Chương 9 Hiểu lầm bắt đầu

An Dao rời khỏi công ty trong tâm trạng nhẹ nhõm. Tối nay cô muốn mua ít đồ ăn để tự thưởng cho mình. Nhưng vừa bước đến cửa siêu thị, bụng cô bỗng hơi đau quặn, khiến cô phải đứng lại một lúc.

“Có thể do mệt…” cô tự nhủ.

Lúc đang chọn trái cây, điện thoại cô rung lên.

Là trợ lý của Lục Hàn.

[ Cô An, tổng tài vẫn chưa ăn tối. Anh ấy đang họp nhưng bảo tôi gọi hỏi cô có về ăn không. ]

An Dao khựng lại. 
Cô không phải người yêu của anh. Tại sao anh lại quan tâm như vậy? 
Nhưng sự quan tâm đó… lại khiến cô thấy ấm lòng.

Cô nhắn lại: 
[Tôi bận chút việc. Bảo anh ấy ăn trước.]

---

Tan họp, Lục Hàn đọc tin nhắn, môi anh khẽ mím: 
“Cô ấy tránh mình sao?”

Anh cầm điện thoại nhưng lại không nhắn gì thêm.

Tối hôm đó, anh bất ngờ quyết định ghé qua khu căn hộ của cô, chỉ để đưa túi đồ dinh dưỡng mà bác sĩ bảo phụ nữ mang thai nên dùng.

Trước cửa thang máy, anh bất ngờ nghe tiếng trò chuyện.

“Anh Hàn, anh thật sự không ghét em sao?” Giọng một người phụ nữ mềm mại vang lên.

Là Thẩm Vy. 
Người từng say mê theo đuổi anh từ nhiều năm trước.

An Dao đứng ngay phía sau một cột đá, cô vừa từ siêu thị đi ra và vô tình nghe được.

Lục Hàn lùi một bước, tránh khỏi tay Thẩm Vy đang định bám lấy anh.

Giọng anh lạnh: 
“Vy, cô say rồi. Tránh ra.”

Nhưng đúng lúc anh né, Vy loạng choạng — 
Cô ta nghiêng người đúng hướng anh rồi ngã sấp vào lòng anh.

An Dao nhìn đúng cảnh ấy.

Khoảnh khắc Lục Hàn ôm lấy Vy để đỡ cô ta, dưới ánh đèn vàng ấm, trông… quá thân mật.

Trái tim cô như bị ai bóp mạnh.

Nước mắt rơi xuống má.

---

Lục Hàn lập tức giữ vai Thẩm Vy đứng thẳng.

“Buông ra.” Giọng anh gằn xuống.

Nhưng Vy vẫn dựa vào, cố ý yếu đuối: 
“Em chỉ… muốn anh quan tâm em một chút…”

Đúng lúc đó, anh liếc sang và thấy bóng lưng An Dao quay đi thật nhanh.

Cô chạy.

Như thể đang cố trốn khỏi nỗi đau.

Anh sững sờ. 
“An Dao!”

Lục Hàn đẩy Thẩm Vy ra, đuổi theo, nhưng thang máy đóng lại ngay trước mặt anh.

Bên trong thang máy, An Dao lau nước mắt nhưng càng lau càng rơi nhiều hơn.

“Hoá ra… mình chỉ tự đa tình.”

Một tiếng đau quặn dội lên bụng khiến cô khụy xuống, bàn tay ôm lấy bụng.

“Không… đừng lúc này…”

---

Lục Hàn lao xuống bãi đỗ xe, định lái xe đuổi theo An Dao, thì điện thoại anh rung lên.

Số của cô.

Anh bắt máy trong tích tắc: 
“An Dao! Em ở đâu? Đợi anh—”

Giọng cô đứt quãng, yếu ớt: 
“Hàn… em… đau bụng… hình như…”

Đầu dây bên kia im lặng một giây.

Rồi giọng anh bùng nổ đầy hoảng loạn:

“AN DAO! Em đang ở đâu, nói anh biết! ĐỪNG NHẮM MẮT! ANH ĐẾN NGAY!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hay