3. minakushi; forever of us
Màu trời trong ngỡ xanh thêm
In vào ánh mắt rối ren một đời
Nhớ ngày ta tuổi đôi mươi
Áng mây lãng đãng, ta ngồi cùng nhau.
Khi thời gian đến thật mau,
Uy danh càng lớn, nỗi đau càng nhiều.
Sương về lạnh vắng bao nhiêu
Hai bàn tay nắm, bấy nhiêu ân cần
Im nghe lời gọi trong ngần
Ôm người, tôi ngỡ một thân chẳng rời.
Tình dài ngắn mấy, ai ơi!
Phương xa, chỉ có người thôi là nhà.
hv.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro