Trước lúc bình minh
"Thời khắc đen tối nhất sẽ luôn đến trước lúc bình minh"
_____________________________________________
1 .
Cái lạnh thấm vào da thịt, cắt vào xương tủy, ủ vùi vạn vật dưới lớp băng vĩnh cửu.
Những sợi gân mỏng xanh xao ẩn bên dưới làn da nhợt nhạt không khác gì hơn một dòng sông chết giữa trời tuyết - cứng đơ lại, không còn chuyển động. Đôi khi, Hatake Kakashi cảm thấy mình dường như đang rơi vào vực thẳm - đen tối và lạnh lẽo không cách nào thoát ra được. Vực thẳm này trói chặt đôi gò má bằng lớp băng hàng thế kỷ, sương giá đọng lại trên hàng mi và dần dà siết chặt trong vòng tay vô hồn của nó. Giống như nó đang cố gắng hủy hoại chính cơ thể gầy gò mà nó đang kí sinh vào, bóp nát mười đầu ngón tay trắng như bạch phiến thành những mảnh vụn, biến anh thành hư vô. Có điều gì đó đáng lo ngại đang yên náu trong cái tĩnh lặng bất tận, hoàn toàn chết chóc, khiến người ta không khỏi hoảng loạn điên cuồng. Nó giống như một trận tuyết lở mà Kakashi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chứ chẳng thể kháng cự được. Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, để cho sương gió và băng tuyết bao trùm lấy mình, chôn vùi anh và xóa sổ sự tồn tại của anh mãi mãi.
Đôi khi Kakashi nghĩ rằng mình có thể biến mất, và chút hơi thở ấm áp thoát ra từ đôi môi khô nhợt của anh sẽ là minh chứng cuối cùng cho thấy anh đã từng sống.
Nhưng chỉ trong chốc lát thôi.
Cảm giác phải hít một hơi thật sâu sau đó và tiếp tục sống với những suy nghĩ này, như thể trận tuyết lở khiến anh ngạt thở một phút trước chưa từng tồn tại, thực sự còn đáng sợ hơn bị thế giới lãng quên gấp trăm nghìn lần.
Nhưng mọi chuyện vẫn ổn.
Kakashi không hề yếu đuối.
Mọi người đều lên án anh là kẻ máu lạnh, vô tình, nhìn những người thân yêu của mình như nhìn những bộ xương trắng. Đến nỗi, giờ đây chính Kakashi cũng đã tin rằng bản chất con người anh vốn là như vậy.
Tuy nhiên, đối với một kẻ "máu lạnh và vô tình" như anh, thì việc đôi khi tim đập quá nhanh thực sự là điều bất thường.
Nước đá lạnh buốt thiêu đốt cuống họng, gạch men dưới sàn bếp làm mát đôi chân trần, châm chích da thịt bằng những mũi kim sắc nhọn, mang lại cảm giác đau đớn mà nhẹ nhõm lạ kì. Tựa như khí trời trong lành đầu tháng Giêng. Mà cũng tựa như để xác nhận rằng Kakashi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình, và hình ảnh phản chiếu trên chiếc bình thủy tinh không phải là ảo ảnh - anh vẫn ở đó. Anh vẫn còn sống. Chỉ cần lướt một mảnh thủy tinh trong suốt lên trên tay, những giọt đỏ thắm sẽ nổi bật hẳn lên giữa cái sắc trắng đơn điệu của căn bếp, và sắc xanh ghê rợn của làn da con người.
Chiếc bình vỡ ra giống như một khối băng đang tan chảy.
Giọng nói của Obito như vọng lên từ dưới lòng sông chết, bị lớp băng dày cách âm lại.
Uchiha Obito nhíu mày, thở mạnh, quát lớn qua điện thoại. Giọng nói trầm đục của hắn vẫn tiếp tục vang vọng bên tai Kakashi, lúc này thế giới dường như lại trở nên rõ ràng, sắc nét hơn trong từng đường nét và âm thanh, màu sắc được bão hòa, đủ để phân biệt được từng tông màu be trong căn hộ của Obito.
Cảm nhận thế giới một cách sống động như vậy gần như khiến Kakashi đau đớn. Nhưng khi cảm nhận mười đầu ngón chân tê dại, Kakashi lại không khỏi thấy thỏa mãn.
Obito đá giày ở bậc cửa, đi thật nhanh về phía phòng bếp nơi hắn nghe được giọng nói của chính mình qua điện thoại của Kakashi.
Vài giây tiếp theo kể từ lúc hắn xuất hiện, Kakashi nhìn chú mục vào một điểm nào đó trên sàn nhà, sau đó chậm rãi xỏ chân vào dép lê và đi đến chỗ ấm nước. Nước sôi, Kakashi lại cảm nhận được sự tê tái ở ngón chân mình.
Cảm giác được ai đó "tìm thấy" khiến cơ thể anh ấm dần lên.
Có lúc Kakashi ảo tưởng mình sắp rơi xuống vực sâu, nhưng mỗi lần như vậy đều có một người giữ cho anh không rơi xuống.
Hai tay của Obito nóng rực khi hắn ôm Kakashi từ phía sau, lòng bàn tay luồn vào trong quần áo. Da gà nổi khắp sống lưng vì hai khối nhiệt xung khắc mãnh liệt. Kakashi đã quá quen với sự trói buộc của cái lạnh, nên mỗi lần Obito chạm vào anh đều như bị điện giật.
Ngoại trừ hơi ấm nhanh chóng xuyên qua da thịt và hung nóng từng ngóc ngách cơ thể. Kakashi áp lưng vào ngực Obito, để bản thân được bao bọc trong thứ gì đó ấm áp, dịu dàng, thứ mà cái lạnh hàng thế kỷ sẽ không bao giờ có thể chạm tới.
Anh lại nghĩ đến chuyện họ không hợp nhau, họ quá khác biệt, hoàn toàn khác biệt. Kakashi là cái lạnh, là băng giá, không có sự sống; còn Obito giống như một cây hoa anh đào kiêu hãnh trên đỉnh núi, có thể nở rộ ngay cả trong mùa đông khắc nghiệt nhất. Đối với Kakashi mà nói, họ không nên ở bên nhau - họ không thể thành đôi được.
Thế mà, suy nghĩ này lại trôi đi thật dễ dàng và chóng vánh như khi nó xuất hiện. Mọi thứ đang dần trở nên không còn quan trọng nữa.
Các ngón tay bám chặt vào mép bàn.
Cảm giác ấm áp của đôi môi trên da thịt thật tuyệt vời.
2.
Một giọt mưa rơi qua hàng mi, lăn xuống gò má, trông rất giống một giọt nước mắt. Kakashi biết rằng không phải vậy. Nhưng có thứ gì đó bên trong anh đang tuyệt vọng xé toạc những mảnh linh hồn nứt nẻ, xoắn lại thành một nút thắt chặt chẽ của vô vàn nỗi lo âu. 'Chỉ là mưa thôi mà', anh vô thức nghĩ, trong khi trái tim vẫn đang đau đớn vỡ vụn. Kakashi không biết nó được gọi là gì và cũng không hiểu tại sao. Có một cơn bão lớn trong lòng, nhưng không phản chiếu bất cứ điều gì lên trên khuôn mặt anh cả.
Anh thấy mình như đứa trẻ chưa từng được dạy dỗ từ những điều nhỏ nhặt, không biết chuyện gì đang xảy ra và cũng không biết phải làm gì. Giống như một con búp bê bị hỏng, cười và khóc một cách ngẫu nhiên với hy vọng đáng thương là được giống như một con người thực sự.
Đôi khi anh sợ rằng mình sẽ suy sụp, và dĩ nhiên là sẽ chẳng có ai biết đến điều đó.
Ý nghĩ rằng nhỡ may có người "biết đến" nghe cũng đáng sợ không kém.
Kakashi không cảm thấy đau.
Có lúc quay sang nhìn Obito cao lớn hơn mình, Kakahshi chỉ muốn vùi mặt vào vai hắn, trốn tránh cả thế giới, tựa như cả bản thân anh lẫn thực tại này đều chưa từng hiện hữu, tựa như sự lạnh lẽo vô hồn cào cấu bên trong cũng không tồn tại.
Obito ồn ào, tươi sáng, và đôi khi khiến người ta phiền toái chết đi được. Thật sự... thật sự rất khác biệt. Và cũng thật thân thương. Kakashi cần hắn. Uchiha Obito trở thành ngôi nhà mà anh muốn quay về. Hắn ta ồn ào đến mức ù cả tai, nóng đến nỗi khi tay hắn chạm vào Kakashi, làn da anh tê rần như có pháo hoa nổ lách tách. Bên trong vẫn còn một dòng sông đang chảy, vẫn mát lạnh, không bao giờ bị đóng băng, cũng không khiến ai phải chết đuối nữa.
Obito lấy ô che cho Kakashi đang đứng dưới mưa, sau đó nắm tay anh, khẽ nói. "Chúng ta về nhà thôi."
Đó là tất cả những gì Kakashi cần để thoát khỏi vực thẳm.
Hắn từng nói rằng: "Nếu em cảm thấy tệ, em có thể nói với anh. Và nếu em đau, em cũng có thể khóc."
Kakashi không hề yếu đuối. Anh chưa bao giờ yếu đuối.
Nhưng có những đêm anh vẫn tựa đầu vào vai Obito và lặng lẽ khóc, không biết những giọt nước mắt đó từ đâu rơi xuống. Và tại sao chúng lại nóng như vậy.
Bên ngoài trái tim đang rỉ máu, tan nát vì một nỗi đau khó hiểu, kì lạ và xa xôi, lớp vỏ bọc của Kakashi thờ ơ đến đáng sợ.
Khi trời mưa làm đầu gối đau nhức, anh chỉ cần uống thuốc giảm đau trữ sẵn ở đầu giường. Nhưng Kakashi không biết phải làm gì với nỗi đau dai dẳng trong tâm hồn.
3.
Đầu gối gầy nhọn của Kakashi dường như còn mỏng hơn khi anh ngồi co ro trên bậu cửa sổ, hít thở không khí giá lạnh của tháng 12 qua ô cửa kính mở. Một cơn gió lạnh làm lay chuyển những tấm rèm, hất chúng lên tận trần nhà, để sự ẩm ướt tràn vào hành lang. Tuyết rơi từng hạt xấu xí bám trên kính, nhanh chóng tan thành nước do hơi ấm tỏa ra từ máy sưởi trong nhà. Chúng lạnh lẽo và trong suốt như máu anh đông lại trong huyết quản.
Tại sao lại phải cố gắng giữ ấm một cách thảm hại như vậy?
"Cứ như vậy thì cả ngôi nhà của tụi mình sẽ đóng băng theo em mất." Obito càu nhàu, vươn tay đóng cửa sổ lại, nhíu đôi lông mày đậm sắc bén. Hắn luôn cau mày mỗi khi nhìn Kakashi, giải thích rằng là vì hắn luôn lo lắng cho anh.
Kakashi không hiểu vì sao Obito lại làm như vậy - vì sao lại lo lắng cho anh?
"Anh đã bao giờ nghe là não cũng có thể bị đông cứng chưa?"
Obito nhướn mày đầy hoài nghi. "Kakashi, muốn đông não thì phải có não. Mà nếu muốn có não thì em phải tập cách suy nghĩ những điều bình thường đi đã."
Kakashi cười khàn khàn, cảm thấy những mảnh băng vụn đọng lại đang cào xước cuống họng mình, dần dần chìm xuống phổi. Dường như cái lạnh đang kéo những bàn tay có móng vuốt về phía anh, chỉ một chút nữa thôi là sẽ bám chặt vào chiếc cổ gầy gò trắng bệnh ấy, kẹp chặt anh trong một cái bóp nghẹt đầy tan vỡ.
Lòng bàn tay thô ráp, nóng bỏng chạm vào trán anh, vén tóc anh ra sau tai. Thật ấm áp. Thật nhẹ nhàng.
Obito hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói như đang tự lẩm bẩm với chính mình. "Em vừa mới bệnh một trận xong, sao lại làm vậy?"
Kakashi lắc đầu, nắm chặt bàn tay hắn và di chuyển nó đến cổ mình, giống như hơi ấm từ bàn tay của Obito có thể sưởi ấm cổ họng đau rát và chữa lành tâm hồn tổn thương của anh. Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cái lạnh làm căng cả da đầu.
Vừa hé đôi môi trắng bệch khô khốc, Kakashi thì thầm nhỏ đến mức không nghe thấy gì. "Ôm em đi."
Obito nhìn vào mắt anh – mệt mỏi, buồn bã vì một lý do nào đó, nhưng kèm theo đó là sự dịu dàng kiên nhẫn. Đó là cách người ta nhìn vào những thứ mong manh dễ vỡ mà họ trân trọng, Kakashi nghĩ. Đó là cách người ta nhìn vào những người thân yêu của mình khi đã hoàn toàn chấp nhận mọi mặt tốt và xấu của đối phương - trái tim ngu ngốc của anh mách bảo như vậy.
Obito kéo Kakashi về phía mình, ôm chặt anh trong vòng tay ấm áp, cho phép Kakashi tựa đầu vào vai hắn và nhắm mắt lại. Da gà nổi khắp lưng anh, không phải vì lạnh, mà vì quá ấm. Mắt và cổ họng anh bỏng rát, Kakashi bám chặt lấy Obito như thể hắn là hắn là mỏ neo duy nhất giúp anh không bị trôi lạc giữa vùng nước đen mênh mông.
Anh muốn luôn cảm nhận được đôi bàn tay đó trên người mình, anh muốn chui vào lồng ngực của Obito và ở đó mãi mãi, nếu điều đó có nghĩa là anh không bao giờ cảm thấy lạnh nữa.
Kakashi không phải là kẻ yếu đuối. Chỉ là đôi khi anh những tưởng bản thân có thể vỡ tan quá dễ dàng. Giống như đằng sau lớp vỏ bọc sắt đá kia là một trái tim yếu đuối được làm bằng thủy tinh, mỏng manh đến mức chỉ cần một cái liếc nhìn không tử tế cũng đủ để làm vỡ nó. Tất nhiên, điều này không đúng chút nào. Hoặc có lẽ nó chỉ áp dụng cho một ngoại lệ duy nhất? Bên cạnh Obito khiến Kakashi cảm thấy mình thật trần trụi, như thể mọi sự giả vờ đều biến mất chỉ trong nháy mắt. Obito có thể dễ dàng nhìn thấy mọi khía cạnh xấu xí nhất trong tâm hồn yếu đuối, vụng về của anh, hay là bộ xương trắng gớm ghiếc, đông cứng của anh, hay là cả dòng sông chết băng giá chảy qua huyết quản và trái tim rỉ máu của anh nữa.
Kakashi đối mặt với hắn như thể là anh không có da thịt, chìm đắm trong sâu thẳm đôi mắt đen xinh đẹp của Obito.
Anh đã học cách mở lòng với mọi người, học cách sống với ý nghĩ rằng anh không đơn độc, rằng có một người đã trở thành ngôi nhà, là lớp da thứ hai của anh. Một người biết quan tâm nhiều đến vậy...
4.
Vết bầm tím loang ra như một vết mực trên đầu gối nhỏ gầy, càng nổi bật hơn trên làn da trắng gần như trong suốt. Obito cau mày, thoa thuốc bằng những ngón tay nóng bỏng, thật cẩn thận và dịu dàng như sợ Kakashi có thể tan thành bụi trong tay mình, tro tàn bủa vây tứ phía. Kakashi biết rằng anh không thể, khi chỉ trong một khoảnh khắc, trái tim anh tràn ngập nhận thức về giá trị của chính mình. Anh quan trọng. Anh quan trọng. Cơ thể anh vẫn đang thở.
"Cau mày hoài sẽ có nếp nhăn trước tuổi đấy."
Obito khịt mũi, quắc mắt sắc lẻm. "Lỗi do ai đây hả?"
Kakashi cũng không rõ những lời này có thể diễn tả tình yêu nhiều như thế nào.
Không hiểu sao, có cái gì nghẹn ứ nơi cuống họng anh, và phải mất một lúc lâu để anh lấy lại giọng nói. Họ đã gần gũi nhau hết mức có thể, nhưng đôi khi Kakashi lại sợ phải cởi mở như vậy. Anh sợ phải ngước lên và nhìn thấy sự chân thành trần trụi trong mắt Obito. Đôi khi thật khó để nhìn vào tất cả những cảm xúc không che giấu của hắn, dù cho tất thảy chúng đều chỉ dành riêng anh.
Kakahsi từ lâu đã quen nhìn vào đôi mắt của Obito, chìm đắm trong dòng nước đen sâu thẳm, đồng thời nhìn thấy hình ảnh phản chiếu yếu đuối của chính mình.
Đôi khi Kakashi lại sợ bị bỏng.
Vì vậy, anh nhìn xuống đôi bàn tay trắng trẻo của mình, ngắm nhìn những đường nét tinh xảo, mơ màng nghĩ rằng chúng trông lạnh lẽo, trong khi lòng bàn tay của Obito lại nóng đến mức không chịu nổi.
"Máu thì đỏ mà tại sao mạch máu lại xanh hả anh?" Câu hỏi thốt ra khỏi miệng trước khi Kakashi kịp suy nghĩ.
Obito dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng hùng hồn. Hắn im lặng để Kakashi tự nghiệm ra rằng anh vừa hỏi một câu ngu ngốc đến nhường nào. Nhưng Kakashi thậm chí còn không có ý định làm vậy. Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, nhưng thay vì biến mất vào sâu trong tiềm thức, thì nó lại bay ra khỏi đầu lưỡi.
"Anh đoán là hồi nhỏ em đã nghĩ rằng màu sắc của nước ép táo khác nhau tùy thuộc vào màu sắc của quả táo?"
Kakashi tròn mắt. "Sao anh biết?"
Obito bật cười ngay.
Hắn ngửa đầu ra sau, cười to, hàng chân mày cong lên vui vẻ. Hắn vẫn thường hay cười như vậy, thoải mái và không giấu diếm điều gì. Đối với Kakashi mà nói, anh chưa từng thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế. Tiếng cười của Obito sống động, dễ lây lan đến mức môi anh cũng bắt cong lên thành một nụ cười. Anh cảm thấy mình như một con thiêu thân liều lĩnh bay vào ánh sáng. Anh biết một ngày nào đó anh sẽ chết vì lựa chọn của hiện tại, nhưng anh cũng không thấy có lý do gì để phải sống trong bóng tối vĩnh viễn.
Nếu tiếng cười của Obito là điều cuối cùng mà Kakashi có thể nghe thấy trong cuộc đời này, anh sẽ cam tâm tình nguyện bị ngọn lửa thiêu rụi, không để lại bất kỳ sự hối tiếc nào.
Kakashi đưa tay ra, chạm vào mặt Obito, lướt ngón tay dọc theo khóe môi vẫn đang nhếch lên của hắn, tựa như muốn nắm lấy nụ cười đó trong lòng bàn tay mình và mãi mãi giữ chặt nó trong tim.
Mà Obito cũng đang mỉm cười, có chút bối rối, trong mắt mang theo một nỗi hoài nghi câm lặng, nhưng hắn vẫn mỉm cười, sưởi ấm những ngón tay và trái tim lạnh giá kia.
5.
Obito đứng trước bức tranh treo tường vừa được gửi tặng cách đây hai ngày, ngắm nhìn bầu trời màu đỏ lựng của một buổi bình minh rực cháy tràn ngập trong chất liệu sần sùi của gouaché. Từ góc độ của Kakashi, giống như chính Obito đã trở thành một phần của bức tranh rực rỡ ấy, đan xen từng nét vẽ vào cảnh quan sống động, như là hắn có thể ở lại đó mãi mãi, biến thành một chú chim nhỏ khao khát hướng về phía đông, nhưng không bao giờ đến được đích.
Sự lo lắng dồn dập trong tim như một con thiêu thân đang lao đầu vào biển lửa.
Kakashi lặng lẽ đi về phía bức tranh và vòng ra trước mặt Obito, như để chắc chắn rằng hắn chưa đi đâu, hắn vẫn ở trong căn hộ mát mẻ của họ.
Thế giới chìm trong tĩnh lặng - cái tĩnh lặng đang gào lên những tiếng thét chói tai đập thẳng vào màng nhĩ, khiến người buồn nôn cực độ. Kakashi nhìn chằm chằm vào Obito, người nhướn mày không hiểu chuyện gì. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng của hắn được phủ một lớp nắng vàng rất mỏng, và chiếc áo sơ mi màu tím nhạt không cài cúc khoác hờ hững trên đôi vai rắn rỏi của hắn ta. Không có gì bất thường khi Obito ăn mặc thoải mái như vậy ở nhà, nhưng Kakashi vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Theo cách này, Obito dường như trở nên sống động, chân thực một cách đau đớn. Hắn trở thành một thứ gì đó vô giá đến nỗi khiến trái tim Kakashi bỗng nhói lên.
Đó là tiếng thét đã kéo dài vĩnh hằng trong sự im lặng.
"Kakashi? Sao vậy..."
Kakashi tiến về phía Obito vài bước, khoảng cách rất gần, bàn tay trắng nõn vén lấy vạt áo sơ mi và đặt những ngón tay lạnh ngắt lên ngực trái của hắn. Nơi đó có một trái tim nóng bỏng, sống động đang đập.
Hắn ở đó. Hắn luôn ở đó. Luôn luôn ở đó, và sẽ luôn ở đó.
Obito rùng mình, nổi da gà từ đầu tới chân vì cái chạm lạnh ngắt. Hắn nhíu mày, rõ ràng là ngượng ngùng khi giữa ban ngày ban mặt mà Kakashi cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể hắn như vậy (như thể chưa từng thấy hắn cởi cúc áo bao giờ). Không hiểu sao, ý nghĩ này càng lúc càng trở nên ngượng ngùng hơn.
"Đập nhanh quá." Kakashi thì thầm rất khẽ, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng trong cuống họng. Có lẽ là vì khi nhìn hắn như vậy, Kakashi có thể nhìn thấy thứ gì đó yếu đuối, được che giấu cẩn thận và mong manh từ sâu thẳm bên trong.
Một thứ gì đó không được phép cho bất kì ai khác xem.
Có một điều mà Kakashi có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hít một hơi thật sâu, Obito nhắm mắt lại, đặt lòng bàn tay lên tay Kakashi, bực bội nói. "Cứ làm như vậy nữa đi và rồi em sẽ biết nó còn có thể đập nhanh đến mức nào."
Làn da của Kakashi rất nhợt nhạt, dường như chạm vào nó giống như đặt tay lên một khối băng, nhưng lòng bàn tay của Obito lại nóng rát. Và như thể cảm nhận được sự bối rối của anh, hắn thở dài kéo Kakashi vào lòng. Obito từ chối che giấu sự ngượng ngùng của mình, ôm chặt Kakashi và bảo vệ anh khỏi phần còn lại của thế giới, kiên nhẫn chờ đợi anh bình tĩnh lại, tìm được cảm giác an toàn.
Hắn không hỏi có chuyện gì xảy ra, cũng không cố thúc ép; hắn chỉ ở đó, dành cho Kakashi bao nhiêu thời gian tùy thích.
Cơn bão trong lòng dần rút lui, chậm rãi, miễn cưỡng, vẫn đóng băng sâu dưới lòng sông chết; nhưng không thể phủ nhận là nó thực sự đã bắt đầu rút lui rồi.
"Nếu em muốn nói điều gì đó, em biết là anh sẽ luôn sẵn lòng lắng nghe em mà. Và... nếu có điều gì đó em muốn giữ cho riêng mình mãi mãi, anh sẽ không bắt em phải nói gì cả, anh sẽ chỉ ở đây thôi, em hiểu chứ?"
Kakashi dường như đang đứng ở rìa thế giới, nhìn xuống biển sâu không đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó nuốt chửng không còn một mảnh vụn.
"Anh chỉ muốn nói với em rằng, dù em có quyết định thế nào, anh vẫn sẽ luôn ở bên em."
Đôi khi Kakashi lại thấy mình không thở được.
Mỗi ngày đều có rất nhiều người xung quanh anh, nhưng anh vẫn cảm thấy mình là người cuối cùng trong thế giới bị bao phủ bởi cái lạnh vô hồn bất tận này. Gió lạnh luồn lách dưới lớp áo phông, nước biển mặn chát đọng trên đôi môi nứt nẻ.
Bàn tay của Obito cân đối, đầy đặn, khớp xương rõ nét và đường gân xanh ẩn hiện dưới tầng da mỏng rám nắng một cách tinh tế. Chỉ khi hắn nắm lấy lòng bàn tay của Kakashi, anh mới nhận ra rằng bàn tay của mình nhỏ hơn hẳn. Và chúng nóng không thể chịu nổi, khiến da gà chạy dọc xuống eo lưng anh. Lòng bàn tay này làm ấm cổ Kakashi, luồn vào trong quần áo, ngón tay lướt dọc theo xương sườn, kéo nhiệt độ phủ lên từng lớp da thịt tê tái. Dường như mỗi lần chạm đều để lại dấu ấn, ăn sâu và bám rít, sức nóng bỏng rát gần như đau đớn, nhưng nếu không có nó thì thực sự không sống nổi nữa.
Tay Obito to lớn, dịu dàng bóp eo anh, đếm từng đốt xương sống trên lưng anh, từng đốt một. Obito chạm vào ngực, xuôi theo đường cong cơ thể Kakashi, lướt dọc từ xương đòn đến rãnh bụng của anh. Lúc đầu, hắn cẩn thận chạm nhẹ trong sự run rẩy, giống như sợ nhiệt độ tay mình sẽ thiêu rụi Kakashi thành một đống tro tàn. Nhiệt độ bên trong giống như kim loại bị nung chảy, ngón tay Kakashi tê dại, nhìn Obito từ từ khom gối quỳ xuống trước mặt anh, máu trong huyết quản sôi lên ùng ục.
"Để anh giúp em thoải mái hơn nhé?"
Một tiếng thì thầm nhỏ, nhưng vẫn được phóng đại trong căn phòng nơi âm thanh lớn nhất chỉ có tiếng sột soạt của chăn nệm. Kakashi đã đem lòng yêu giọng nói của hắn. Trong tiếng thì thầm nhẹ nhàng của hắn, tiếng cười lớn, trong nếp nhăn giữa hai hàng chân mày, trong vết sẹo rất khó thấy trên trán hắn ta. Đôi mắt vốn đen tuyền của hắn dường như càng tối hơn vào lúc này.
Kakashi cong người, đưa tay nắm lấy tóc Obito. Đối với một kẻ cực kì khô khốc như anh, vào những khoảnh khắc thế này, cơ thể anh lại trở nên nhạy cảm và dễ uốn nắn lạ thường. Anh biến thành một nắm đất sét mặc Obito nhào nặn thành bất cứ hình hài gì mà hắn muốn.
Ý nghĩ này khiến dòng sông chết trong tim Kakashi lần nữa lại gợn sóng.
Đối với một kẻ cực kì khô khốc, không hiểu sao Kakashi có thể có được nhiều cảm xúc như vậy.
Và khi Obito đan những ngón tay của họ vào nhau, Kakashi đã nghĩ rằng tay họ hóa ra đều ấm áp ở cùng một nhiệt độ.
6.
Có đôi khi Kakashi chỉ muốn biến mất. Trở thành một giọt nước trên ô cửa sổ, giữa hàng ngàn giọt nước tương tự khác. Có lẽ ít nhất theo cách đó, anh sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Anh muốn khóc thật to, nhưng lại không thể nặn ra một giọt nước mắt nào cả. Tất cả chúng đều nằm ở phía bên kia cửa sổ, bên ngoài mặt kính – lạnh lẽo và trống rỗng.
Không có gì, không có lý do nào để cho phép bản thân tan vỡ một lần nữa.
Nhưng tại sao? Tại sao nỗi đau vẫn cứ nguyên vẹn không sứt mẻ thế?
Rốt cuộc nó là thứ gì?
Kakashi mệt mỏi. Mệt mỏi vì cảm giác này, vì chính bản thân mình. Anh chỉ muốn mọi thứ ngay lập tức kết thúc.
Bây giờ gần năm giờ sáng rồi.
"Em đi đâu đó?"
Obito hỏi, thận trọng tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay lạnh ngắt của Kakashi. Giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện một nếp nhăn quen thuộc. Kakashi giật mình khi bị chạm vào, anh muốn xin lỗi vì đã đánh thức hắn, nhưng anh không còn sức lực nữa, anh chỉ hy vọng Obito có thể hiểu mọi chuyện mà không cần anh phải mở miệng giải thích.
"Chúng ta ra biển đi." Hắn đột nhiên nói
Và Kakashi không thể tin rằng Obito, người sẽ không bao giờ làm gì mà không có lí do, lại thực sự đưa ra một đề nghị như thế này. Hàng ngàn câu hỏi đang xoay tròn trong đầu anh: Còn công việc của hắn thì sao? Cuộc họp ngày mai? Hợp đồng chuẩn bị kí? Bữa tối với gia đình? Tất cả những hòn đá sắc nhọn nằm dưới lòng sông chết vẫn đang nuôi dưỡng những mảng rêu phong tràn đầy sức sống.
Nhưng chỉ có một lời khàn khàn thoát ra khỏi môi Kakashi. "Tại sao?"
Một bàn tay đặt lên đầu anh, vuốt tóc anh, vén mái tóc ra sau tai. "Không vì lý do gì cả."
Một câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi đơn giản.
Và Kakashi cũng không thấy có lý do gì để hỏi thêm nữa.
Có lẽ anh cần phải chuẩn bị chu đáo, nhưng anh đã quá mệt mỏi rồi. Anh chỉ mặc chiếc áo khoác to rộng của Obito bên ngoài áo phông trắng và nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi Obito đi một vòng để tắt hết điện đài trong nhà. Bầu trời xám xịt u ám, tấm kính phủ đầy những giọt mưa. Lạnh lẽo. Không một tia nắng ngày ló dạng. Giống như cái ngày lạnh lẽo xám xịt này sẽ không bao giờ kết thúc.
Giống như bình minh sẽ không bao giờ đến nữa.
Kakashi không nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy ánh sáng mặt trời là khi nào. Anh cũng không nhớ lần cuối cùng mình nhắm mắt và ngủ một giấc ngon lành suốt cả đêm là khi nào.
Trên thực tế, ngày này đã kéo dài nhiều năm. Hoặc có thể là cả cuộc đời. Kakashi, thành thật mà nói, không biết nó bắt đầu từ khi nào. Cảm giác này vẫn luôn tồn tại sao?
Họ lái xe hoàn toàn trong im lặng. Cây cối vụt qua hai bên cửa sổ, cao vút trên đầu như một bức tường không kẽ hở, và không hiểu sao cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé trước một thứ gì đó to lớn và thờ ơ như vậy lại khiến Kakashi bình tĩnh. Anh tận hưởng tiếng mưa rơi trên kính chắn gió và khoảng không vô tận phía trước.
Sương mù buổi sáng sớm bao phủ toàn bộ không gian, và đến một lúc nào đó, quang cảnh đơn điệu từ cửa sổ trở nên khó phân biệt, nhưng Obito vẫn điềm nhiên lái xe trên con đường vắng vẻ. Kakashi tựa đầu vào khung cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh u ám mờ ảo với suy nghĩ rằng việc miêu tả cái lạnh buốt mà nó mang lại dễ dàng đến khó tin. Anh lờ đi bàn tay đang đưa ra của Obito. Anh không muốn chạm vào hắn lúc này. Không muốn cảm nhận hơi ấm của hắn.
Xe của Obito rộng rãi, máy sưởi bật lên để Kakashi không bị đông cứng hoàn toàn, nhưng Kakashi dù có quấn áo chặt áo khoác thế nào cũng không thể sưởi ấm được những ngón tay tê cóng của mình. Cuối cùng, anh kéo nó ra, cảm thấy như mình đang ngạt thở.
Nếu Obito có buồn bực vì bị phớt lờ thì hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.
Khi họ đến nơi, có thứ gì đó bên trong Kakashi đau đớn phản ứng lại. Những bụi lau nghiêng mình trong gió, trên vách đá nơi cánh rừng trải dài đến điểm cuối, nơi sự sống kết thúc và biển cả vô tận bắt đầu. Đường ranh giới giữa mặt nước và bầu trời quá mờ nhạt đến nỗi dường như họ đang ở trên bờ vực của cõi vĩnh hằng, và không có gì ở phía trước. Chỉ cần một bước nữa thì cuộc sống này sẽ kết thúc.
Nhưng biển ở phía trước. Biển hòa vào bầu trời, phủ một lớp sương mỏng, lạnh lẽo đến thế, nhưng đồng thời cũng vô cùng sống động. Từng cơn sóng ồ ạt đập vào đá, sủi bọt, như thể đang cố gắng vươn lên vùng đất cao.
Vách đá này vừa giống tận cùng, cũng vừa giống khởi đầu của thế giới.
Một cơn gió lạnh buốt tràn vào phổi anh, luồn lách dưới áo phông, làm rối tung mái tóc anh. Và cơn bão xé nát Kakashi thành từng mảnh, cơn bão đã lắng sâu mãi mãi bên trong anh, dường như bắt đầu lấy lại màu sắc. Lờ mờ, xám xịt, nhưng không còn trông như hư vô nữa. Cơn bão này hữu hình, nó có thật.
Và có điều gì đó bên trong Kakashi đau đớn oằn mình dưới trận cuồng phong, vỡ tan, sụp đổ.
Anh không biết tại sao mình lại khóc.
Con người thật mong manh, chỉ cần một bước chân là sẽ tan thành mây khói, biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, vô hồn của thế giới phản chiếu trong đôi mắt đen láy.
Đau quá.
Cảm giác đó thật đau đớn.
Nhưng nếu không có những cảm xúc đó, cuộc sống này sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Bên dưới dòng sông chết vẫn còn nước chảy, lạnh lẽo, nhưng không đóng băng hoàn toàn. Nó tuyệt vọng đập vào những tảng đá cao, bọt nước trắng xóa cả bề mặt, rửa sạch từng đốt xương lạnh ngắt của anh, đập vào trái tim anh thành từng đợt sóng. Đôi khi bình tĩnh và yên lặng, đôi khi dữ dội và tàn khốc, đôi khi ấm áp và dịu êm. Không bao giờ nhất quán.
Kakashi cảm thấy có người chạm vào vai mình. Obito khoác áo khoác lên vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ, rất bình tĩnh. Và điều duy nhất hắn nói là: "Không sao đâu, anh hiểu mà, tình yêu của anh."
Và Kakashi nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt, cảm nhận lỗ hổng trên ngực mình thắt lại. Chậm rãi, với những mũi khâu xấu xí được khâu vào vết thương không ngừng rỉ máu, nó thắt lại. Có điều gì đó sống động về nó. Một sự thấu hiểu. Rằng anh còn không đơn độc nữa.
Và cùng với đó là sự yên bình.
"Không sao đâu em. Cứ từ từ thôi."
Và dường như đằng sau lớp sương mù dày đặc, những tia nắng đầu ngày dần dần ló dạng. Dù rất nhợt nhạt và yếu ớt, nhưng rõ ràng đó là bình minh.
Có người từng nói rằng thời khắc đen tối nhất sẽ luôn đến trước lúc bình minh. Đêm tối có thế nào thì ngày mai vẫn sẽ đến. Đó là một quy luật luôn vận hành dù ta có muốn hay không. Thế giới không quan tâm con người cảm thấy thế nào, đau khổ hay hạnh phúc, một ai đó đang vui sướng tột độ hay tuyệt vọng không muốn thức dậy nữa. Thế giới không quan tâm, nhưng chính vì không quan tâm nên nó trở thành sự cứu rỗi – mọi chuyện sẽ không bao giờ thay đổi, bất kể biến cố gì xảy ra.
Điều này cũng có nghĩa là ngay cả sau đêm đen tối nhất, một ngày mới chắc chắn sẽ lại bắt đầu.
Và Kakashi đang khóc. Khóc rất to, những tiếng khóc xé lòng đau khổ. Bám chặt vào Obito như thứ duy nhất giữ anh lại ngay bờ vực thẳm.
Đó là một buổi bình minh yên tĩnh, mờ nhạt nhưng không thể không xuất hiện.
Đó là một trong những lần hiếm hoi anh ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những tia nắng mặt trời đang chiếu rọi. Ngày mới đang chậm rãi bắt đầu, trong khi Kakashi sắp đi ngủ. Anh quay sang nhìn Obito đang vùi mình trong gối một cách buồn cười, miệng hơi hé mở như trẻ con, mái tóc đen rối bù áp lên ga trải giường. Không giống Kakashi, hắn sẽ thức dậy khi mặt trời chiếu sáng cả căn phòng và bắt đầu một ngày của mình như bao con người khỏe mạnh bình thường khác.
Giờ sinh học của họ không bao giờ giống nhau.
Và không hiểu sao, Kakashi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nghĩ đến điều đó.
Họ rất khác nhau. Khác nhau hoàn toàn. Nhưng ngay lúc này họ đang nằm trên cùng một chiếc giường, cùng chia sẻ một không gian cho hai người, học cách sống, không chỉ nghĩ về bản thân, mà còn với một người vô cùng quan trọng. Một người sẽ buồn trước nỗi buồn của đối phương, và sẽ vui khi người mình yêu hạnh phúc.
Kakashi vẫn luôn cho rằng bọn họ không nên hẹn hò, vì câu chuyện này rồi sẽ chẳng đi về đâu hết. Nhưng cuối cùng, hóa ra nó lại có kết quả. Chậm rãi và vụng về, nhưng rõ ràng nó đã có kết quả.
Thậm chí kết quả ấy còn nói lên rằng - mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đứng trên vách đá, hai bàn tay run rẩy vì thiếu ngủ, nước mắt nhiều hơn biển cả, Kakashi cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp từ tận đáy lòng. Một tia sáng nhỏ nhoi, rất yếu ớt, nhưng tràn đầy nhựa sống.
Obito vẫn tiếp tục vuốt ve lưng và xoa tóc anh, gom hết những giọt nước mắt vào ngực áo mình. Kakashi bám lấy hắn như mảnh rêu phong bám trụ vào tảng đá nhọn bên dưới dòng sông chết, lại thêm một ngày nữa sống sót dưới ánh mặt trời.
"Cảm ơn anh."
_____________________________________________
"Mais la nuit la plus noire précède l' aube" là bản dịch tiếng Pháp của một câu nói mà mình vẫn luôn yêu thích từ thời đi học, có nghĩa là "Thời khắc đen tối nhất sẽ luôn đến trước lúc bình minh" . Và một phần của nó - Précède l' aube - mình đã chọn để làm tiêu đề truyện.
Fic này thử sức với một cách viết mới, trừu tượng hơn, vô thực hơn, không có khởi đầu cũng chẳng có điểm kết. Nó chỉ là một thông điệp rất ngẫu hứng mình muốn truyền tải đến mọi người, những ai đang nỗ lực: hãy kiên nhẫn với những thời khắc đen tối mà bản thân đang trải qua, rồi sẽ đến lúc bạn đợi được một buổi bình minh thực sự.
Chúc mọi người có một mùa hè đầy nắng, bình yên và vui vẻ nhé ❤️🩹
Camelliawithlove
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro