CHƯƠNG 24 - TIẾNG VỌNG TỪ KINH THƯ (PHẦN 1)

"Máu không chỉ chảy – nó hát những bài ca mà chỉ bóng tối nghe thấy."
Trích từ một vệt chữ mờ nhạt khắc trên đất vườn

Mưa phùn rơi lất phất, từng giọt nước li ti thấm đẫm khu vườn sau ngôi nhà gỗ, như những giọt lệ lạnh giá nhỏ xuống từ cõi chết. Sương mù dày đặc bao phủ Thành phố Sương Hoa, biến khu vườn thành một mê cung mờ ảo, nơi ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của tổ điều tra chỉ đủ soi lên những cây bàng già cỗi, cành khô khẳng khiu tựa bàn tay xương xẩu chực túm lấy kẻ lạc lối. Dây leo chằng chịt quấn quanh gốc cây, như những mạch máu đen kịt, mép lá sắc như lưỡi dao, lấp lóe dưới ánh đèn, như những con mắt vô hồn rình rập. Đất vườn nứt nẻ, lộ ra những kẽ hở nhỏ, nơi côn trùng bò lổm ngổm, thân đen bóng, như mang theo lời nguyền từ lòng đất. Không khí lạnh lẽo, ngột ngạt, mang theo mùi đất mục, tanh nồng của máu khô, và lưu huỳnh cay nồng từ một nghi lễ bị ngắt quãng. Tiếng gió rít qua kẽ lá khô, hòa lẫn tiếng nước rỉ từ những vũng đọng, như lời thì thầm từ cõi sâu thẳm, khiến khu vườn tĩnh lặng trở thành một nghịch lý chết chóc – vẻ ngoài yên bình như bức tranh đồng quê, nhưng dưới lớp đất, những bí mật kinh hoàng đang rên rỉ, chờ được lật mở.

Nguyễn Minh Nhật đứng ở rìa khu vườn, ánh mắt tối như màn sương, hơi thở chậm rãi, như cố kìm nén cảm giác bất an. Anh siết chặt áo khoác, cảm nhận cái lạnh thấm qua lớp vải, nhưng không phải cái lạnh của mưa – đó là hơi thở của khu vườn, như một thực thể sống, đang quan sát đội điều tra. Một bóng quạ lướt qua trên cành khô, đôi mắt đỏ rực như máu, rồi tan biến vào sương mù. Nhật bất giác ngoảnh lại, tay chạm vào khẩu súng lục đeo bên hông, ánh mắt quét qua những lùm cây tối tăm. "Chúng ta đang bị theo dõi," anh lẩm bẩm, giọng thấp đến mức chỉ mình nghe thấy. Anh bước về phía hố chôn, nơi đội đang tập trung, lòng nặng trĩu với linh cảm rằng khu vườn này không chỉ là hiện trường – nó là một lời nguyền chưa hoàn tất.

Hố chôn nông, nơi thi thể nạn nhân vừa được khai quật, nằm lọt thỏm giữa cụm cây bàng nhỏ, đất xốp loang máu khô, nóng bất thường, như vừa bị một nghi lễ ma quái làm ấm. Xung quanh hố, dây leo giẫm nát, mép lá rách, như dấu vết của một cuộc vật lộn tuyệt vọng. Một vài con bọ đất bò ra từ kẽ đất, thân đen bóng, như mang theo lời nguyền từ lòng đất. Vòng tròn đất bao quanh thi thể khắc chi chít ký tự Latinh méo mó, như một ranh giới ma thuật, với những mảnh giấy Traditor rải rác, một mảnh dính máu tươi, như vừa được đặt xuống trước khi đội đến. Ánh đèn pin chiếu xuống, soi lên thi thể trắng bệch, trói thành hình thánh giá ngược nhỏ, với lọ máu trên bụng khắc Sanguis peccatorum, thánh giá xương dưới cằm khắc Non sum dignus, và một con quạ nhỏ khắc bên cạnh. Một âm thanh rít lạ lùng, như tiếng gió thoát ra từ dưới đất, khiến cả đội khựng lại, hơi thở dè dặt giữa không khí căng thẳng.

Ngô Ngọc Lan Anh quỳ bên thi thể, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao phẫu thuật, tay đeo găng cao su run nhẹ, dù cô cố giữ bình tĩnh. Cô cầm đèn pin chuyên dụng, ánh sáng trắng lạnh quét qua từng chi tiết trên cơ thể nạn nhân – từ vết khắc chim bẻ đầu trên ngực, chỉ khâu đen trên mắt, đến dây gai siết chặt tay chân, gai ngược đâm sâu vào da. Mỗi cử động của cô đều chậm rãi, chính xác, như sợ làm xáo trộn hiện trường. Cô dùng kính lúp kiểm tra mép vết khắc, ngón tay lướt nhẹ qua dây gai, cảm nhận độ sâu của vết hằn và gai ngược sắc nhọn, như vũ khí tra tấn. Mùi máu tươi, dù nhẹ, vẫn xộc lên, hòa lẫn với đất ẩm và lưu huỳnh từ lọ máu. Cô ghi nhanh vào sổ tay ướt át: "Thi thể nam, 30–35 tuổi, chết 3–4 ngày. Vết khắc chim bẻ đầu, mắt khâu, lọ máu, thánh giá xương – nghi lễ báng bổ. Mùi máu tươi, lưu huỳnh, đất nóng bất thường." Cô ngẩng lên, giọng trầm, chắc chắn:

"Nhật, anh Long, thi thể này không chỉ là nạn nhân – nó là một tác phẩm bệnh hoạn. Hung thủ muốn kể một câu chuyện, nhưng mình cần kiểm tra kỹ hơn. Mọi chi tiết đều có thể là chìa khóa."

Trần Hoàng Long đứng cách hố chôn vài mét, ánh mắt sắc bén quét qua khu vườn. Anh chú ý đến địa hình – những gò đất lồi lõm, cành cây gãy gần hố, và một vài dấu chân mờ nhạt trên đất ẩm, mép nhòe vì mưa. Anh cầm đèn pin, soi lên một chậu cây sứ vỡ cạnh cụm cây bàng, đất trong chậu vương vãi, lẫn một mảnh vải trắng lấm máu, thêu chim bẻ đầu. Anh quỳ xuống, lấy que nhỏ gạt mảnh vải vào lọ mẫu, ghi: "Mẫu vải 01 – gần chậu sứ, nghi áo choàng." Anh gọi lớn, giọng khàn, mang chút giận dữ:

"Nhật, Lan Anh, khu vực này có dấu hiệu di chuyển. Dấu chân mờ, hoa văn giày đi rừng, giống cái trong nhà kho. Mảnh vải này... như cái trong kho. Hung thủ kéo nạn nhân từ nhà gỗ, qua kho, rồi chôn ở đây."

Từ Quốc Thắng di chuyển quanh hố, máy ảnh lóe flash liên tục, chụp từng góc của thi thể và hiện trường – từ vòng tròn đất, mảnh giấy Traditor, đến dây leo giẫm nát. Anh quay video, ghi lại vị trí chậu sứ vỡ, cành cây gãy, và một vệt đất nứt dài, như bị xẻ bởi vật nặng. Anh lấy bộ dụng cụ thu mẫu, cẩn thận gạt đất vào lọ nhựa theo chỉ dẫn của Lan Anh, đánh số: "Mẫu đất 01 – gần tay nạn nhân; Mẫu đất 02 – dưới lọ máu; Mẫu đất 03 – vệt nứt." Anh sử dụng máy quét 3D, dựng mô hình hiện trường, giọng thấp, lo lắng sai sót:

"Chị Lan Anh, vòng tròn đất này... như ranh giới nghi lễ. Mảnh giấy Traditor đặt đều, nhưng cái dính máu tươi... như vừa được thêm vào. Em sẽ quét 3D xong trong 10 phút."

Nguyễn Cẩm Ngọc Tú đứng cạnh hố, tay siết chuỗi tràng hạt gỗ, hạt lăn qua ngón tay run rẩy, như cố xua đi nỗi sợ. Ánh mắt cô tập trung, quét qua thi thể – cách trói thánh giá ngược, lọ máu khắc Sanguis peccatorum, thánh giá xương khắc Non sum dignus và một con quạ nhỏ bên cạnh. Cô lắng nghe âm thanh khu vườn – tiếng gió rít, tiếng lá vỡ, và tiếng rít lạ từ dưới đất, như lời thì thầm ma quái. Cô lẩm nhẩm cầu nguyện, giọng nhỏ nhưng kiên định:

"Chị Lan Anh, anh Nhật... Cách sắp xếp này... như nhại cái chết của Thánh Peter, nhưng báng bổ. Mười hai mũi khâu mỗi mắt – như 12 tông đồ, hoặc 12 bộ tộc Israel. Con quạ trên thánh giá xương... giống con quạ của Noah, không trở lại, mang điềm gở."

Nhật bước gần hơn, ánh mắt tối đi, đặt tay lên vai Tú như an ủi, giọng trầm nhưng sắc bén:

"Tú, ý hay đấy. Mười hai mũi khâu, con quạ... có thể là biểu tượng phản bội và điềm gở. Lan Anh, cậu kiểm tra xem thi thể có dấu hiệu nào cho thấy nạn nhân bị trói ở nơi khác trước khi chôn không? Anh Long, dấu chân và mảnh vải – hung thủ có cố ý để lại không?"

Lan Anh bắt đầu khám nghiệm chi tiết, ánh mắt tập trung, tay cầm thước đo nhỏ, ghi kích thước vết khắc chim bẻ đầu: "Vết khắc, dài 15cm, rộng 10cm, sâu 3–4mm, mép rách, dao găm cùn – nghi khắc khi còn sống." Cô dùng kính lúp kiểm tra, phát hiện vài mảnh da kẹt trong vết khắc, lẫn máu khô bám mép, như hung thủ cố ý kéo dài đau đớn. Cô lấy que nhỏ gạt mảnh da vào lọ mẫu, ghi: "Mẫu da 01 – từ vết khắc ngực." Cô lẩm bẩm, giọng trầm, mang chút kinh hãi:

"Nhật, vết khắc này không đều – dao run, hoặc hung thủ muốn nạn nhân đau đớn. Máu khô không bắn, chỉ loang – khắc khi tim còn đập, trước khi chết."

Cô chuyển sang vết khâu trên mắt, dùng đèn pin soi từng mũi chỉ đen, đếm chính xác: "Mỗi mắt 12 mũi khâu, chỉ đen, dày 0,5mm, mũi khâu lệch cố ý, nhuộm máu khô." Cô phát hiện mép mí mắt rách nhẹ, như nạn nhân cố mở mắt. Cô cắt một đoạn chỉ, cho vào lọ mẫu, ghi: "Mẫu chỉ 01 – từ mắt trái." Cô ngẩng lên, giọng trầm:

"Tú, mười hai mũi khâu... có thể ám chỉ 12 tông đồ, như cậu nói. Nhưng mũi khâu lệch, như trừng phạt kẻ mù quáng, không thấy ánh sáng Chúa. Trong Kinh Thánh, mù quáng tâm linh là hình phạt cho kẻ phản bội."

Cô kiểm tra dây gai trói tay chân, đo vết hằn: "Vết hằn dây gai, sâu 5mm, rộng 2cm, gai ngược đâm vào da, máu khô – siết mạnh khi còn sống." Cô phát hiện vết hằn mờ trên cổ tay, từ dây thừng mỏng, không khớp dây gai. Cô ghi: "Vết hằn cổ tay, sâu 2mm, nghi dây thừng – trói trước khi chuyển đến vườn." Cô lẩm bẩm:

"Nhật, anh Long, nạn nhân bị trói bằng dây thừng ở nơi khác, rồi mới trói lại bằng dây gai để tạo thánh giá ngược. Hình vẽ trong nhật ký máu – người bị trói, máu chảy – khớp với cách trói này. Có thể nạn nhân bị kéo từ nhà kho."

Cô kiểm tra móng tay nạn nhân, phát hiện đất, sợi vải trắng lấm máu (giống áo choàng trong nhà kho), và tế bào da lạ. Cô lấy que nhọn gạt vào lọ mẫu, ghi: "Mẫu vải 01 – dưới móng tay; Mẫu da 02 – nghi DNA hung thủ." Cô kiểm tra chân tóc, thấy tóc khô, nhưng niêm mạc môi xanh, mùi lưu huỳnh nồng. Cô lấy mẫu máu từ vết cắt cổ, ghi: "Mẫu máu 01 – từ vết cắt cổ, mùi lưu huỳnh, nghi chất độc." Cô ngẩng lên, giọng trầm:

"Nhật, mùi lưu huỳnh trên thi thể giống lọ máu ở Chợ Hoa Đêm. Có thể là chất bảo quản máu, hoặc chất độc liên quan nghi lễ. Niêm mạc xanh – mình nghi nạn nhân bị đầu độc chậm, cần xét nghiệm máu."

Long di chuyển quanh khu vườn, ánh đèn pin soi lên một vệt đất nứt dài, như bị xẻ bởi vật nặng. Anh phát hiện một cành cây gãy tươi, mép dính máu khô, và một dấu chân mờ, hoa văn giày đi rừng. Anh ghi: "Dấu chân, kích thước lớn, hoa văn giày đi rừng, gần hố chôn – nghi hung thủ. Cành gãy, máu khô – nghi kéo nạn nhân." Anh gọi lớn, giọng khàn:

"Nhật, Lan Anh, vệt đất nứt này... như hung thủ kéo nạn nhân qua. Dấu chân khớp với nhà kho. Hắn cố xóa dấu vết, nhưng không kỹ."

Thắng chụp ảnh vệt đất nứt, quay video vòng tròn đất và mảnh giấy Traditor. Anh phát hiện một mảnh giấy dính máu tươi, như vừa đặt xuống. Anh ghi: "Mẫu giấy 01 – máu tươi, nghi thêm sau khi đội đến." Anh lẩm bẩm, giọng lo lắng:

"Chị Lan Anh, mảnh giấy máu tươi này... như hung thủ vừa quay lại. Em sẽ kiểm tra dấu vân tay trên giấy."

Tú đứng cạnh, ánh mắt dán vào lọ máu khắc Sanguis peccatorum. Cô chú ý dây gai buộc lọ, gai ngược đâm vào bụng nạn nhân, như trừng phạt. Cô lẩm bẩm:

"Chị Lan Anh, anh Nhật... Sanguis peccatorum – máu của kẻ tội lỗi, như máu của Cain, giết Abel. Giáo phái này tin máu tội nhân mở cổng cho Lucifer. Dây gai ngược... như trói buộc linh hồn, không cho thoát."

Nhật gật đầu, ánh mắt tối đi, giọng trầm, như đang đấu tranh với nội tâm:

"Tú, cậu nói đúng. Sanguis peccatorumNon sum dignus trên thánh giá xương – mâu thuẫn nhưng thống nhất. Hung thủ gọi nạn nhân là 'kẻ phản bội', nhưng nhại lời sám hối của Peter. Họ muốn nạn nhân vừa là tế phẩm, vừa bị nguyền rủa vĩnh viễn."

Lan Anh kiểm tra thánh giá xương, ánh mắt sắc lạnh. Cô đo: "Thánh giá xương, dài 30cm, rộng 15cm, nghi xương người, mài nhẵn, khắc Non sum dignus và con quạ – nét sâu, dao sắc." Cô cạo mảnh xương vào lọ mẫu, ghi: "Mẫu xương 01 – từ thánh giá, nghi xương người." Cô lẩm bẩm:

"Nhật, thánh giá xương không phải từ nạn nhân này – mài nhẵn, bảo quản lâu. Con quạ khắc trên xương... như con quạ của Noah, không trở lại, mang điềm chết chóc. Có thể từ nạn nhân trước."

Cô quay lại vết khắc chim bẻ đầu, đo lại: "Vết khắc, 15x10cm, sâu 3–4mm, máu khô không bắn – khắc khi tim đập." Cô so sánh với hình vẽ trong nhật ký máu – chim bẻ đầu, nét run, nhưng giống hệt. Cô lẩm bẩm:

"Nhật, vết khắc khớp với nhật ký máu. Chim bẻ đầu... liên quan con quạ trong Kinh Thánh – điềm gở, kẻ bị ruồng bỏ. Hung thủ chọn biểu tượng này để đánh dấu nạn nhân."

Nhật đứng im, ánh mắt quét qua thi thể, lắng nghe từng báo cáo. Tâm trí anh quay cuồng – lọ máu ở Chợ Hoa Đêm, nhật ký máu trong nhà gỗ, thánh giá ngược trong nhà kho, và giờ là thi thể với chim bẻ đầu, khâu mắt, thánh giá xương, con quạ. Anh cảm thấy một gánh nặng đè lên vai, không chỉ vì vụ án, mà còn vì nỗi nghi ngờ chính mình – liệu anh có đang bị hung thủ dẫn dắt? Anh lẩm bẩm, giọng trầm, như nói với bóng tối:

"Lan Anh, Tú, mọi thứ ở đây – chim bẻ đầu, khâu mắt, Traditor, con quạ – là một câu chuyện báng bổ, dựa trên Kinh Thánh. Nhưng tại sao hung thủ để lại thi thể lộ liễu? Hắn thách thức chúng ta, hay... nghi lễ chưa hoàn tất?"

Lan Anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh, tay vẫn run nhẹ, giọng trầm:

"Nhật, mảnh giấy máu tươi... như hung thủ vừa quay lại. Thánh giá xương gợi ý nạn nhân trước. Giáo phái này không dừng lại – chúng ta cần tìm hiểu về 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá' từ 1932."

Long chen vào, giọng khàn, giận dữ:

"Nhật, nếu hội kín này hoạt động từ 1932, thì có thể còn hàng chục nạn nhân. Dấu chân, thánh giá xương – đây không phải một hung thủ đơn lẻ. Chúng ta phải bắt chúng trước khi có người tiếp theo."

Tú nắm chuỗi tràng hạt, giọng nhỏ, run rẩy:

"Anh Nhật, chị Lan Anh... Nếu họ tin máu mở cổng cho Lucifer, thì sẽ có nạn nhân nữa. Tiếng rít dưới đất... như nghi lễ chưa xong."

Nhật không trả lời ngay, ánh mắt dán vào thi thể, rồi lướt qua khu vườn, như tìm kiếm một dấu hiệu vô hình. Nội tâm anh giằng xé – nỗi sợ, cơn giận, và ám ảnh rằng hội kín này lớn hơn họ tưởng. Anh đứng đó, bất động, nhưng trong đầu, một câu hỏi lớn hơn trỗi dậy: Họ muốn gì, và ai sẽ là người tiếp theo?

[KHU VỰC KÊU GỌI ỦNG HỘ - CUỐI CHƯƠNG]
"Thi thể trong khu vườn tận hiến hát bài ca báng bổ với máu, xương, và con quạ chết chóc – hãy ủng hộ để chúng tôi truy tìm động cơ thật sự của hội kín!"
💰 STK: 0721000637501 – Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
Lời kêu gọi: "Sự hỗ trợ của bạn là ánh sáng xuyên màn sương máu, giúp tổ điều tra đối mặt với nghi lễ ma quái, lần theo dấu vết của hội kín 'Dòng Máu Dưới Thánh Giá', và ngăn chặn bóng tối lan rộng!"

[LỜI CẢM ƠN]
"Cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi bước vào khu vườn tận hiến, đối diện với thi thể báng bổ, thánh giá xương, và tiếng rít ma quái từ lòng đất. Sự đồng hành của bạn là ngọn đuốc soi sáng con đường truy tìm sự thật!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro