CHƯƠNG 19 - HOA NỞ DƯỚI BÓNG TỐI
"Sương giăng kín lối, hoa đỏ thắm như máu – dưới vẻ đẹp ấy là lời thì thầm từ bóng tối ngàn năm."
— Trích từ một lời nguyền khắc trên đá đen
Ngày thứ ba tại Thành phố Sương Hoa bắt đầu với một buổi sáng lạnh lẽo, sương mù dày đặc như một bức màn trắng đục giăng khắp thành phố, nuốt chửng mọi âm thanh, chỉ còn tiếng gió rít qua rừng thông, sắc lạnh như lưỡi dao vô hình rạch qua không gian tĩnh lặng. Một mùi tanh thoảng trong không khí, mơ hồ như từ cõi xa xăm vọng lại, hòa lẫn với hương đất ẩm và hoa dại, khiến người ta không khỏi rùng mình mà không rõ lý do. Ngô Ngọc Lan Anh tỉnh giấc từ lúc trời còn tối, không phải để ngắm vẻ đẹp mờ ảo của sương mù như hai ngày trước, mà bởi một cảm giác bất an đè nặng lồng ngực – thứ trực giác sắc bén của một bác sĩ pháp y, từng ngửi thấy mùi tử khí trong những đêm dài bất tận. Cô mặc áo khoác len dày màu xám, đội mũ lưỡi trai nhỏ, mang theo cuốn sổ tay, một chiếc đèn pin nhỏ, và một con dao phẫu thuật gấp gọn trong túi áo – không phải để tự vệ, mà để cắt gọt những bí ẩn cô sắp chạm tới. Cô rời nhà nghỉ một mình, bước xuống con dốc đá lạnh buốt, ánh mắt sắc lạnh quét qua màn sương như truy tìm dấu vết của một bóng tối vô hình.
Nguyễn Minh Nhật ngồi ở quán "Gió Lặng", tay cầm ly cà phê đen nóng, ánh mắt nhìn qua ô kính lớn xuống Thung lũng Ngàn Hoa đang chìm trong sương trắng dày đặc. Anh không hay biết về chuyến đi của Lan Anh, chỉ lặng lẽ lật từng trang tiểu thuyết trinh thám, nhưng tâm trí lại trôi về những ngày đẫm máu ở hang động Tam Điệp, nơi tiếng súng và mùi tử thi vẫn ám ảnh ký ức. Trần Hoàng Long lang thang quanh khu Biệt điện Hoàng Gia, đôi giày quân dụng đạp lên con đường đá phủ rêu xanh, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng lớp vỏ yên bình giả tạo của thành phố này, linh cảm rằng có điều gì đó không ổn ẩn dưới làn sương. Nguyễn Cẩm Ngọc Tú ngồi trong Thánh đường Bình Minh, tay lật cuốn kinh Phật, ánh sáng từ ô kính màu rọi xuống khuôn mặt cô, nhưng lòng cô thoáng bất an khi nghe tiếng gió rít ngoài tháp chuông, như tiếng khóc ai oán từ xa vọng lại, khiến cô khẽ rùng mình. Từ Quốc Thắng dừng chân tại một quán nhỏ ven Hồ Sương Ngọc, gọi một bát súp cua nóng hổi, hơi nước bốc lên mờ mịt trong cái lạnh, nhưng anh khựng lại khi ngửi thấy một mùi tanh thoảng qua, không phải từ bát súp, mà từ đâu đó trong màn sương dày đặc ngoài kia.
Lan Anh rẽ vào một con hẻm nhỏ gần Thánh đường Bình Minh, một lối đi hẹp lát đá lởm chởm, hai bên là những bức tường gỗ mục nát phủ đầy dây leo khô héo, như những mạch máu rạn nứt trên cơ thể một tử thi lâu năm. Không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt, không một bóng người qua lại, chỉ có tiếng bước chân cô vang lên trên mặt đá ẩm ướt và tiếng gió rít qua kẽ lá, lạnh lẽo như lời nguyền từ cõi chết. Cô dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ, thấp thoáng sau hàng thông thưa thớt, cửa sổ đóng kín bằng những tấm ván mục nát, tường gạch đỏ loang lổ rêu xanh, mái ngói nghiêng nghiêng như sắp sụp xuống dưới sức nặng của thời gian và những bí mật nó che giấu. Trước cửa, một tấm biển gỗ treo lủng lẳng trên một chiếc đinh gỉ sét, khắc một vòng tròn bao quanh một cây thánh giá, nhưng phần chân thánh giá bị bẻ cong thành một góc méo mó, như bị ai đó dùng búa đập trong cơn điên loạn. Lan Anh bật đèn pin, ánh sáng trắng lạnh soi rõ những vết khắc sâu hoắm trên gỗ, đỏ thắm như máu khô đọng trong các kẽ nứt, như thể tấm biển này từng được nhúng vào huyết tươi trước khi treo lên.
Cô bước tới gần, mũi nhạy bén của một bác sĩ pháp y ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt, không phải mùi hoa dại hay gỗ thông quen thuộc của Thành phố Sương Hoa, mà là mùi kim loại thoảng qua, hòa lẫn với đất ẩm và sương lạnh – một thứ mùi gợi nhớ đến máu, dù chưa rõ nguồn gốc. Cô rọi đèn pin quanh khu vực trước nhà, ánh sáng quét qua những bụi cây khô héo mọc lộn xộn bên thềm, soi lên một vệt loang đỏ sẫm trên bậc đá – một vết máu khô, mép bong tróc, bề mặt lấp lóe dưới ánh đèn như còn lưu giữ chút hơi ấm của sự sống đã tắt. Cô quỳ xuống, đeo một chiếc găng cao su lấy từ túi áo, chạm nhẹ vào vệt máu, ngửi thử – mùi sắt đặc trưng của máu người xộc lên, dù chỉ còn là một dấu vết mờ nhạt sau nhiều ngày.
"Máu," cô lẩm bẩm, giọng trầm lạnh. "Đã khô ít nhất 5-7 ngày, nhưng không bị mưa rửa trôi – nơi này được che chắn kỹ lưỡng."
Cô đứng dậy, rọi đèn pin qua khe cửa gỗ đóng kín. Ánh sáng xuyên qua khe hở nhỏ, soi lên một góc bàn gỗ thấp bên trong, trên đó đặt một cuốn sách bìa da đen bóng, mép giấy ố vàng như đã qua hàng chục năm sử dụng, bìa khắc một cây thánh giá ngược đỏ thắm, như được vẽ bằng máu tươi chưa khô hẳn. Bên cạnh cuốn sách là một cây nến trắng cháy dở, sáp chảy loang lổ trên mặt bàn, tạo thành những vệt trắng đục kỳ dị, như những giọt lệ khô của một nghi lễ bị bỏ dở. Trên bàn còn có một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong đựng một chất lỏng đỏ sẫm, đục ngầu, như máu pha lẫn với thứ gì đó không rõ, bịt kín bằng nắp gỗ khắc hình con mắt rạch ngang. Lan Anh ghi nhanh vào sổ tay: "Vết máu khô, 5-7 ngày. Sách bìa da, thánh giá ngược. Lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ – có thể là máu. Dấu hiệu nghi lễ." Cô thử đẩy cửa, nhưng ổ khóa sắt gỉ sét không nhúc nhích, không có dấu hiệu bị cạy phá – kẻ đứng sau chuyện này rõ ràng rất cẩn thận, như muốn giữ bí mật này mãi chìm trong bóng tối.
Cô bước quanh ngôi nhà, ánh đèn pin quét qua một góc tường bên hông, soi lên một hình vẽ nguệch ngoạc bằng sơn đỏ – một cây thánh giá ngược, phần chân hướng lên trời, bên dưới là một vòng tròn vẽ bằng những nét run rẩy, bên trong vòng tròn là một con mắt, đồng tử bị rạch ngang bằng một đường sơn đỏ chảy dài, như máu tươi từ vết thương chưa lành. Bên cạnh hình vẽ, một dòng chữ Latinh khắc sâu vào gỗ bằng lưỡi dao sắc: "Sanguis Domini Nostri" – "Máu của Chúa chúng ta". Nhưng phía dưới dòng chữ, một câu khác được viết bằng mực đen, nét chữ run rẩy như của kẻ điên loạn: "Et sanguis aperit portas" – "Và máu sẽ mở cánh cổng". Lan Anh khựng lại, ánh mắt tối đi, tay giữ chặt đèn pin:
"Thánh giá ngược... máu mở cổng? Đây không phải Thiên Chúa giáo chính thống – đây là tà giáo."
Cô chụp ảnh hình vẽ và dòng chữ, ghi thêm vào sổ: "Thánh giá ngược, mắt rạch ngang, 'Sanguis Domini Nostri' và 'Et sanguis aperit portas' – nghi lễ hắc ám, có thể liên quan đến truyền thuyết địa phương." Rồi cô tiếp tục đi vòng ra sau nhà, nơi mùi tanh ngày càng rõ rệt, dù không nồng nặc như mùi tử thi, mà như một dấu vết của máu đã từng chảy qua đây. Dưới một bụi cây lớn mọc um tùm, cô gạt đám lá khô bằng tay, ánh đèn pin rọi xuống – một mảnh vải trắng lấm lem đất và vài vệt đỏ khô lộ ra, rách một góc như bị ai đó giật mạnh trong cơn hoảng loạn. Cô nhặt mảnh vải lên, quan sát kỹ – đó là một phần của chiếc áo choàng lễ trắng, loại thường thấy trong các nghi lễ Thiên Chúa giáo, nhưng trên mép vải thêu một biểu tượng kỳ lạ: một cây thánh giá nằm ngang, hai bên là hai cánh chim nhỏ, đầu chim bị bẻ ngược ra sau, đỏ thắm như được thêu bằng chỉ nhuộm máu. Lan Anh lẩm bẩm:
"Áo choàng lễ... nhưng biểu tượng này không phải của Chúa – nó thuộc về thứ gì đó khác."
[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - GIỮA CAO TRÀO]
"Màn sương mù của Thành phố Sương Hoa đang che giấu một nghi lễ máu lạnh từ quá khứ – hãy ủng hộ để chúng tôi lật mở bí ẩn này!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
Lời kêu gọi: "Sự ủng hộ của bạn là ánh sáng xuyên qua màn sương tội ác, giúp chúng tôi đối mặt với những lời nguyền đẫm máu từ bóng tối!"
Cô đứng thẳng người, ánh mắt quét qua khu vực xung quanh. Tiếng gió rít qua rừng thông bỗng trở nên lạnh lẽo hơn, như mang theo tiếng thì thầm từ một cõi giới vô hình, mơ hồ nhưng đủ khiến da gà nổi lên. Cô ghi thêm vào sổ: "Mảnh áo choàng lễ, biểu tượng chim bẻ đầu – dấu hiệu hy sinh lệch lạc." Rồi cô quay lại nhìn ngôi nhà gỗ, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao phẫu thuật cô từng dùng để mổ xẻ tử thi. Cô không tin vào ma quỷ, nhưng mọi thứ trước mắt – vết máu, thánh giá ngược, lọ chất lỏng đỏ – đều gợi lên một nghi lễ kinh hoàng, như thể ai đó đang cố mở một cánh cổng dẫn đến bóng tối.
Cô rời ngôi nhà, bước nhanh về phía Thánh đường Bình Minh, cách đó không xa. Dưới màn sương dày đặc, cô dừng lại trước tháp chuông cao vút, đứng sừng sững giữa đồi thông như một lính gác cô độc. Nhưng khi ánh mắt cô quét qua góc khuất phía sau nhà thờ, cô khựng lại – năm người mặc áo khoác đen dài, mũ trùm che kín mặt, đứng tụ tập trong bóng tối, tay cầm những chiếc túi vải nhỏ, thì thầm bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ, không phải tiếng Việt, mà như tiếng Latinh méo mó, xen lẫn tiếng rít như tiếng rắn. Một gã trong số đó quay lại, để lộ một phần khuôn mặt – gầy gò, tái nhợt, đôi mắt sâu hoắm đỏ ngầu như vừa khóc máu, môi nứt nẻ mấp máy một câu ngắn: "Portae aperientur" – "Cánh cổng sẽ mở". Hắn nhìn thẳng vào cô trong tích tắc, nở một nụ cười ghê rợn, răng trắng nhởn lấp lóe dưới ánh sương, rồi cả nhóm tản ra, biến mất vào màn sương như những bóng ma. Lan Anh nấp sau một gốc thông lớn, tim đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì cái nhìn ấy mang một sự điên loạn và ám ảnh, như từ một cõi giới khác.
Cô lấy điện thoại ra, chụp nhanh bóng lưng của một gã trước khi hắn khuất hẳn, rồi ghi vào sổ: "Nhóm người khả nghi, áo đen, nói tiếng Latinh – 'Portae aperientur'. Hành vi lén lút, có thể liên quan đến nghi lễ." Rồi cô quay lại con hẻm, đứng trước ngôi nhà gỗ một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh quét qua tấm biển thánh giá bẻ cong. Cô chợt nhớ đến câu chuyện từ bà cụ bán hoa ở Chợ Hoa Đêm hôm trước – một truyền thuyết kinh dị của Thành phố Sương Hoa, về "Dòng Máu Dưới Thánh Giá", một tà giáo bí ẩn từ thời Pháp thuộc, năm 1932. Họ tự xưng là "Kẻ Gọi Máu", tin rằng máu người có thể triệu hồi một thực thể hắc ám ngủ sâu dưới núi – không phải Chúa của sự cứu rỗi, mà một "Chúa Đen" của địa ngục, kẻ sẽ ban sức mạnh bất tử cho những ai dâng đủ máu. Truyền thuyết kể rằng, vào những đêm sương dày, họ tụ tập trong các nhà thờ bỏ hoang, vẽ thánh giá ngược bằng máu dê, cắt cổ động vật treo lên bàn thờ, và hát những bài thánh ca méo mó dưới ánh nến đỏ. Một đêm, họ tấn công một gia đình Pháp trong Biệt điện Hoàng Gia, đổ máu lên thánh giá, miệng gào thét: "Máu sẽ mở cánh cổng!" Chính quyền thực dân kinh hoàng triệt phá, bắt gã linh mục điên loạn tên Lêôn – kẻ cầm đầu – nhưng trước khi bị xử tử, hắn cười lớn, hét lên: "Chúa Đen sẽ thức giấc khi máu đủ đầy!" Dân địa phương đồn rằng, sau khi Lêôn chết, những kẻ còn lại trốn vào rừng sâu, để lại lời nguyền rằng máu sẽ mãi chảy dưới thánh giá, và mỗi đêm sương dày, tiếng gào thét từ núi vẫn vang lên, như linh hồn bị hiến tế đòi thêm máu để hoàn thành nghi lễ.
Lan Anh không tin vào chuyện siêu nhiên, nhưng những manh mối trước mắt – thánh giá ngược, máu khô, lọ chất lỏng đỏ, và nhóm người bí ẩn – khớp với truyền thuyết ấy một cách rợn người. Cô ghi thêm vào sổ: "Truyền thuyết 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá' – tà giáo 1932, nghi lễ máu mở cổng địa ngục. Có thể đang tái sinh." Rồi cô đứng im, lắng nghe – tiếng gió rít qua rừng thông giờ như mang theo tiếng thì thầm, mơ hồ nhưng ám ảnh: "Sanguis... sanguis..." – "Máu... máu..." Cô lắc đầu, tự nhủ đó chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác nghẹt thở ngày càng rõ, như thể màn sương dày đặc quanh cô không chỉ là hơi nước, mà là hơi thở của một thực thể đang rình rập.
Cô nhắn vào nhóm chat của tổ điều tra: "Anh Long, Nhật, tôi tìm thấy manh mối bất thường gần Thánh đường Bình Minh – nghi ngờ tà giáo. Gặp ở Gió Lặng ngay." Rồi cô quay lại ngôi nhà gỗ, đứng trước tấm biển thánh giá bẻ cong, ánh mắt tối đi. Cô lẩm bẩm:
"Nếu đây là sự tái sinh của 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá'... thì cánh cổng nào đang được mở?"
Quán "Gió Lặng" trở nên im ắng khi cả tổ điều tra tập trung quanh bàn gỗ gần cửa sổ, không khí thoải mái của kỳ nghỉ giờ bị thay thế bởi sự căng thẳng mơ hồ. Nhật ngồi đối diện Lan Anh, tay gõ nhẹ lên bàn, giọng trầm:
"Lan Anh, cô tìm thấy gì mà gấp thế?"
Lan Anh đặt cuốn sổ tay lên bàn, mở trang ghi chú, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
"Nhật, tôi tìm thấy một ngôi nhà gỗ bỏ hoang gần Thánh đường Bình Minh – vết máu khô trên bậc thềm, thánh giá ngược vẽ bằng sơn đỏ, một lọ chất lỏng đỏ nghi là máu, và một mảnh áo choàng lễ thêu biểu tượng chim bẻ đầu. Ngoài ra, tôi thấy năm người mặc áo đen thì thầm tiếng Latinh – họ nói 'Cánh cổng sẽ mở'. Tôi nghi ngờ đây là tà giáo liên quan đến truyền thuyết 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá'."
Long nhíu mày, tay chống cằm:
"Em nói gì, Lan Anh? Truyền thuyết nào?"
Lan Anh giải thích:
"Anh Long, một tà giáo từ năm 1932, gọi là 'Kẻ Gọi Máu'. Họ tin máu người mở cổng cho 'Chúa Đen' – một thực thể hắc ám dưới núi. Họ vẽ thánh giá ngược, đổ máu lên bàn thờ, và hát thánh ca méo mó. Bị triệt phá, nhưng kẻ cầm đầu để lại lời nguyền rằng máu sẽ chảy mãi. Những gì tôi thấy hôm nay khớp với câu chuyện đó."
Tú nghiêng người, mắt mở to:
"Chị Lan Anh, thánh giá ngược và máu... Đây giống nghi lễ gọi quỷ hơn là Thiên Chúa giáo."
Thắng cười gượng:
"Chị Lan Anh, anh Nhật, mới nghỉ hai ngày mà đã thế này... Tú, cô nghĩ sao?"
Tú đáp:
"Thắng, tôi không nghĩ – tôi cảm thấy. Tiếng thì thầm trong sương, biểu tượng méo mó – có gì đó đang rình rập."
Nhật xem ảnh trên điện thoại Lan Anh, giọng trầm:
"Lan Anh, cô nói đúng. Thánh giá ngược và 'Máu mở cổng' – đây không phải ngẫu nhiên. Anh Long, chúng ta làm gì?"
Long gật đầu:
"Lan Anh, em làm tốt lắm. Đây có mùi của một vụ án lớn, nhưng anh cần thêm manh mối. Em dẫn đội tới hiện trường được không?"
Lan Anh gật:
"Được, anh Long. Nhưng tôi đề nghị đi ngay – sương càng dày, tôi càng thấy bất an."
Tú thở dài:
"Anh Nhật, kỳ nghỉ này..."
Thắng chen vào:
"Chị Lan Anh, em đi theo nhé – lỡ có gì em hỗ trợ."
Long đứng dậy, giọng dứt khoát:
"Vậy đi. Chuẩn bị đồ nghề, nhưng đừng gây chú ý. Chúng ta đi như khách du lịch."
Cả đội rời quán, bước vào màn sương dày đặc, không khí nặng nề như lời nguyền từ quá khứ. Nhật nhìn lên bầu trời xám nhạt, lẩm bẩm:
"Thành phố Sương Hoa... đẹp, nhưng đầy bóng tối."
Lan Anh dẫn đầu, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, sẵn sàng đối mặt với bí ẩn đang rình rập trong sương.
[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - CUỐI CHƯƠNG]
"Bí ẩn đẫm máu đang ẩn mình trong sương mù Thành phố Sương Hoa – hãy ủng hộ để chúng tôi bước tiếp vào bóng tối!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
Lời kêu gọi: "Sự đồng hành của bạn là ngọn gió thổi tan màn sương tội ác, giúp chúng tôi khám phá những bí mật kinh hoàng phía trước!"
Câu cảm ơn:
"Cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi lạc vào màn sương bí ẩn của Thành phố Sương Hoa. Hy vọng không khí nghẹt thở và lời nguyền từ quá khứ sẽ khiến bạn tò mò, chờ đợi những gì sắp đến trong chương tiếp theo!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro