CHƯƠNG 21 - BÊN TRONG MÀN SƯƠNG MÁU

"Máu loang trên gỗ, sương mờ che tội – nhưng bóng tối không thể giấu tiếng thì thầm từ cõi sâu thẳm."
Trích từ một dòng chữ khắc trên ván mục

Mưa vẫn rơi nặng hạt, những giọt nước lạnh buốt thấm qua lớp áo khoác của tổ điều tra khi họ đứng trước hàng rào phong tỏa. Sương mù dày đặc bao phủ Thành phố Sương Hoa, biến mọi thứ thành những bóng hình mờ ảo, như cả thành phố đang chìm trong một cơn ác mộng không lối thoát. Ánh đèn xanh đỏ từ xe cảnh sát nhấp nháy yếu ớt, soi lên dây cảnh sát màu vàng ướt sũng, rung nhẹ dưới những cơn gió lạnh lẽo từ rừng thông xa thẳm. Viên cảnh sát trẻ, khuôn mặt căng thẳng dưới chiếc mũ áo mưa xanh đậm, bước tới, giọng cộc lốc nhưng pha chút miễn cưỡng:

"Xác minh xong. Các anh chị vào được. Nhưng tôi cảnh báo trước – trong đó không phải chỗ dễ chịu."

Trần Hoàng Long gật đầu, giọng khàn đặc trưng:

"Cảm ơn, cậu. Dẫn đường đi."

Ngô Ngọc Lan Anh bước lên trước, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao phẫu thuật cô từng cầm trong phòng pháp y, không màng đến những giọt mưa thấm ướt chiếc mũ lưỡi trai xám. Nguyễn Minh Nhật đi ngay sau, tay đút sâu vào túi áo khoác, ánh mắt trầm xuống quan sát ngôi nhà gỗ thấp thoáng trong màn sương, như đang cố xuyên thủng lớp màn bí ẩn dày đặc. Nguyễn Cẩm Ngọc Tú và Từ Quốc Thắng đi cuối, Tú nắm chặt một chuỗi tràng hạt gỗ nhỏ – món quà từ bà cô trong một lần đi lễ ở nhà thờ Đồng Định, ánh mắt cô lo lắng quét qua màn sương, như tìm kiếm một dấu hiệu an toàn giữa không khí bất an. Thắng cầm đèn pin, ánh sáng yếu ớt chỉ soi được vài bước chân trên mặt đá trơn trượt, miệng lẩm bẩm gì đó về cái lạnh cắt da. Không khí im lặng đáng sợ bao trùm, chỉ có tiếng mưa rơi đều đặn và tiếng bước chân nặng nề vang lên trên con hẻm ẩm ướt. Khi họ vượt qua hàng rào, một luồng khí lạnh bất thường phả vào mặt, không phải từ mưa hay gió, mà như từ chính ngôi nhà gỗ đang mở miệng chờ đợi, thì thầm lời mời gọi đầy nguy hiểm.

Viên cảnh sát đẩy cánh cửa gỗ mục nát, tiếng bản lề rít lên khô khốc, vang vọng như một lời nguyền bị đánh thức từ cõi sâu thẳm. Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào khứu giác, mùi máu khô hòa lẫn với mùi ẩm mốc của gỗ mục và một hương kỳ lạ, ngọt ngào nhưng rợn người – không phải trầm, không phải thảo dược, mà như mùi lưu huỳnh cháy dở từ một nghi lễ cổ xưa bị ngắt quãng. Ánh sáng mờ ảo từ những khung cửa sổ bám đầy bụi và nước mưa xuyên qua, chiếu lên sàn gỗ loang lổ, nơi những vệt máu đỏ sẫm khô cứng trải dài, ngoằn ngoèo như những mạch máu bị xé toạc trên cơ thể một tử thi khổng lồ. Đồ đạc trong nhà xáo trộn dữ dội – ghế gỗ lật ngược, một chiếc gãy đôi như bị đập mạnh, bàn thấp vỡ một góc, sách vở và giấy tờ vương vãi khắp sàn, vài trang bị xé rách nằm lẫn trong máu khô. Một chiếc đèn dầu cũ nằm lăn lóc ở góc phòng, dầu loang ra sàn, hòa với máu tạo thành một thứ chất lỏng đục ngầu, lấp lóe dưới ánh sáng yếu ớt.

Lan Anh dừng lại ngay ngưỡng cửa, ánh mắt sắc lạnh quét qua hiện trường, giọng trầm nhưng chắc chắn:

"Nhật, anh Long, đây không phải vụ án thường. Máu nhiều thế này... có giằng co, và rất bạo lực. Tôi ngửi thấy mùi lưu huỳnh – không bình thường."

Nhật bước vào, đôi giày quân dụng đạp lên sàn gỗ kêu cọt kẹt, ánh mắt lạnh lẽo quan sát từng chi tiết, chỉ vào một góc tường:

"Lan Anh, cô nói đúng. Nhưng không chỉ giằng co – nhìn kia, trên tường."

Anh chỉ vào một cây thánh giá ngược bằng gỗ, dài chừng nửa mét, bị bẻ gãy đôi, nằm chỏng chơ trên sàn, cạnh đó là một bức tượng Đức Mẹ nhỏ, đầu tượng bị đập vỡ, lộ ra phần gỗ bên trong nhuộm đỏ thắm, như được nhúng vào máu tươi trước khi bị phá hoại. Một vệt máu bắn dài từ bức tượng lên tường, tạo thành một hình thù méo mó, như một con mắt bị rạch ngang. Tú khựng lại, tay siết chặt chuỗi tràng hạt, hạt gỗ lăn qua các ngón tay run rẩy, thì thầm:

"Chị Lan Anh, anh Nhật... Thánh giá ngược, tượng vỡ. Đây là báng bổ – không phải Thiên Chúa giáo chính thống. Nó giống... tà giáo."

Thắng rọi đèn pin quanh căn phòng, ánh sáng yếu ớt soi lên một cuốn sách bìa da đen bóng, mép giấy ố vàng, mở sẵn trên bàn thấp, bên cạnh là một lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng đỏ đục – thứ Lan Anh đã phát hiện sáng nay. Một cây nến trắng cháy dở nằm cạnh, sáp chảy loang lổ trên mặt bàn, tạo thành những vệt trắng đục kỳ dị, như giọt lệ khô của một nghi lễ bị bỏ dở. Anh lẩm bẩm, giọng hơi run:

"Chị Lan Anh, lọ đó... là máu thật à? Mùi này kinh quá."

Long quay sang, giọng khàn mang chút nghiêm khắc:

"Cậu Thắng, đừng động vào. Để Lan Anh kiểm tra. Chúng ta không được làm xáo trộn hiện trường."

Lan Anh đeo găng cao su, bước tới bàn, ánh mắt tập trung cao độ như khi cô đứng trong phòng pháp y. Cô cúi xuống, ngửi nhẹ lọ thủy tinh, mùi sắt đặc trưng của máu xộc lên, pha lẫn với một thứ cay nồng, như lưu huỳnh hoặc hóa chất bảo quản. Cô lấy một chiếc que nhỏ, chạm nhẹ vào chất lỏng, quan sát cách nó chảy – đặc sệt, không giống máu tươi, nhưng cũng không hoàn toàn khô. Cô ghi nhanh vào cuốn sổ tay ướt át: "Chất lỏng đỏ, nghi là máu người, có chất bảo quản, mùi lưu huỳnh rõ rệt. Vị trí trung tâm bàn – vai trò quan trọng trong nghi lễ." Rồi cô rọi đèn pin xuống sàn gỗ, soi lên những vệt máu loang lổ – một số vệt dài, mảnh, như bị kéo lê, một số khác bắn tung tóe lên tường, tạo thành những hình thù méo mó, như những cánh hoa khô héo trong cơn cuồng nộ. Cô quỳ xuống, quan sát kỹ một vệt máu bắn, lẩm bẩm:

"Nhật, máu bắn ở góc 45 độ, khoảng cách 1,2 mét từ điểm xuất phát. Hung thủ dùng vũ khí sắc – dao găm hoặc rìu nhỏ, lưỡi mỏng, lực mạnh. Có giằng co, nhưng ngắn – nạn nhân bị áp đảo nhanh, có thể bị tấn công bất ngờ từ phía sau."

Nhật gật đầu, ánh mắt quét qua căn phòng, giọng trầm:

"Lan Anh, cô thấy gì khác không? Dấu vân tay, sợi vải, bất cứ thứ gì có thể chỉ ra hung thủ?"

Lan Anh chuyển sang mép bàn, lấy một chiếc que nhỏ gạt nhẹ lớp bụi và máu khô, lộ ra một sợi vải trắng nhỏ xíu, lấm lem máu, mép vải thêu một biểu tượng quen thuộc – một cây thánh giá nằm ngang, hai bên là hai cánh chim, đầu chim bẻ ngược ra sau, đỏ thắm như được thêu bằng chỉ nhuộm máu. Cô nhíu mày, cầm sợi vải lên bằng nhíp, quan sát dưới ánh đèn pin, rồi ghi chú: "Sợi vải áo choàng lễ, biểu tượng chim bẻ đầu – khớp với manh mối sáng nay. Vị trí gần bàn – có thể hung thủ mặc áo choàng khi hành sự." Cô đứng dậy, ánh mắt tối đi, quay sang đội:

"Nhật, anh Long, đây là tà giáo. Biểu tượng này không ngẫu nhiên – nó thuộc về giáo phái 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá'. Họ gọi thứ họ tôn thờ là Chúa Đen, và mọi thứ ở đây... đều xoay quanh hắn."

Long bước tới một góc phòng, nơi một tấm bảng gỗ nhỏ treo lệch trên tường, khắc sâu dòng chữ Latinh bằng lưỡi dao sắc: "Sanguis aperit portas" – "Máu mở cánh cổng". Bên dưới, một dòng khác viết bằng mực đen, nét chữ run rẩy như của kẻ điên loạn: "Et dominus tenebris spectat" – "Và Chúa của bóng tối dõi theo". Anh khựng lại, lẩm bẩm, giọng khàn:

"Lan Anh, Chúa Đen... Hắn là gì mà khiến người ta cuồng tín đến mức này?"

Lan Anh quay sang, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm:

"Anh Long, tôi nghe bà cụ ở Chợ Hoa Đêm kể về Chúa Đen – một truyền thuyết từ thời Pháp thuộc, năm 1932. Dân địa phương bảo hắn từng là thiên thần đẹp nhất trên thiên đàng, sáng rực như ngôi sao buổi sớm, giọng nói quyến rũ cả thần thánh. Nhưng hắn phản bội, dẫn một đạo quân thiên thần chống lại ánh sáng, muốn ngai vàng của thiên đàng. Hắn bị đánh bại, bị đày xuống địa ngục, trở thành vua của bóng tối, kẻ lừa dối cả thế giới. Giáo phái tin rằng máu người – máu của kẻ tội lỗi và kẻ vô tội – sẽ mở cổng cho hắn trở lại, mang sức mạnh hủy diệt, ban thưởng bất tử cho những ai dâng hiến."

Tú đứng cạnh bức tượng Đức Mẹ vỡ, tay lướt qua chuỗi tràng hạt, ánh mắt run rẩy khi thấy một mảnh giấy nhỏ nhét trong kẽ gỗ của tượng. Cô lấy ra bằng những ngón tay run run, mở ra, đọc chậm với giọng lạc đi:

"Chị Lan Anh, anh Nhật, đây là... một lời cầu nguyện, nhưng sai lệch. 'Nhân danh máu, cánh cổng sẽ mở. Chúa Đen sẽ đến, phán xét kẻ tội đồ. Kẻ dâng máu sẽ được cứu rỗi trong vương quốc của bóng tối.'"

Cô dừng lại, ánh mắt tối đi, thì thầm:

"Đây không phải Thiên Chúa giáo... Họ gọi thứ gì đó từ địa ngục. Em từng đọc trong sách ở nhà thờ – về cuộc chiến thiên đàng, nơi thiên thần sa ngã dẫn quân chống lại ánh sáng. Hắn bị nguyền rủa, đôi mắt sáng như lửa bị rạch ngang, để hắn mãi nhìn thấy tội lỗi của nhân thế."

Nhật nhíu mày, giọng lạnh:

"Tú, cô nói thiên thần sa ngã? Cái giáo phái này... lấy truyền thuyết đó để giết người à?"

Tú gật đầu, giọng nhỏ:

"Anh Nhật, em không chắc, nhưng... dân đồn Chúa Đen có đôi mắt rạch ngang, sáng như lửa đỏ. Ai nhìn vào sẽ phát điên, hoặc trở thành nô lệ của hắn. Họ bảo hắn thì thầm trong sương, dẫn kẻ yếu đuối vào bóng tối."

Thắng bật máy ảnh, ánh flash lóe lên trong bóng tối, soi rõ những vệt máu và đồ vật kỳ lạ. Anh khựng lại khi đèn pin quét qua một góc sàn, nơi một dấu giày mờ nhạt lộ ra, hoa văn lạ, không khớp với giày cảnh sát hay bất kỳ ai trong đội. Anh gọi lớn:

"Anh Nhật, chị Lan Anh, dấu giày này... không phải của chúng ta. Nhìn hoa văn kìa – như giày đi rừng, nhưng mép bị nhòe."

Nhật cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh quan sát dấu giày – kích thước lớn, hoa văn khắc sâu, nhưng mép dấu bị nhòe, như được cố ý xóa đi. Anh lẩm bẩm:

"Thắng, chụp cận cảnh. Có thể là hung thủ – hoặc ai đó đã ở đây trước khi cảnh sát đến. Nếu là hung thủ, hắn bất cẩn... hoặc cố ý."

Lan Anh tiếp tục khám nghiệm, lấy mẫu máu từ các vệt trên tường bằng tăm bông, động tác tỉ mỉ như khi cô mổ tử thi. Cô ghi chú chi tiết: "Máu bắn tung tóe, góc 45 độ – hung thủ cao khoảng 1m7-1m8, thuận tay phải, lực tấn công mạnh. Vệt kéo lê dài 1,5m – nạn nhân bị di chuyển sau khi bị tấn công, hướng về phía bàn." Cô quay sang một chiếc tủ gỗ nhỏ bị lật đổ, ngăn kéo bung ra, giấy tờ vương vãi khắp sàn. Một mảnh giấy nhỏ thu hút sự chú ý – một bản vẽ nguệch ngoạc bằng mực đen, hình một con mắt rạch ngang, đồng tử sáng như lửa, xung quanh là những ký tự Latinh méo mó: "Oculus peccatorum spectat" – "Con mắt tội lỗi nhìn thấy". Bên dưới bản vẽ, một dòng chữ nhỏ run rẩy: "Hắn thấy tất cả – và hắn đòi máu." Cô nhíu mày, đưa mảnh giấy cho Nhật, giọng trầm:

"Nhật, cái này... như một thông điệp. Hung thủ muốn chúng ta biết hắn làm việc này vì Chúa Đen."

Nhật cầm mảnh giấy, ánh mắt tối đi, giọng lạnh như băng:

"Lan Anh, đây không chỉ là nghi lễ – có kẻ đang chơi trò với chúng ta. Nhưng với ai? Cảnh sát, dân chúng, hay chính chúng ta?"

Long trao đổi với viên cảnh sát địa phương đứng ngoài cửa, giọng trầm nhưng sắc bén:

"Cậu, trong này có gì trước khi chúng tôi đến? Đừng nói là chưa biết gì."

Viên cảnh sát lắc đầu, ánh mắt né tránh, giọng thấp:

"Anh, chúng tôi chưa rõ. Sáng nay dân báo mùi lạ từ nhà này. Vào thì thấy... máu khắp nơi. Chưa tìm được ai, nhưng máu nhiều thế kia, chắc chắn có chuyện."

Long gật đầu, quay lại đội, giọng khàn:

"Em, họ không biết – hoặc không muốn nói. Nhưng máu thế này, không phải chuyện nhỏ. Anh nghi có nhiều hơn một nạn nhân... hoặc hung thủ muốn chúng ta nghĩ thế."

Tú đứng cạnh bàn, ánh mắt dừng lại trên cuốn sách bìa da đen. Cô lật nhẹ một trang, tay vẫn nắm chuỗi tràng hạt như để trấn an, thấy những dòng chữ viết tay bằng mực đỏ, nét chữ run rẩy như của kẻ đang sợ hãi: "Máu đầu tiên mở lối, máu thứ hai gọi tên, máu thứ ba triệu hồi Chúa Đen. Hắn là ánh sáng bị dập tắt, kẻ dẫn dắt bóng tối, vua của những kẻ sa ngã. Cánh cổng sẽ mở khi máu đủ đầy." Cô run rẩy, giọng lạc đi:

"Anh Long, chị Lan Anh... Đây là kế hoạch. Họ định giết thêm người – không chỉ một lần. Và cái Chúa Đen này... nghe như hắn đứng sau tất cả."

Thắng chụp ảnh cuốn sách, ánh flash lóe lên liên tục, giọng nhỏ:

"Tú, cô nói đúng. Cái này như nghi lễ nhiều giai đoạn. Nếu đúng, chúng ta phải tìm nạn nhân tiếp theo – nếu còn kịp."

Nhật im lặng từ đầu, giờ lên tiếng, giọng lạnh như băng:

"Lan Anh, Long, mọi người thấy gì? Hung thủ để lại quá nhiều dấu vết – cố ý hay bất cẩn? Và Chúa Đen... hắn là biểu tượng hay kẻ đứng sau thật sự?"

Lan Anh đáp, ánh mắt không rời hiện trường:

"Nhật, máu cho thấy nạn nhân chống cự, nhưng bị áp đảo nhanh – có thể bị tấn công bất ngờ. Hung thủ cao, mạnh, biết dùng dao sắc – có thể không hành động một mình. Dấu giày Thắng tìm thấy... có thể là đồng phạm, hoặc một kẻ khác đến sau. Về Chúa Đen, tôi nghi đây là trung tâm của nghi lễ – nhưng không phải ma quỷ, mà là lý do để hung thủ giết người."

Long gật đầu, giọng trầm:

"Em, anh đồng ý. Thánh giá ngược, lời cầu nguyện méo mó, máu – đây là nghi lễ, nhưng để làm gì? Gọi Chúa Đen, hay che giấu thứ khác? Nếu là thiên thần sa ngã như Lan Anh nói, thì giáo phái này điên rồ hơn anh nghĩ."

Tú chen vào, giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh:

"Anh Nhật, chị Lan Anh, em nghĩ họ tin thật. Ở nhà thờ Đồng Định, cha xứ từng kể về cuộc chiến thiên đàng – thiên thần sáng nhất dẫn một phần ba thiên sứ chống lại ánh sáng, muốn ngai vàng. Hắn bị đánh bại, bị đày xuống địa ngục, trở thành kẻ thì thầm lời cám dỗ, kéo con người vào bóng tối. Giáo phái này... có thể tin rằng máu sẽ đưa hắn trở lại."

Thắng lẩm bẩm, tay vẫn chụp ảnh:

"Chị Lan Anh, nếu đúng thế, chúng ta phải nhanh. Họ có thể đang chuẩn bị lần giết tiếp theo ngay bây giờ."

Nhật gật đầu, ánh mắt tối đi, giọng lạnh:

"Đúng vậy. Nhưng có gì đó không ổn – hiện trường này quá lộ liễu, như thể hung thủ muốn chúng ta thấy mọi thứ. Tại sao? Hắn đang khoe mẽ, hay dẫn chúng ta vào bẫy?"

Lan Anh tiếp tục kiểm tra, ánh đèn pin quét qua một góc khuất sau chiếc tủ gỗ lật đổ. Cô khựng lại khi thấy một tấm ván sàn hơi lệch, như bị ai đó cạy lên rồi đặt lại không khớp. Cô gọi, giọng trầm nhưng gấp gáp:

"Nhật, anh Long, qua đây xem ngay!"

Cô dùng dao phẫu thuật cạy nhẹ tấm ván, động tác cẩn thận như khi mổ tử thi. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, tấm ván bật ra, lộ một hốc gỗ ẩn bên dưới – tối om, sâu khoảng nửa mét, bốc lên mùi ẩm mốc pha lẫn máu khô. Bên trong là một cuốn nhật ký bìa da cũ kỹ, mép giấy rách nát, buộc chặt bằng dây gai mục. Lan Anh nhặt nó lên, ánh mắt tối đi khi mở trang đầu tiên. Những dòng chữ viết bằng máu khô, nét chữ run rẩy như của kẻ đang kinh hoàng: "Tôi đã thấy Chúa Đen trong sương mù. Hắn đứng đó, cao lớn, ánh sáng quanh hắn đã tắt, chỉ còn đôi mắt rạch ngang sáng như lửa đỏ, nhìn thẳng vào linh hồn tôi. Hắn là vua của bóng tối, kẻ từng ngồi bên ngai vàng thiên đàng, kẻ lừa dối cả thần thánh. Hắn đòi máu – máu của kẻ tội lỗi, máu của kẻ vô tội. Nếu tôi không dâng, cả thành phố sẽ chìm trong sương máu."

Cô lật tiếp, giọng lạc đi khi đọc một đoạn khác: "Máu đầu tiên đã chảy, nhưng chưa đủ. Hắn vẫn đói, vẫn thì thầm mỗi đêm trong sương. Hắn biết tôi – hắn biết tất cả. Cuộc chiến thiên đàng chưa bao giờ kết thúc – hắn vẫn đợi, vẫn rình rập, chờ máu mở cổng." Trang cuối cùng là một bức vẽ nguệch ngoạc – một cây thánh giá ngược, bên dưới là hình một người bị trói, máu chảy thành sông, và một bóng đen khổng lồ đứng sau, đôi mắt rạch ngang sáng rực như hai ngọn lửa đỏ, xung quanh là ký tự Latinh méo mó vẽ thành vòng tròn: "Sanguis, sanguis, sanguis" – "Máu, máu, máu." Ở góc trang, một dòng chữ nhỏ bằng mực đỏ, nét chữ sắc như dao: "Lucifer meus rex" – "Lucifer, vua của tôi."

Lan Anh khựng lại, giọng trầm, gần như thì thầm:

"Nhật, anh Long... Chúa Đen là Lucifer. Họ tin hắn – thiên thần sa ngã, vua địa ngục – sẽ trở lại nếu máu đủ đầy. Và nghi lễ này... chưa kết thúc."

Nhật cầm cuốn nhật ký, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng dòng chữ, giọng lạnh như băng:

"Lan Anh, nếu đây là thật... thì vụ án này không dừng lại ở đây. Chúng ta đang đối mặt với một giáo phái điên rồ – hoặc một kẻ lợi dụng truyền thuyết để giết người."

Long quay lại, giọng khàn, mang chút căng thẳng hiếm thấy:

"Em, chúng ta vừa tìm thấy gì vậy? Một lời tiên tri... hay một kế hoạch giết người hàng loạt? Và kẻ viết cái này – là hung thủ hay nạn nhân?"

Tú đứng cạnh, ánh mắt run rẩy nhìn cuốn nhật ký, chuỗi tràng hạt trong tay cô ngừng chuyển động, thì thầm:

"Anh Nhật, chị Lan Anh... Lucifer... Hắn là thế lực đứng sau sao? Hay chỉ là cái cớ để ai đó đổ máu?"

Thắng chen vào, giọng nhỏ nhưng chắc chắn:

"Tú, dù là gì, cuốn này nguy hiểm thật. Chị Lan Anh, chúng ta phải phân tích nó ngay – có thể có dấu vân tay hoặc ADN."

Không khí trong ngôi nhà gỗ bỗng trở nên ngột ngạt hơn, như thể bóng tối từ cuốn nhật ký đang lan tỏa, hòa lẫn với sương mù bên ngoài. Tiếng mưa vẫn rơi đều đặn, mỗi giọt nước như mang theo một lời cảnh báo từ cõi chết. Lan Anh nắm chặt cuốn nhật ký, ánh mắt sắc lạnh:

"Nhật, anh Long, tôi sẽ mang cái này về phân tích. Nhưng tôi có cảm giác... chúng ta đang bị kéo vào một trò chơi lớn hơn – và kẻ đứng sau biết rõ chúng ta ở đây."

Nhật gật đầu, ánh mắt tối đi, giọng trầm:

"Lan Anh, cô nói đúng. Và trò chơi này... chỉ vừa bắt đầu."

[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - CUỐI CHƯƠNG]
"Màn sương máu đã hé lộ một lời tiên tri chết chóc – hãy ủng hộ để chúng tôi tiếp tục truy tìm sự thật trong bóng tối!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro