Chương 7 Thượng
Long Ngâm nói xong gục đầu xuống, một hồi lâu sau mới cất bước hướng Đường Mặc Phi đi đến. Khi hai người đã kề sát bên thì, Long Ngâm đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai Đường Mặc Phi vẫn đang mải nghĩ đến lời y vừa nói
- "Hảo hảo suy nghĩ cho kĩ, rồi đi gặp hắn."
Đường Mặc Phi mắt nhìn Long Ngâm không quay đầu lại, rời đi, miệng nhẩm nhẩm lại mấy câu đối phương đã nói lúc trước, trong lòng một mảnh ngẩn ngơ. Lúc ban đầu, hắn đào hôn đa phần là bởi vì hờn dỗi, không hài lòng song thân ngạnh bức hắn cùng Long Vũ bát tự tương khắc chung sống cả đời, lại càng không muốn tương lai bị người ta quản giáo gò bó khắp nơi, nhưng lúc này nghĩ lại, cư nhiên lại cũng là vì hắn muốn nhìn thấy Long Vũ sẽ phản ứng như thế nào khi biết được hắn bỏ trốn ngay trong đại điển thành thân.
Chắc hẳn thần sắc của Long Vũ khi đó tất nhiên phi thường thú vị a? Sau này gặp lại, chỉ cần để cho y rút roi quất cho hả giận, bọn họ lại là hảo bằng hữu a, không cần bị người ta cứng ngắc gán ghép vào một chỗ làm cho cả hai bên đều khó xử. Lúc đó ý nghĩ trong đầu nóng lên, hắn cái gì cũng không lý tới, liền lẹ tay gói quần áo vụng trộm bỏ chạy, trong lòng quả thực hưởng thụ niềm vui thú cùng Long Vũ truy truy trốn trốn.
Thẳng cho đến lúc này, Đường Mặc Phi mới nghĩ đến song thân ở nhà, chỉ vì hành động hồ đồ nhất thời này của hắn mà phiền muộn, kẻ trên người dưới Long gia oán giận, thậm chí có lẽ thế nhân cũng dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Long Vũ. Sớm biết phiền toái như vậy, thà rằng lúc trước hắn cứ đi đến hỉ đường, từ đó lại tìm cơ hội bỏ chạy!
Cái mà hắn không ngờ tới lại là bị miệng lưỡi thiên hạ biến thành kẻ bạc tình, cái này oan quá, oan quá mà! Hắn kỳ thật chỉ muốn nhìn trên gương mặt cao ngạo của Long Vũ bày ra nhiều vẻ mặt sinh động đáng yêu thôi.
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, Đường Mặc Phi cất bước hướng đám cỏ lau tùng đi đến, lại nghĩ đến được gặp mặt Long Vũ, hắn lại có chút khẩn trương, trong đầu đột xuất hiện ý niệm kỳ quái: hắn và Long Vũ, nếu như..., nếu như gia trưởng hai nhà thực sự chờ mong hai người bọn hắn kết hợp như vậy, bọn hắn, đến tột cùng, thật sự có cảm thấy khó xử sao? Đường Mặc Phi không hiểu sao miên man suy nghĩ một hồi, đột nhiên lấy lại tinh thần: hắn sao lại lo lắng mấy cái chuyện này không thể xảy ra như vậy?
-"Long lão đại, ngươi ăn nhằm cái gì sao? Vô duyên vô cớ nói những lời kì quái này, làm hại ta cũng điên theo ngươi, cư nhiên cho là ta làm sai? " Trong miệng Đường Mặc Phi khẽ thì thào.
Từ trước đến nay, hắn đều cảm thấy mình làm việc tuyệt không sai lầm, đối với suy nghĩ vừa rồi cảm thấy phi thường buồn cười, cho nên đối với Long Ngâm luôn thích nói hở đầu hở đuôi này, tự nhiên lại bay lên một cỗ kính ý, hắn cảm giác sâu sắc nói chuyện như Long gia Long đại công tử vậy, mới là có kỹ xảo, có học vấn, mới có vẻ bí hiểm, vô cùng có ẩn ý. Lúc này, Đường Mặc Phi vứt lại tạp niệm cùng những chuyện luẩn quẩn mà hắn nghĩ mãi vẫn không rõ kia, sải bước càng mau, rất nhanh đã tìm được Long Vũ ở giữa bụi cỏ lau. Bất quá, hắn lúc này vì sao lại không thừa cơ chuồn đi a? Xem ra, Long Ngâm đúng là có sức ảnh hưởng phi thường lớn!
Đường Mặc Phi xoa xoa trán, há miệng, đang muốn gọi Long Vũ, thì đã thấy đối phương nằm trên một tảng đá bị đám cỏ lau dày đặc bao quanh bên cạnh bờ, trong tay đang nắm một nhánh cỏ lau dài mảnh vẽ vẽ lên trên mặt nước, rồi như chăm chú quan sát động tĩnh của mặt nước. Trong lòng Đường Mặc Phi chợt cảm thấy nao nao, hô hấp ngưng trọng, tiếng kêu trong miệng sắp thốt ra cũng ngưng bặt.
Từ lúc chín tuổi quen biết Long Vũ, người này trước sau đều bày ra thần khí cao ngạo, bất luận kẻ nào cũng không để trong mắt, bộ dáng như là thiên hoàng lão tử. Gần đây cùng Long Vũ ở chung, rồi lại phát hiện, hóa ra đối phương cũng có sinh khí, cũng có giận dữ cười vui, bao gồm nhiều vẻ mặt sinh động đáng yêu, nhưng chính sự yên lặng dịu dàng lúc này làm cho hắn tâm động không ngừng...
Đường Mặc Phi chưa từng thấy qua Long Vũ cũng có lúc dịu dàng đến thế, mắt nhìn gương mặt mỹ mạo của đối phương, nhìn xem đôi mắt tím của Long Vũ vẫn không nhúc nhích, chằm chằm hướng vào từng vòng từng vòng sóng nhẹ nhàng khuếch tán trên mặt nước, hàng mi thanh tú theo sóng mắt lưu động khẽ run nhè nhẹ....Ngực hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, không chút suy nghĩ, mủi chân dùng lực, thả người rơi vào bên cạnh Long Vũ.
-"Hôm nay rất lạnh, ngươi cũng không sợ đông lạnh sao, còn ở đây làm tiểu hài tử nghịch nước?" Đường Mặc Phi ngoài miệng nói xong, lại bắt chước Long Vũ nằm xuống.
Cự thạch kia thực ra rất nhiều, hai người hắn sóng vai nằm tính ra cũng còn có thừa, bất quá là vì Đường Mặc Phi cứ nhè hướng Long Vũ đẩy đẩy mà chen chúc.
-"Xê qua một tí, ta nhìn ngươi đâu có béo như vậy, cho ta rộng một chút."
-"Ngươi là dã hùng sao? Còn muốn chiếm bao nhiêu nữa?"
Long Vũ nghiêng đầu, mặt trắng bệch, liếc Đường Mặc Phi một cái, năm ngón tay buông ra làm cho ngọn cỏ lau trong tay rơi trên mặt nước, chậm rãi phiêu động mà đi.
"Phốc."
Đường Mặc Phi liền dang tay ôm lấy Long Vũ, cười nói:
-"Nếu không khiến cho ngươi cao hứng như vậy, người khác nhìn thấy còn tưởng ngươi tính nhảy song tự vẫn a~~~!"
-"Phi! Đang yên đang lành, ta tại sao phải nhảy sông chứ?" Long Vũ nói đến đây nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt của Đường Mặc Phi lập tức hiểu rõ, không khỏi giận tím mặt.
- "Ngươi cho ngươi là ai? Đáng để cho ta vì cái tên tiểu tử thối như người đi tìm cái chết?"
-"Ta biết rõ, ngươi chẳng qua là muốn ở trước mặt người trong thiên hạ lớn tiếng tuyên bố, là ngươi không quan tâm vị hôn phu ta đây."
Đường Mặc Phi thấy Long Vũ tức giận, càng cảm thấy người trong ngực phi thường đáng yêu, cho nên ngoài miệng động tay đều xảo trá, luôn miệng trêu chọc, đồng thời tay trượt xuống dưới nách Long Vũ dưới nách, ác ý gãi qua gãi lại.
-"Bỏ, bỏ tay ra!" Long Vũ nhịn không được cười rộ lên.
Hắn từ nhỏ sợ nhất là ngứa, Đường Mặc Phi so với người khác, tất nhiên tinh tường cái nhược điểm này, bây giờ thấy hai gò má hắn ửng đỏ, nụ cười trên mặt méo mó giống như cười lại vừa giống như hận, làm trong lòng hắn bất chợt rung động, càng trêu chọc tợn, động tác trên tay càng ngày càng xảo trá, sớm đã đem lời của Long Ngâm dặn dò lúc trước vứt lên đến chín từng mây. Long Vũ chỉ cảm thấy bên hông dưới nách ngứa vô cùng, động tác của Đường Mặc Phi lại làm cho lực đạo trên người hắn mất hết, vì vậy Long Vũ hết cách, chỉ đành vặn vẹo người trốn về phía sau.
Đường Mặc Phi không dễ dàng buông tha, dướn người đuổi theo, dùng cả tay chân đặt ở trên người Long Vũ. Long Vũ không cam lòng yếu thế, vung tay đạp chân phản kháng, hai người ôm nhau lăn qua lăn lại trên khối cự thạch, "hấp" một cái, thân thể nhất tề nghiêng qua bên, "Tũm" một tiếng rơi vào trong nước.
"Cáp!"
Đường Mặc Phi tay vẫn ôm quanh thắt lưng Long Vũ cùng ngóc đầu lên trên mặt nước, vùng nước này đã bị cỏ lau che phủ nhiều năm, nước gần bờ lại không sâu lắm, hai người bọn hắn đạp chân lên phiến cự thạch trong nước đứng lên, mới phát giác nước chỉ sâm sấp đến ngang vai, không khỏi giương mắt nhìn lại đối phương. Sắc mặt Long Vũ đột trở nên bất hảo, Đường Mặc Phi sau khi run rẩy vài cái trông thấy mặt người đang ôm trong tay trắng bệch như tuyết, duy chỉ có đôi mắt tím vẫn như cũ -trong suốt, sáng long lanh như thu thủy, hắn giật mình, chợt thấy toàn thân nóng lên, ngay cả ngâm mình trong nước cũng không thấy rét lạnh nữa.
-"Ngươi đi chết đi !" Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn thích nhất là sạch sẽ, hôm nay biến thành ra một bộ ướt sũng như vậy, tâm tình tự nhiên phát hỏa.
-" Tiểu Vũ mao vô lương tâm, trù ẻo ta gặp bất trắc như vậy." Đường Mặc Phi nói xong, vòng tay ôm lấy Long Vũ, cúi đầu hướng bên tai người trong ngực khẽ cười nói.
-"Ngươi mới là tên tiểu tử không có tim không có phổi!" Long Vũ ngạo nghễ đỉnh trở lại một câu, ngẩng đầu vừa vặn chạm phải khuôn mặt của Đường Mặc Phi đang đè xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi cơ hồ áp vào nhau, mà ngay cả nháy mắt, cũng có thể phát giác ra được động tác đồng dạng của đối phương, sau đó lại hơi thở nhẹ nhàng từ trong miệng của hai người phát ra, đều khẽ giật mình. Đường Mặc Phi cảm giác được thân hình của người trong ngực thoáng cứng đờ, sau đó Long Vũ đột nhiên tức giận, nắm chặt tay, liên tục đánh vào phía sau lưng hắn, đại khái là muốn buộc hắn buông tay. Đường Mặc Phi bị đau, lại càng đem Long Vũ ôm chặt hơn, bởi vì hắn đột nhiên hiểu được, Long Vũ vì cái gì mà sinh khí - đại khái là bởi vì Long Vũ hiểu được, vừa mới khiếp đảm.
Cái này chứng minh trong lòng đối phương thật sự là để ý đến hắn! Đường Mặc Phi cúi đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt quật cường của Long Vũ - cho đến bây giờ vẫn không hề nhả ra nửa lời thổ lộ tâm ý, trong đầu không ngừng thoảng qua từng đoạn hồi ức lúc hắn có Long Vũ ở bên, từng ly từng tý, tương hồ lưỡng duyệt, chẳng phải đã định sẵn rồi sao? Đường Mặc Phi đột nhiên minh bạch hết thảy. Cúi đầu cắn đôi môi Long Vũ ý định hả miệng quát tháo, Đường Mặc Phi mãnh liệt hôn xuống dưới.
Hắn cảm thấy thân thể Long Vũ run rẩy kịch liệt mấy cái, tiếp đó sau lưng càng bị đánh mạnh hơn. Đường Mặc Phi cũng không quản lưng đau ra sao, căn bản không hề vận khí chống cự, hắn tiếp tục gắt gao xâm chiếm đôi môi của Long Vũ, trên lưng có bao nhiêu đau nhức, hắn liền tại trên môi đòi lại gấp bội. Dần dần, lực chống đẩy của Long Vũ yếu bớt, nắm tay lúc trước hung hăng liên tiếp đập vài cái trời giáng trên lưng Đường Mặc Phi , cũng trở nên yếu dần, yếu dần.... Cuối cùng, tay của hắn dừng lại bất động, ôn nhu ôm lấy bả vai Đường Mặc Phi, móng tay cũng chầm chậm véo nhập vào trong xiêm y của nam nhân.
Đường Mặc Phi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nới lỏng nới lỏng cánh môi bị chặn đứng, thừa dịp Long Vũ cho rằng hôn môi đã chấm dứt, thả lỏng người xuống thì, lại lần nữa chiếm lấy đôi môi mềm mại. Hắn biết rõ mọi việc cuối cùng sẽ biến thành như vậy, bởi vì trí nhớ trong đầu, lại giống như thủy triều nhất tề dâng lên. Hắn nhớ rõ mỗi một lần Long Vũ đối với hắn mỉm cười, hắn nhớ rõ nam nhân kiêu ngạo kia biểu tình oán hận nhìn hắn, hắn còn nhớ rõ sơn động ngày ấy, một Long Vũ cao ngạo băng lãnh, đã vì hắn khổ cực bôn ba.
Giờ phút này, từng đoạn kí ức dĩ vãng nhất nhất cũng hiển hiện trong lòng Long Vũ, cho nên từ nhỏ y mới một mực chỉ chú ý đến hắn, cho nên nam tử tài hoa vốn không để ai trong mắt lại phá lệ mà địch ý với hắn, cho nên Long Vũ không quản đường xa vạn dặm truy tung hắn mà đến, ngoài miệng lấy cớ muốn dạy cho hắn một bài học, kỳ thực dụng tâm chính là muốn tại thời khắc nguy hiểm nhất mà kề vai bên cạnh hắn.
Đường Mặc Phi bây giờ mới phát hiện ra, điểm đáng yêu nhất của Long Vũ chính là miệng cứng lòng mềm, chỉ sợ Long Vũ xưng đệ nhị, khắp thiên hạ không ai dám xưng đệ nhất. Đường Mặc Phi nghĩ tới đây, thân thể càng nóng lên, chỉ cảm thấy người trước mắt vốn không cùng hắn giai ngẫu xứng đôi, bây giờ vô luận nhìn như thế nào cũng đều phi thường thuận mắt. Dụng tâm hôn trong ngực người, cảm thấy Long Vũ từ kháng cự trở nên phối hợp, từ bị động tiếp nhận chuyển sang đồng dạng khao khát, khí tức của hai người trong nháy mắt trở nên kịch liệt nóng rực, giống như có thể hỏa thiêu hết thảy, Đường Mặc Phi cảm thấy được tình cảm này sớm đã tồn tại trong lòng hắn và Long Vũ, thẳng đến hôm nay mới nhen nhóm.
Miệng lưỡi thâm nhập càng sâu, khiêu khích, liếm lộng, càn quấy sát ra từng ngọn từng ngọn lửa tình, thiêu đốt toàn thân Đường Mặc Phi cùng Long Vũ, khoái cảm lạ lẫm cùng cảm giác cánh môi giao hòa quen thuộc mãnh liệt vây lấy bọn họ, thứ tư vị mỹ diệu sảng khoái này, tin rằng bất luận ai đã từng hưởng qua một lần tuyệt không muốn buông tay. Thật lâu, thật lâu, Đường Mặc Phi mới nhẹ thả lỏng cánh môi Long Vũ, hai người đều kịch liệt thở gấp. Bọn họ vẫn không nhúc nhích, thân hình ở trong nước không hề nhúc nhích, kinh ngạc nhìn người đối diện, cả nửa ngày cũng nói không nên lời, dường như trong cái hôn sâu vừa mới hướng đối phương tham lam đòi hỏi kia đã đem khí tức trong cơ thể, trong cơ thể của nhau hút sạch sẽ.
-"Ngươi không lo lắng bát tự không hợp sao?" Long Vũ hít sâu vài cái, hỏi.
-"Có lẽ là ta nghĩ lầm rồi." Đường Mặc Phi cười hôn hôn cánh mũi tú xảo của Long Vũ.
-"Vậy ngươi không sợ vừa thấy ta sẽ gặp xui xẻo, cũng không sợ ta khắc ngươi?"
-"Ta trời sinh mạng cứng như đá, nào có dễ dàng chết như vậy." Đường Mặc Phi tiếp tục liếm liếm môi, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, thì có cái gì lại không thể? Hơn nữa, mấy cái việc bao biện kiếm cớ, cũng là sở trường của hắn mà =)).
Cúi đầu nhìn Long Vũ tử nhãn phát ra từng làn sóng mông lung nhu hòa, trong lòng Đường Mặc Phi giờ phút này yêu thương cực kỳ, nhưng khi hắn nhẹ nâng cằm Long Vũ lên, sương mù mênh mông trong tử nhãn của đối phương nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một mảnh nộ khí sinh động hữu lực.
"ĐƯỜNG, MẶC, PHI !"
Long Vũ cắn răng cao giọng thét một câu,hai tay khoát lên cổ Đường Mặc Phi đang ôm hắn, dụng lực ở hai chân, phi thân nhảy lên trên lưng nam nhân này, lại dùng hai chân một trái một phải, quàng chặt thắt lưng hắn, sau khi hai tay chèo chống thăng bằng thì, hàm răng của hắn hung hăng cắn vào cổ tên tiểu oan gia chết tiệt kia.
Cắn một cái, hai cái, hết cổ rồi tới bả vai...
Long Vũ cắn thật mạnh cho hả giận, không giận được sao, tên nam nhân đáng hận này thẳng đến giờ phút này, mới chịu thừa nhận thương hắn, vậy những cự tuyệt sỉ nhục bấy lâu nay hắn đã phải gánh, cùng mấy lời vũ nhục của mấy kẻ nhàn rỗi kia, hắn làm sao mới có thể đòi lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng Long Vũ vừa kinh nghi lại vừa tức giận, vừa buồn khổ lại vừa vui mừng, cũng là càng không thể tin được sự thực này. Hắn muốn.....đưa tay tát cho Đường Mặc Phi mấy cái trời giáng, lại vừa muốn ôm nam nhân này cười thật to, tâm tư lộn xộn như thế, rối rắm như thế, hắn rốt cuộc cũng không hiểu chính mình, thực ra là muốn làm gì, trong miệng cắn càng mạnh hơn, khiến cho Đường Mặc Phi đau đến nhăn nhó cả mặt mày.
Mặc kệ đau như thế nào, Đường Mặc Phi trong miệng không hề thốt ra nửa lời phàn nàn, hắn nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ sau lưng Long Vũ, chợt cảm thấy trên vai người trong ngực người nhẹ rơi những giọt nước nhỏ li ti, trong veo một màu, không biết là nước sông còn đọng trên gương mặt chữ điền, hay là nhiệt lệ gì đó, trong miệng ôn nhu nói ra ba chữ.
- "Cắn nhẹ thôi."
Nhưng, cũng vì ba chữ này, hàm răng của Long Vũ càng cắn chặt hơn, khiến cho Đường Mặc Phi cũng nhịn không được nữa, kêu lên "tê tê" vài tiếng. Bất quá, hắn sẽ không trách tội Long Vũ, bởi vì cho tới giờ khắc này, hắn mới đột nhiên như bị người ta gõ cho tỉnh lại, trước kia làm cho Long Vũ bị mất mặt mũi lớn như vậy, làm cho đối phương đang trên đường tìm hắn lại gặp phải Vô Cực giáo đồ, chịu nhiều đau khổ, cho nên cứ để Tiểu Vũ mao cắn đi, chỉ cần y hạ hỏa là được, là được rồi. Thiệt là! Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy làm chi phải đào hôn bỏ trốn, gây ra nhiều chuyện như vậy? Đường Mặc Phi bất đắc dĩ thở dài, trong nội tâm đột nhiên không hiểu sao lại nhớ đến lời của Long Ngâm lưu lại trước khi đi, một nét cười kiên định sáng lạn chậm rãi từ khóe miệng tràn ra.
****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro