Chương 12: HẦM MỘ DƯỚI ÁNH TRĂNG


"Dưới ánh trăng đỏ, máu là lời kinh, bóng tối là lời thề."

— Trích từ một bản kinh cổ bị cấm

Xe công vụ dừng lại trước cổng chùa Nam Viên, tiếng động cơ UAZ-469 khàn khàn tắt dần, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng rợn người bao trùm không gian. Ánh trăng đỏ, giờ đã nhạt dần, bị màn sương dày đặc che khuất, chỉ còn le lói vài vệt sáng mờ nhạt rọi xuống mái ngói rêu phong của chùa cổ kính. Những bức tường loang lổ, phủ đầy vết nứt và rêu xanh, đứng sừng sững như những bóng ma im lìm, như thể từng viên gạch đã thấm đẫm những bí mật kinh hoàng từ hàng chục năm trước. Đồng hồ tay Minh Nhật chỉ 2h sáng, không khí lạnh buốt thấm qua lớp áo đồng phục mỏng, mang theo mùi trầm hương thoang thoảng hòa lẫn mùi đất ẩm và thứ mùi tanh tưởi khó tả – như máu khô bám chặt vào từng kẽ đá, từng tán lá khô cằn quanh sân chùa.

Nhật bước xuống xe đầu tiên, đôi giày đen đạp lên nền đất mềm, phát ra tiếng lẹp kẹp nhỏ trong đêm tối. Anh đưa mắt quan sát, ánh nhìn sắc lạnh quét qua cổng chùa cũ kỹ. Tấm biển gỗ khắc chữ "Nam Viên Tự" đã bạc màu, nghiêng ngả như sắp đổ, hai bên cột trụ phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn. Tiếng gió rít qua những tán cây bồ đề khô khốc vang lên như tiếng ai đó thì thầm trong bóng tối, khiến lông tơ trên gáy dựng đứng. Hoàng Long theo sau, dập điếu thuốc dưới gót giày, làn khói trắng cuối cùng tan vào màn sương. Giọng anh khàn khàn, như bị đất bụi làm khô họng:

"Nhật, nơi này không phải chùa bình thường nữa. Mày nghe tiếng gió chưa? Như ai đó đang cầu cứu từ dưới đất."

Lan Anh bước xuống, tay ôm xấp hồ sơ pháp y, đôi mắt tỉ mỉ quét qua cảnh vật. Cô hít nhẹ, rồi nhíu mày, giọng trầm vang lên:

"Nhật, mùi tanh này không phải từ đất ẩm. Có máu ở đây – cũ hoặc mới, tôi cần kiểm tra ngay."

Ngọc Tú và Quốc Thắng xuống cuối cùng, Tú ôm chặt cuốn sổ tay Chí An, đôi tay run nhẹ khi nhìn quanh. Giọng cô nhỏ, gần như thì thầm:

"Anh Nhật, em thấy lạnh sống lưng. Chùa này... như có gì đó đang rình rập."

Quốc Thắng đeo ba lô chứa laptop và thiết bị sóng, tay mở máy ngay khi đặt chân xuống đất. Giọng cậu gấp gáp:

"Anh Nhật, tín hiệu 'thiennhan7' vừa nhảy lên – cách đây chưa tới 1km, rồi mất ngay. Hắn ở gần lắm, rất gần."

Nhật gật đầu, giọng trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

"Chúng ta phải tìm Hạnh, Mi Li và đội trưởng. Chia nhau ra tìm kiếm, cẩn thận từng góc. Hắn đã biến nơi này thành một cái bẫy – mọi thứ ở đây đều có thể giết chúng ta."

Hoàng Long rút khẩu súng lục từ bao đeo hông, kiểm tra đạn, giọng khàn:

"Nhật, tao đồng ý. Nhưng từng dấu vết, từng âm thanh – phải để ý. Hắn không để chúng ta dễ dàng tìm thấy họ đâu."

Lan Anh chỉ tay về phía điện thờ, nơi ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét hắt ra từ cửa sổ:

"Nhật, tôi vào điện thờ trước. Nếu có dấu vết pháp y, tôi sẽ báo ngay qua bộ đàm."

Ngọc Tú nhìn về phía gốc bồ đề khô cằn, cách đó chừng 20 mét:

"Anh Nhật, em qua gốc bồ đề xem. Mấy biểu tượng và kinh sách cổ có thể cho manh mối."

Quốc Thắng gõ nhanh laptop, mắt dán vào màn hình:

"Anh Nhật, em ở sân chùa, lần theo tín hiệu 'thiennhan7'. Nếu hắn còn dùng thiết bị, em sẽ bắt được."

Nhật gật đầu, giọng sắc như dao:

"Tốt. Anh Long, anh đi cùng tôi xuống gốc bồ đề trước. Mọi người giữ liên lạc qua bộ đàm. Đi thôi."

Tổ điều tra tách ra, từng bước chân nặng nề vang lên trên sân chùa, hòa cùng tiếng gió rít qua những tán cây khô khốc. Tiếng côn trùng rả rích chợt im bặt, như thể cả không gian đang nín thở chờ đợi điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.

Lan Anh đẩy cánh cửa gỗ điện thờ, tiếng bản lề rít lên khô khốc vang vọng trong đêm. Bên trong, không gian tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu đặt trước tượng Phật mẫu chiếu lên những vệt máu khô loang lổ trên thân tượng. Tượng cao chừng 2 mét, đôi mắt đá vô hồn nhìn xuống, nhưng những vệt máu đỏ thẫm chạy từ khóe mắt xuống má như nước mắt, tạo cảm giác rùng rợn. Những bức tường xung quanh phủ đầy biểu tượng kỳ lạ – hoa sen bảy cánh vẽ bằng than đen, những vòng tròn chồng chéo, và những nét chữ loằng ngoằng như lời kinh bị bóp méo. Một tiếng thì thầm rùng rợn vang lên từ đâu đó, như lời cầu siêu bị ngắt quãng, hòa lẫn tiếng gió lùa qua khe hở trên mái chùa.

Lan Anh bật đèn pin, ánh sáng trắng quét qua từng góc. Cô quỳ xuống trước tượng, lấy que tăm gỗ cạo nhẹ vệt máu khô, rồi bỏ vào ống nghiệm nhỏ. Giọng cô trầm qua bộ đàm:

"Nhật, tôi ở điện thờ. Tượng Phật mẫu có máu khô – không phải mới, có thể từ vài ngày trước. Mùi tanh đặc trưng của hemoglobin bị oxy hóa. Những biểu tượng trên tường... chúng không bình thường."

Qua bộ đàm, giọng Nhật đáp lại, khô khốc:

"Lan Anh, lấy mẫu máu ngay. Chụp ảnh mấy biểu tượng đó gửi về. Chúng ta cần biết chúng nghĩa là gì."

Lan Anh gật đầu, dù không ai thấy. Cô rút máy ảnh kỹ thuật số từ túi, chụp nhanh những ký hiệu trên tường – hoa sen bảy cánh, vòng tròn, và những nét chữ Pali cổ lem nhem như được viết bằng máu. Cô lẩm bẩm:

"Đây không phải ngẫu nhiên. Hắn dùng máu làm mực, biến nơi này thành bàn thờ tế."

Cô quay lại bàn thờ nhỏ cạnh tượng, nơi một lư hương cũ kỹ đầy tro và vài mảnh giấy cháy dở nằm lộn xộn. Lan Anh nhặt một mảnh giấy, ánh đèn pin chiếu lên dòng chữ viết tay lem mực: "Máu mở mắt, hồn gọi hồn". Giọng cô qua bộ đàm, gấp gáp:

"Nhật, tôi tìm thấy mảnh giấy cháy dở – 'Máu mở mắt, hồn gọi hồn'. Đây là nghi thức tà đạo, không phải kinh Phật."

Cùng lúc, Nhật và Hoàng Long đứng trước gốc bồ đề khô cằn. Cây cổ thụ cao chừng 10 mét, cành khô gãy rụng khắp nơi, như những cánh tay xương xẩu vươn lên trời đêm. Dưới gốc cây, một hố cũ sâu khoảng 1m hiện ra, đầy xương động vật trắng hếu – xương gà, xương chó, thậm chí vài mẩu xương lớn hơn không rõ nguồn gốc, tất cả đều bị cắt bằng dao sắc, mép cắt gọn gàng như được xử lý bởi tay thợ lành nghề. Bên cạnh là mảnh áo cà sa rách, loang lổ vết máu khô và đất bẩn. Nhật quỳ xuống, tay đeo găng cao su nhặt một mẩu xương lên, giọng trầm:

"Anh Long, đây là nơi đội trưởng báo cáo. Xương động vật – chủ yếu là gà và chó, bị cắt bằng dao sắc. Hắn dùng chúng làm tế phẩm, không phải ngẫu nhiên."

Hoàng Long nhíu mày, quét đèn pin quanh hố. Ánh sáng chiếu lên một phiến đá nhỏ, trên đó khắc hoa sen bảy cánh bằng mũi dao thô ráp. Giọng anh khàn khàn:

"Nhật, nhìn này – hoa sen bảy cánh trên đá. Không phải Phật giáo chính thống. Hắn biến gốc bồ đề thành bàn thờ tà đạo."

Nhật gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:

"Đúng vậy, anh Long. Hắn muốn triệu hồi thứ gì đó từ cõi âm. Đây không chỉ là nghi lễ – đây là lời thề máu, và hắn cần Hạnh với 'kẻ phản bội' để hoàn thành."

Hoàng Long cúi xuống, nhặt một mảnh áo cà sa rách, xoa nhẹ giữa hai ngón tay. Giọng anh trầm:

"Nhật, vải này cũ lắm, có thể từ 10 năm trước. Máu trên đây khô cứng, nhưng không bong tróc – hắn giữ lại từ nghi thức cũ."

Nhật bật bộ đàm, giọng sắc:

"Tú, cậu ở đâu? Tìm thấy gì chưa?"

Giọng Ngọc Tú vang lên, run run:

"Anh Nhật, em gần chuông chùa. Có mấy cuốn kinh cổ bị xé rách, chữ viết tay – không phải tiếng Việt, có thể là Pali cổ. Một dòng ghi 'máu mở mắt, hồn gọi hồn'. Hắn dựa vào nghi thức bị cấm, rất nguy hiểm."

Nhật đáp nhanh:

"Tú, chụp ảnh gửi về ngay. Những cuốn kinh đó quan trọng – có thể chỉ ra hắn muốn gì."

Quốc Thắng đứng cách gốc bồ đề vài mét, ánh sáng laptop hắt lên khuôn mặt căng thẳng. Cậu quỳ xuống, nhặt một mảnh nhựa vỡ dưới đất, giọng gấp qua bộ đàm:

"Anh Nhật, em tìm thấy mảnh vỡ thiết bị điện tử – một con chip nhỏ, giống cái của Khải. Hắn dùng nó để nghe lén, nhưng bị hỏng rồi."

[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỌ - GIỮA CAO TRÀO]

"Sự hỗ trợ của bạn là ngọn lửa dẫn đường trong đêm tối. Hãy cùng chúng tôi đối mặt với tà ác, tìm lại công lý!"

💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

Nhật nhíu mày, giọng sắc:

"Thắng, giữ lại con chip. Nếu 'thiennhan7' còn hoạt động, hắn đang theo dõi chúng ta bằng cách khác. Cố bắt tín hiệu đi."

Lan Anh rời điện thờ, bước ra sân chùa, ánh đèn pin quét qua những phiến đá lát cũ kỹ. Cô dừng lại trước một góc khuất gần tường chùa, nơi vài vệt máu khô kéo dài trên mặt đất, như thể ai đó bị kéo lê. Cô quỳ xuống, lấy que tăm cạo một ít máu, bỏ vào ống nghiệm thứ hai. Giọng cô qua bộ đàm, trầm nhưng gấp:

"Nhật, tôi tìm thấy vết máu kéo lê gần tường chùa. Không quá cũ – có thể từ tối qua. Có dấu giày dính đất, kích cỡ lớn – chắc chắn là của hắn."

Nhật đáp lại:

"Lan Anh, lấy mẫu ngay. Nếu là máu của Hạnh hoặc Mi Li, chúng ta sẽ biết họ bị đưa đi đâu."

Lan Anh gật đầu, ánh mắt tập trung. Cô lấy thêm một que tăm, cạo lớp đất dính máu, rồi quan sát dưới ánh đèn pin. Cô lẩm bẩm:

"Đất này ẩm, có mùi tanh – không chỉ là máu, có thể lẫn chất độc. Hắn dùng curare ở đây."

Cùng lúc, Nhật và Hoàng Long tiếp tục kiểm tra quanh gốc bồ đề. Nhật quét đèn pin xuống hố, ánh sáng chiếu lên một mảnh giấy nhỏ nằm lẫn trong đống xương. Anh nhặt lên, mở ra – dòng chữ viết tay lem mực hiện rõ: "Máu sẽ chảy lần nữa, kẻ phản bội không thoát". Giọng anh trầm qua bộ đàm:

"Anh Long, Lan Anh, Tú, Thắng – tôi tìm thấy mảnh giấy trong hố. 'Máu sẽ chảy lần nữa, kẻ phản bội không thoát'. Hắn để lại lời nhắn – hắn biết chúng ta sẽ đến."

Hoàng Long nhíu mày, giọng khàn:

"Nhật, hắn không chỉ giết người – hắn chơi trò tâm lý. Hắn muốn chúng ta hoảng loạn."

Ngọc Tú qua bộ đàm, giọng gấp:

"Anh Nhật, dòng chữ đó khớp với sổ tay Chí An. Nghi thức 'Thiên Nhãn' cần bảy mạng sống làm tế phẩm – mắt, lưỡi, tai, mũi, thân, ý, thức. Hạnh và 'kẻ phản bội' là bước cuối. Nhưng cái này... tàn bạo quá."

Quốc Thắng chen vào:

"Anh Nhật, tín hiệu 'thiennhan7' vừa nhảy lên – cách đây 500m, rồi mất. Hắn ở dưới đất, chắc chắn là hầm mộ."

Nhật nắm chặt bộ đàm, giọng sắc:

"Hắn đang che giấu tín hiệu, nhưng không trốn mãi được. Hầm mộ là nơi mọi thứ bắt đầu – chúng ta phải xuống đó."

Nhật quét đèn pin kỹ hơn quanh gốc bồ đề, ánh sáng chiếu vào một phiến đá lớn nằm lệch dưới rễ cây, phủ đầy đất và lá khô. Anh quỳ xuống, tay đẩy mạnh phiến đá, để lộ một khe hẹp dẫn xuống lòng đất. Mùi đất ẩm và máu tanh bốc lên nồng nặc, kèm theo tiếng gió rít từ sâu bên dưới, như tiếng ai đó rên rỉ trong bóng tối. Nhật bật bộ đàm, giọng trầm:

"Các cậu, tôi tìm thấy mật đạo dưới gốc bồ đề. Đây là nơi hắn giấu Hạnh, Mi Li và đội trưởng. Cẩn thận, cái bẫy đang chờ chúng ta."

Hoàng Long tiến đến, kiểm tra khe hẹp bằng đèn pin, giọng khàn:

"Nhật, lối này hẹp, tối om. Hắn có thể đặt cơ quan hoặc thứ gì đó bên dưới. Chuẩn bị kỹ đi."

Lan Anh chạy tới, tay cầm hai ống nghiệm, giọng trầm:

"Nhật, tôi đi cùng. Nếu có dấu vết trong hầm, tôi cần lấy mẫu ngay để xác định."

Ngọc Tú và Quốc Thắng cũng đến, Tú ôm sổ tay chặt hơn, giọng nhỏ:

"Anh Nhật, em xuống cùng. Nếu có biểu tượng hay kinh sách, em sẽ đối chiếu ngay."

Thắng gật đầu, đeo ba lô lên vai:

"Anh Nhật, em mang thiết bị sóng. Nếu 'thiennhan7' phát tín hiệu, em sẽ bắt được vị trí hắn."

Nhật gật đầu, giọng sắc như dao:

"Tốt. Anh Long, anh dẫn đầu. Tôi đi sau. Mọi người giữ khoảng cách, liên lạc qua bộ đàm. Đi thôi."

Hoàng Long rút súng, bước xuống mật đạo đầu tiên, thân hình cao lớn khuất dần trong bóng tối. Nhật theo sau, tay cầm đèn pin và súng lục, ánh sáng trắng quét qua những bức tường đất ẩm mốc. Lan Anh, Tú và Thắng nối tiếp, từng bước chân vang lên trong không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng thở dồn dập.

Hầm mộ tối đen như mực, ánh đèn pin chỉ chiếu được vài mét phía trước, tạo những bóng đổ méo mó trên tường đất. Không khí nặng nề, ngột ngạt, như thể cả hầm bị đè bởi một sức ép vô hình. Những bức tường loang lổ vết máu khô, xen lẫn những nét vẽ kỳ lạ – hoa sen bảy cánh vẽ bằng than đen, vòng tròn chồng chéo, và những ký tự Pali cổ lem nhem như được viết vội trong cơn điên loạn. Mùi máu tanh hòa lẫn mùi đất thối bốc lên nồng nặc, khiến Ngọc Tú bất giác che mũi, giọng run qua bộ đàm:

"Anh Nhật, mùi ở đây kinh khủng quá. Như cả hầm là một bàn thờ khổng lồ."

Hoàng Long dừng lại, quét đèn pin lên tường, ánh sáng chiếu vào một vệt máu tươi chưa khô, đỏ thẫm chảy dài xuống đất. Giọng anh khàn khàn:

"Nhật, nhìn này – máu tươi trên tường. Chưa khô hẳn, có thể từ Hạnh hoặc Mi Li."

Nhật tiến lên, quét đèn pin vào vệt máu, giọng trầm:

"Anh Long, vệt này còn đỏ – chưa quá 30 phút. Họ còn sống, nhưng không còn nhiều thời gian."

Lan Anh quỳ xuống, lấy que tăm cạo một ít máu tươi, bỏ vào ống nghiệm thứ ba. Cô bật đèn pin nhỏ gắn trên tay, quan sát kỹ, giọng trầm:

"Nhật, máu này còn ấm – khoảng 37 độ, vừa chảy ra chưa lâu. Có lẫn đất và một chất nhầy – có thể là curare. Hắn vừa dùng độc ở đây."

Nhật gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:

"Lan Anh, phân tích ngay. Nếu là của Mi Li hoặc Hạnh, chúng ta sẽ biết họ bị thương thế nào."

Ngọc Tú bước tới một góc hầm, ánh đèn pin chiếu vào một bàn thờ nhỏ bằng đá, cao chừng 1 mét. Trên bàn thờ là tượng Phật mẫu, nhỏ hơn tượng ở điện thờ, nhưng đôi mắt đá đỏ rực, như được bôi máu tươi. Tú giật mình, giọng run:

"Anh Nhật, nhìn này – tượng Phật mẫu dưới hầm. Mắt tượng đỏ rực, máu còn ướt. Hắn vừa làm gì đó ở đây."

Quốc Thắng gõ laptop liên hồi, giọng gấp qua bộ đàm:

"Anh Nhật, tín hiệu 'thiennhan7' nhảy lên – ngay trong hầm! Hắn ở đây, cách chúng ta chưa tới 50 mét!"

Nhật nắm chặt súng, giọng sắc:

"Mọi người, cẩn thận! Hắn đang ở đây. Kiểm tra mọi góc, tìm Hạnh và Mi Li ngay!"

Họ tiến sâu hơn, ánh đèn pin rung rẩy trong tay. Đột nhiên, một tiếng cười khàn khàn vang lên từ bóng tối phía trước, lạnh lẽo và méo mó, như vọng từ cõi âm:

"Minh Nhật... mày đến rồi. Nhưng mày trễ quá. Hạnh đã chảy máu, Mi Li cũng vậy. 'Thiên Nhãn' sắp mở, và mày sẽ không ngăn được tao."

Nhật hét lên, giọng sắc như dao:

"Mày là ai? Hiện ra đi, tao sẽ đối mặt với mày!"

Giọng cười khựng lại, rồi đáp chậm rãi:

"Tao là kẻ bị phản bội... kẻ sống sót từ 10 năm trước. Tùng đâu rồi? Đưa hắn đến đây, hoặc cả đội mày sẽ chết trong hầm này."

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ sâu trong bóng tối, kèm theo tiếng kim loại kéo lê trên đất – như lưỡi dao titan sắc lẹm đang mài vào đá, chờ đợi máu tươi. Một bóng người cao lớn, mặc áo cà sa rách, dần hiện ra trong ánh đèn pin, đôi mắt ẩn sau bóng tối lóe lên tia điên loạn.

Hầm mộ rung lên nhẹ, như thể đất dưới chân đang thở. Nhật giơ súng, ánh mắt khóa chặt vào bóng người phía trước. Hoàng Long đứng cạnh, súng đã lên đạn, giọng khàn:

"Nhật, hắn xuất hiện rồi. Chuẩn bị đi – không còn đường lui."

Lan Anh siết chặt ống nghiệm, giọng trầm:

"Nhật, nếu hắn vừa dùng curare, Hạnh và Mi Li không cầm cự được lâu. Chúng ta phải nhanh."

Ngọc Tú ôm sổ tay, giọng run:

"Anh Nhật, 'Thiên Nhãn' sắp hoàn thành. Nếu hắn giết họ, chúng ta không ngăn được nữa."

Quốc Thắng gõ laptop, giọng gấp:

"Anh Nhật, tín hiệu 'thiennhan7' ổn định – hắn cách 30 mét, ngay phía trước!"

Nhật bước lên, giọng sắc như dao:

"Mày muốn Tùng? Thì đối mặt với tao trước. Thả Hạnh và Mi Li ra, hoặc mày sẽ không sống sót rời khỏi đây!"

Bóng người trong bóng tối cười khẽ, giọng khàn vang vọng:

"Mày can đảm đấy, Minh Nhật. Nhưng mày không hiểu – máu dưới hầm này không chỉ là của họ. Nó là của tao, của Tùng, của tất cả những kẻ phản bội. 'Thiên Nhãn' sẽ mở, và mày sẽ thấy."

Tiếng dao titan kéo lê trên đất vang lên to hơn, kèm theo tiếng rên yếu ớt từ sâu trong hầm – như giọng Hạnh hoặc Mi Li đang cố cầu cứu.

[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - CUỐI CHƯƠNG]

"Hành trình tìm kiếm công lý vẫn còn dài, mỗi đồng ủng hộ của bạn là một bước tiến. Hãy cùng chúng tôi lật mở những bí mật kinh hoàng!"

💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

"Cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi bước vào hầm mộ, đối mặt với bóng tối. Sự ủng hộ của các bạn là ngọn lửa soi đường cho chúng tôi tìm thấy sự thật!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro