phía trước xa xăm, không biết là đang nghĩ đến điều gì, nét cười khổ bên môi nổi lên càng lúc càng đậm.

-"Long đại ca." Đường Mặc Phi thấp giọng kêu.

Chỉ có lúc nghiêm túc, hắn mới không dùng "Long lão đại" để gọi đối phương, bởi vì hắn cũng như Long Vũ, đều phi thường không vui khi phải chứng kiến người thân bên cạnh lộ ra thần sắc như vậy.

-"Trên đời này, biết được chính mình đang làm cái gì, tương lai lại muốn che chở cho người nào thật sự là quá ít. Các ngươi nếu như sớm có thể thấy rõ tâm ý của mình, giảm đi những hiểu lầm không đáng có mới tốt. Bởi vì có một loại người luôn luôn hiểu được đạo lý này, lại là những người vĩnh viễn không còn có được thứ mà hắn tối khao khát."

****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro