Chương 16 KẺ MANG DÒNG MÁU Ô UẾ
"Máu chảy xuống đất, lời nguyền khắc vào xương – kẻ sống sót cuối cùng sẽ không thấy ánh sáng."
— Trích từ một bản kinh Pali bị đốt cháy
Hang động sâu trong rừng già Tam Điệp chìm trong bóng tối lạnh lẽo, không khí ẩm ướt nặng nề như đè ép lồng ngực. Mùi đất thối hòa lẫn mùi tanh của máu khô xộc vào mũi, khiến từng hơi thở trở nên khó nhọc. Ánh đèn pin trong tay Minh Nhật run rẩy chiếu lên tấm ảnh cũ cháy xém, rọi rõ khuôn mặt gầy gò, đôi mắt sâu hoắm của một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Dòng chữ viết tay nguệch ngoạc bên cạnh hiện lên: "V. – 2002". Tiếng nước nhỏ giọt tí tách vang vọng từ sâu bên trong, xen lẫn tiếng thở gấp gáp của Nhật và Hoàng Long. Đồng hồ tay Nhật chỉ 7h sáng ngày 3 tháng 4 năm 2012, nhưng ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua lớp đá dày và tán lá rậm rạp, để lại hang động như một nấm mồ sống đầy đe dọa.
Nhật nắm chặt tấm ảnh, ánh mắt sắc lạnh bùng lên tia kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ. Giọng anh trầm vang lên, cắt qua không gian tĩnh lặng:
"Anh Long... đây là... Việt! Nguyễn Văn Việt! Chúng tôi từng học cùng lớp ở trường cấp 3."
Hoàng Long tiến tới, ánh đèn pin trong tay anh rọi lên tấm ảnh, khuôn mặt phong trần nhăn lại vì bất ngờ. Giọng anh khàn khàn, như bị khói thuốc và không khí lạnh làm khô họng:
"Việt? Cậu chắc chứ, Nhật? Một thằng bạn học cũ sao lại thành kẻ giết người điên loạn thế này?"
Nhật nhíu mày, ký ức ùa về như một cơn lũ cuốn qua tâm trí. Giọng anh trầm, chậm rãi:
"Tôi không thể tin được... Việt hồi đó hiền lành, ít nói, lúc nào cũng ngồi một mình ở góc lớp. Gia cảnh cậu ấy rất khó khăn – bố mẹ cậu ấy mất trong một vụ tai nạn xe tải năm 1999, khi Việt mới 15 tuổi. Sau đó, cậu ấy bỏ học giữa chừng lớp 11. Tôi không gặp lại cậu ấy kể từ đó."
Hoàng Long cúi xuống, nhặt quyển nhật ký cũ nằm lăn lóc trên đất, lật từng trang giấy ố vàng thấm máu khô. Ánh mắt anh sắc sảo quét qua những dòng chữ nguệch ngoạc, giọng khàn:
"Nhật, xem này. Nhật ký này... nó ám chỉ Việt là 'kẻ phản bội' đã làm hỏng nghi thức năm 2002. Nhưng tại sao? Một thằng nhóc như vậy sao lại dính vào chuyện tà đạo?"
Nhật cầm nhật ký từ tay Long, ánh đèn pin chiếu lên trang giấy đầy vết mực loang lổ và máu khô. Anh đọc lớn, giọng trầm vang vọng trong hang:
"'Ngày 7/3/2002 – Nghi thức thất bại vì thằng khốn đó. Tao đã cắt cổ bảy người, nhưng nó bỏ chạy. Máu đổ xuống đất vô ích, tao mất tất cả. Tao sẽ tìm ra nó – kẻ mang dòng máu ô uế.'
'Ngày 15/3/2012 – Hạnh là bước đầu tiên. Đội trưởng tưởng mình là Việt, nhưng tao biết nó còn sống. Huyết ấn bồ đề sẽ hoàn thành khi tao lấy máu nó.'
'V. – mày sẽ chết dưới tay tao.'"
Nhật dừng lại, ánh mắt sắc lạnh:
"Anh Long, Việt không phải kẻ chủ mưu – cậu ấy là 'kẻ phản bội' trong mắt hắn. Hắn nhầm đội trưởng là Việt, nhưng giờ hắn đang săn cậu ấy. Chúng ta phải tìm Việt trước khi hắn ra tay!"
Hoàng Long nhíu mày, giọng khàn:
"Nhật, nếu Việt là mục tiêu, thì thằng khốn này đang ở gần đây. Nhưng tại sao Việt lại phá nghi thức? Nó có liên quan gì đến chuyện 10 năm trước?"
Nhật nắm chặt tấm ảnh, giọng trầm:
"Tôi không rõ, anh Long. Nhưng nếu Việt có thalassemia như Lan Anh nói, thì 'dòng máu ô uế' trong nhật ký có thể ám chỉ bệnh lý của cậu ấy. Chúng ta cần xác nhận ngay."
Nhật rút bộ đàm từ thắt lưng, bấm nút, giọng trầm cắt qua tiếng rè rè:
"Lan Anh, anh đây. Chúng tôi tìm thấy nhật ký và một tấm ảnh. Nguyễn Văn Việt, khoảng 30 tuổi, từng học cùng tôi cấp 3, được nhắc đến như 'kẻ phản bội'. Kiểm tra hồ sơ y tế cũ quanh chùa Nam Viên – xem cậu ấy có thalassemia không."
Tiếng rè vang lên, giọng Lan Anh trầm nhưng gấp gáp qua bộ đàm:
"Nhật, Nguyễn Văn Việt? Tôi sẽ kiểm tra ngay sổ khám bệnh ở trạm xá địa phương và bệnh viện huyện từ 10 năm trước. Nếu cậu ta có thalassemia, sẽ có dấu vết – tôi báo lại sớm nhất!"
Nhật bấm bộ đàm lần nữa, giọng sắc:
"Tú, anh đây. Nhật ký của hắn nhắc đến 'V.' và 'dòng máu ô uế'. Có gì trong kinh Pali liên quan đến đặc điểm này không?"
Giọng Ngọc Tú nhỏ nhưng đầy lo lắng vang lên qua bộ đàm:
"Anh Nhật, em vừa tìm thấy một đoạn: 'Kẻ mang dòng máu suy nhược, bị ruồng bỏ bởi đất trời, căm hận những kẻ sống trong ánh sáng... Máu của nó là chìa khóa cho huyết ấn.' Có thể đó ám chỉ bệnh lý – như thalassemia!"
Nhật gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:
"Tú, tốt lắm. Nếu 'dòng máu suy nhược' là Việt, thì hắn cần máu cậu ấy để hoàn thành 'huyết ấn'. Tìm thêm đi – mọi chi tiết đều quan trọng!"
Hoàng Long chen vào, giọng khàn:
"Nhật, nếu Việt còn sống, thì thằng khốn này đang ở đâu đó trong rừng. Chúng ta phải hành động ngay!"
Quá khứ của Nguyễn Văn Việt dần hiện lên qua những mảnh ghép rời rạc. Nhật ngồi xuống một tảng đá trong hang, ánh đèn pin chiếu lên tấm ảnh, ký ức cũ tràn về như một cuốn phim đen trắng. Giọng anh trầm, chậm rãi:
"Anh Long, tôi nhớ rồi... Việt từng kể về gia đình cậu ấy. Bố mẹ cậu ấy làm nghề chở hàng qua đèo Tam Điệp. Năm 1999, xe tải của họ bị lật – cả hai chết tại chỗ, để lại Việt sống với bà nội già yếu. Sau đó, cậu ấy bỏ học, làm thuê ở mấy lò gạch quanh thị trấn. Tôi nghe nói cậu ấy hay bị ngất vì thiếu máu, nhưng không ai để ý."
Hoàng Long nhíu mày, giọng khàn:
"Nhật, một thằng nhóc mồ côi, bệnh tật, sống lay lắt như vậy... Sao nó lại dính vào nghi thức tà đạo? Có ai lôi kéo nó không?"
Nhật lật thêm một trang nhật ký, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ viết bằng máu khô: "Lão thầy hứa sẽ cho tao sức mạnh vượt qua bệnh tật, vượt qua số phận. Nhưng Việt phá hỏng tất cả." Anh đọc lớn, giọng trầm:
"Anh Long, nghe này: 'Ngày 10/3/2002 – Lão thầy nói nghi thức cần bảy mạng sống và máu của ba kẻ sống sót. Tao là một trong số đó, cùng Hạnh và Việt. Nhưng Việt bỏ chạy – nó sợ hãi, nó phản bội tao và lão thầy. Nghi thức thất bại, lão thầy chết, tao sống trong địa ngục.'"
Nhật nắm chặt nhật ký, ánh mắt sắc lạnh:
"Việt không phải kẻ chủ mưu – cậu ấy là nạn nhân, nhưng đã phá nghi thức bằng cách bỏ chạy. Hắn căm hận Việt vì điều đó – vì cậu ấy là mảnh ghép cuối cùng của 'huyết ấn'."
[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - GIỮA CAO TRÀO]
"Bóng tối quá khứ dần hé lộ, nhưng nguy hiểm vẫn cận kề. Hãy cùng chúng tôi theo dấu vết tội ác, ủng hộ để sự thật được phơi bày!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
Lời kêu gọi: "Mỗi trang truyện bạn đọc là một bước tiến gần hơn đến công lý. Hãy ủng hộ để câu chuyện được tiếp tục!"
Hoàng Long nhả khói, giọng khàn:
"Nhật, nếu vậy thì Việt là chìa khóa. Thằng khốn này sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được máu nó. Chúng ta phải tìm Việt trước khi nó chết!"
Nhật đứng dậy, ánh đèn pin quét qua hang động, giọng sắc:
"Anh Long, chúng ta tiếp tục truy đuổi. Nếu Việt còn sống, cậu ấy có thể ở sâu hơn trong rừng – hoặc đang bị hắn bắt giữ."
Hoàng Long gật đầu, súng giơ cao, giọng khàn:
"Nhật, đi thôi. Anh không tin thằng khốn này bỏ lại hang mà không để lại dấu vết."
Họ rời khoang hang, tiến vào lối đi hẹp dẫn sâu hơn vào lòng núi. Địa hình ngày càng hiểm trở, vách đá trơn trượt phủ rêu xanh, không khí lạnh buốt thấm qua lớp áo đồng phục mỏng manh. Tiếng gió rít qua kẽ đá như tiếng rên rỉ của những linh hồn bị lãng quên. Nhật cúi xuống, phát hiện một vệt máu tươi kéo dài trên đất – vài giọt đỏ thẫm chưa khô, dẫn về phía đông. Anh ra hiệu cho Long, giọng trầm:
"Anh Long, máu tươi – không quá một giờ trước. Hắn vừa ở đây, hoặc Việt đang bị thương."
Hoàng Long kiểm tra vệt máu, ngón tay chạm nhẹ, giọng khàn:
"Nhật, máu còn ấm – thằng khốn đó gần lắm. Cẩn thận, có thể có bẫy!"
Họ đi theo vệt máu, vượt qua bụi cây gai góc và tảng đá lởm chởm. Đột nhiên, Nhật giẫm phải một sợi dây mỏng căng ngang lối đi – tiếng "xoẹt" vang lên, một mũi tên gỗ lao ra từ bụi cây, sượt qua vai anh, cắm phập vào vách đá. Nhật né kịp, hét lên:
"Anh Long, xuống ngay! Bẫy!"
Hoàng Long lao tới, kéo Nhật xuống đất, giọng khàn:
"Nhật, cậu ổn không? Thằng khốn này chơi bẩn thật – bẫy kiểu quân sự!"
Nhật thở hổn hển, kiểm tra vai – chỉ rách áo, không chảy máu. Giọng anh sắc lạnh:
"Anh Long, tôi ổn. Hắn biết chúng ta đến – bẫy này là để câu giờ. Đi tiếp – không dừng lại!"
Ở bệnh viện huyện, ánh sáng mặt trời đã cao hơn, xuyên qua màn sương mù, rọi lên hành lang lạnh lẽo. Trong phòng hồi sức, Hạnh nằm bất động, hơi thở yếu ớt qua ống oxy, nhưng đôi mắt cô khẽ động đậy. Quốc Thắng ngồi ngoài hành lang, laptop trên đùi, gõ liên hồi để theo dõi tín hiệu từ rừng Tam Điệp. Đột nhiên, một y tá chạy tới, giọng gấp:
"Anh Thắng, cô Hạnh tỉnh rồi! Cô ấy đang nói gì đó – anh vào ngay!"
Thắng lao vào phòng, thấy Hạnh mở mắt, đôi môi khô nứt mấp máy. Giọng cô thều thào, yếu ớt:
"Anh... Thắng... Việt... hắn... hắn nói... Việt là người cuối cùng... hắn cần... máu của Việt..."
Thắng quỳ xuống cạnh giường, giọng gấp:
"Hạnh, cô nhớ được gì? Việt là ai? Hắn ở đâu?"
Hạnh nhắm mắt, cố gắng tập trung, giọng run:
"Anh Thắng... tôi nghe hắn nói... trong hầm... Việt... là bạn cũ... của anh Nhật... hắn muốn... hoàn thành... huyết ấn... ở nơi... sâu nhất... trong rừng..."
Thắng rút bộ đàm, bấm nút, giọng gấp:
"Anh Nhật, anh Long, Hạnh tỉnh rồi! Cô ấy nói Việt là bạn cũ của anh Nhật – kẻ chủ mưu cần máu Việt để hoàn thành 'huyết ấn', ở nơi sâu nhất trong rừng Tam Điệp!"
Tiếng rè vang lên, giọng Nhật trầm qua bộ đàm:
"Thắng, tốt lắm! Chúng tôi đang theo dấu máu – báo cho Lan Anh kiểm tra ngay hồ sơ của Việt. Hạnh thế nào?"
Thắng nhìn Hạnh, giọng gấp:
"Anh Nhật, cô ấy yếu lắm, nhưng còn tỉnh. Mi Li vẫn chưa tỉnh – tôi ở lại đây!"
Trở lại rừng Tam Điệp, Nhật và Long tiếp tục theo vệt máu, vượt qua lối đi hẹp dẫn vào một khoang hang sâu hơn. Không khí lạnh buốt thấm vào xương, tiếng nước chảy róc rách vang lên từ xa. Ánh đèn pin rọi lên một bàn đá giữa hang, trên đó là một lá bồ đề khô thấm máu đỏ thẫm, cạnh bên là lọ curare và một con dao titan dính máu tươi. Góc hang chất đầy xương động vật – chuột, chim, thậm chí một hộp sọ chó rừng – như dấu hiệu của nghi thức tà đạo.
Nhật tiến tới, ánh mắt sắc lạnh quét qua lá bồ đề, giọng trầm:
"Anh Long, đây là 'huyết ấn bồ đề'. Hắn đã bắt đầu – máu này có thể là của Hạnh hoặc đội trưởng."
Hoàng Long kiểm tra con dao, ngón tay chạm vào lưỡi thép lạnh, giọng khàn:
"Nhật, máu còn tươi – hắn vừa ở đây. Nếu Việt còn sống, nó đang ở gần lắm!"
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ sâu trong hang – tiếng đá lăn lóc xuống đất, kèm theo tiếng rên yếu ớt. Nhật ra hiệu cho Long, giọng sắc:
"Anh Long, nghe kìa – có người ở đó!"
Họ lao về phía âm thanh, ánh đèn pin rọi lên một bóng người gầy gò nằm co ro sau tảng đá lớn. Người đàn ông mặc áo rách rưới, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sâu hoắm đầy sợ hãi – chính là Nguyễn Văn Việt. Tay cậu ta bị trói bằng dây thừng, một vết cắt sâu trên cánh tay rỉ máu đỏ thẫm. Việt nhìn Nhật, giọng thều thào:
"Nhật... là cậu... sao? Hắn... hắn sắp quay lại... cứu tôi..."
Nhật quỳ xuống, cắt dây trói cho Việt, giọng trầm:
"Việt, là tôi đây. Hắn làm gì cậu? Hắn ở đâu?"
Việt run rẩy, giọng yếu:
"Nhật... hắn bắt tôi... từ hai ngày trước... hắn nói... máu tôi... là thứ cuối cùng... để hoàn thành... huyết ấn... Hắn... đi lấy... lá bồ đề mới... gần đây..."
Hoàng Long đứng yểm trợ, súng giơ cao, giọng khàn:
"Nhật, thằng khốn đó sắp quay lại! Chúng ta phải đưa Việt ra khỏi đây ngay!"
Nhật đỡ Việt dậy, nhưng đột nhiên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ lối vào hang. Một bóng người cao lớn xuất hiện, đeo mặt nạ gỗ khắc hoa sen bảy cánh, tay cầm một con dao dài dính máu và một lá bồ đề tươi – lá còn ướt sương rừng. Giọng hắn trầm, méo mó qua máy bóp giọng:
"Nhật... mày đến đúng lúc đấy. Tao đang cần máu tươi – và Việt sẽ cho tao thứ tao muốn!"
Nhật rút súng, ánh mắt sắc lạnh đối diện bóng đen:
"Mày là ai? Bỏ dao xuống – mày không thoát được đâu!"
Hắn cười khàn, giọng méo mó vang lên như tiếng quỷ từ cõi âm:
"Thoát? Tao không cần thoát, Nhật. Huyết ấn bồ đề chỉ còn một bước cuối – máu của Việt sẽ mở cánh cửa. Mày đến đây chỉ để chứng kiến tao thành thần!"
Hoàng Long giơ súng, giọng khàn:
"Nhật, đừng nghe nó! Thằng khốn này điên rồi – bắn nó đi!"
Nhật siết chặt cò súng, ánh mắt sắc lạnh:
"Mày muốn máu Việt? Qua xác tao trước đã!"
Hắn bước tới, con dao trong tay lóe sáng dưới ánh đèn pin. Đột nhiên, Việt hoảng loạn hét lên:
"Nhật... cẩn thận... hắn có... curare!"
Hắn lao tới, con dao vung lên, nhằm thẳng vào Nhật. Tiếng súng nổ vang trong hang, nhưng bóng tối nuốt chửng mọi thứ, để lại tiếng hét của Việt và tiếng thở gấp của Long.
[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỌ - CUỐI CHƯƠNG]
"Những bí mật cuối cùng đang chờ được khám phá. Sự ủng hộ của bạn là nguồn động lực để chúng tôi đi đến hồi kết của câu chuyện!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
Lời kêu gọi: "Hãy cùng chúng tôi hoàn thành hành trình phá án đầy cam go này. Sự ủng hộ của bạn là vô cùng quý giá!"
"Cảm ơn các bạn đã tiếp tục đồng hành qua những khoảnh khắc nghẹt thở. Sự thật sẽ được phơi bày"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro