2. Luồng suy nghĩ

Ngày đầu tiên ở tại nhà Jimin, em thức dậy khi bên cạnh không còn hơi ấm của anh, loay hoay trong mờ ảo không nhìn thấy, tay em mò mẫm mặt nệm để xác định được vị trí chính xác, Jimin bước vào phòng không rõ lúc nào, anh chầm chậm đến bên em, đan lấy từng ngón tay của mình vào tay của Taehyung, nhẹ giọng bảo em đứng dậy.

Mọi thứ đều được Jimin chuẩn bị rất kĩ, từ bàn chải cho đến cốc, trong lúc em đánh răng thì anh lại chải tóc cho em. Taehyung không phản kháng, vì hiện tại em đang dựa dẫm con người này, ngoài anh ra, em chẳng còn ai để bấu víu trong khoảng thời gian tồi tệ đang bủa quanh.

"Em ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi nhé, anh bận việc một chút rồi sẽ về với em ngay."

"Anh không đi làm sao? Ý em là... việc ở tòa soạn rất nhiều, anh đừng vì em mà..."

"Anh là vì em. Thật lòng muốn bên cạnh em."

Jimin trầm giọng nói với em, tảng băng trong lòng Taehyung bỗng tan chảy ra một chút, đôi mắt em cụp xuống, môi cắn nhẹ vào nhau và vành tai đo đỏ. Suốt bao năm qua, người đàn ông này luôn dịu dàng với em trong từng lời nói và cử chỉ, đến khi tai họa gieo xuống cửa tâm em một mảng màu loang lổ, anh vẫn y như vậy, chẳng khác đi. À không, không phải, Jimin dường như còn nhu thuận hơn thế nữa, anh thương yêu cậu càng cháy bỏng hơn, từng cái đụng chạm lướt qua cũng ngọt ngào vô cùng: "Được rồi, anh đi đi."

Mưa ngoài trời bắt đầu rơi khi Jimin vừa rời khỏi, em chạm lên lớp kính dày cộm rồi kéo nhẹ chiếc cửa sổ to sụ, tạo nên khe hở đủ để khí trời ùa vào gương mặt chưa tiếp xúc chút thiên nhiên nào từ lúc mới thức dậy. Taehyung chỉ thở dài rồi thôi, em lo lắng cho anh đi đường mà không mang áo khoác theo, Jimin có tật xấu như vậy từ lâu, lúc nào em cũng càm ràm anh phải luôn đem hờ một chiếc áo dày để che da thịt của mình khỏi mấy cơn gió lạnh buốt. Jimin lúc đó, chỉ nhoẻn miệng cười bảo em rằng, có em bên cạnh đã là điều ấm áp nhất.

Jimin cứ nói mấy lời hoa mỹ như vậy suốt, làm lòng em cứ rộn ràng như trẩy hội ngày xuân. Taehyung chậm rãi đóng cánh cửa lại sau khi nghĩ đến vài hồi ức của cả hai, em ngồi trên chiếc ghế sofa, đem chiếc máy tính bảng trên bàn đặt lên đùi, chọn bừa một cuốn sách nói nào đó để nghe, dù có vài cuốn sách không hợp ý em, nhưng em không nhìn rõ thứ trước mắt thì làm sao có thể chọn được quyển ưng bụng?

Bất tiện.

Taehyung nghĩ đến hai từ ấy đầu tiên, sau đó mới đến vô dụng. Phải chăng như người nhà em nói, rằng em chẳng giỏi giang gì cho mấy, trong khi bao nhiêu kẻ làm người trung gian cho ngành nghề bất động sản, hưởng lợi số tiền hoa hồng to sụ, mua nhà và mua xe chỉ trong một năm, bọn họ thành công vang dội rồi trở thành người thượng lưu. Taehyung chỉ cười buồn, nỗi áp lực này em vốn đã gánh không nổi, nay lại thêm chuyện đôi mắt bị thương tổn, trì trệ công cuộc em phải kiếm tiền, e rằng em còn phải dùng đến thuốc dài dài để trấn ban bản thân.

Cổ họng em khô khan, môi em nứt nẻ vì thiếu nước. Em đã cố xác định vị trí của bản thân trong ngôi nhà này, nhằm tìm đến nơi có nước uống, Taehyung bất lực muốn khóc vì không tìm được thứ mình muốn, tựa như một đứa trẻ chẳng thể tự do bởi sự kìm hãm của bố mẹ, mãi một lúc mới có thể đến nơi cần đến.

Tiếng mảnh vỡ bỗng vang lên, Taehyung ngơ ngác chưa hiểu sự tình gì xảy ra, dường như em đã vô tình khiến vật gì đó rơi xuống đất, Taehyung nghiến chặt răng, miệng chửi thề thành tiếng nhưng vẫn cố nén chịu đựng cơn tức giận về chính mình. Đầu ngón tay em chạm lên mấy mảnh vỡ li ti, đụng phải quai cầm của tách thủy tinh, có lẽ trong lúc lấy cốc sứ đã khiến nó rơi xuống.

"Taehyung, đừng động vào, để anh."

"Jimin?"

"Ừm, là anh. Em ngồi yên ở đó đi, anh dọn một chút sẽ xong thôi."

"Em xin lỗi..."

Jimin ngừng lại hành động của mình vì câu nói của em, trái tim anh tựa như bao mảnh vỡ bé tí đang vương vãi trên sàn, anh đau lòng trước sự ủy mị của Taehyung - một đứa trẻ luôn cảm thấy có lỗi với người khác dẫu cho việc ấy nhỏ bé như loài kiến vô hại. Jimin dọn sạch rất nhanh, anh nắm lấy bàn tay em, xoa từng đốt xương tròn trên đấy, khẽ nâng lên và ân cần hôn: "Anh có thứ này cho em."

Taehyung được anh dẫn ra ghế sofa, em nghe được thanh âm khui hộp giấy cùng tiếng cắt xé băng keo, Jimin dúi vào tay em vài quyển sách chữ nổi, tiếp theo đó là một bàn phím máy tính, trên đấy gồ ghề những con chữ, dấu câu, giúp em nhận biết chi tiết qua ngón tay đang mướt lấy.

"Sao lại mua?"

"Vì anh nghĩ em cần nó."

"Này..."

"Em đói chưa? Anh nấu bữa cho em nhé?"

Anh tự ý hôn lên gò má của em, Taehyung rộ lên tầng bất ngờ, thân liền khúm núm lại, tim em đập loạn xạ vì hơi ấm của người kia quá gần, hai tai em đỏ hỏn bởi sự ngại ngùng vây lấy. Và Taehyung ngầm đoán ra được, Jimin chắc hẳn biết em đang xấu hổ.

Taehyung cũng có chút tò mò, rằng phản ứng hiện tại của anh như thế nào, em cũng muốn hỏi vài ba câu với anh, rằng tại sao anh lại bạo hơn trước đây rồi? Dám âu yếm em dù chưa có sự cho phép từ em thế?

Nhưng Taehyung nuốt trọn mọi thắc mắc vào cuống họng nghẹn ứ, bởi nếu ngẫm lại thật kỹ, bởi em đang dựa vào anh suốt những ngày sắp tới, đã không giúp ích gì cho anh thì mặc định là gánh nặng, nếu bây giờ khước từ mọi hành động từ Jimin, thì liệu có quá đáng với một người tốt bụng như anh không?

"Em muốn ăn cơm với canh rong biển."

"Không, em phải ăn thịt."

"Tùy anh vậy..."

"Tại sao lại đòi ăn canh rong biển?"

"Giá tiền của những thứ này vốn cũng chẳng rẻ còn gì..."

Đôi mắt bị đục mờ ngước nhìn anh, cái đầu nghiêng khẽ một góc khoảng ba mươi độ, Jimin nhoẻn miệng cười bằng sự trầm lặng nhất có thể, anh chạm lên chóp mũi em, tay mướt lấy nốt ruồi tại gò má của Taehyung: "Thật ra đâu chỉ có mỗi mấy thứ đó."

Taehyung tròn mắt ngạc nhiên, màng nhĩ em tiếp nhận lời nói của Jimin không sót, hàng chân mày em nhíu lại, vẻ bực dọc hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Đôi môi em mím chặt rồi buông lời: "Park Jimin, anh có bị khùng không?"

Anh đặt tay lên ghế sofa, miệng vẫn hiện nụ cười dịu dàng trao cho người kia, Taehyung cất sách và bàn phím trên bàn, tay nắm lấy cổ tay anh, vô tình đụng vào chiếc đồng hồ liền kéo tay về phía sau một chút - lọt vào lòng bàn tay của Jimin. Song, tay em bị giam giữ hơi ấm ở đó, anh đan từng ngón tay vào nhau, đẩy em nằm xuống mặt ghế, hai tay em bị anh khóa lấy, cả người cứng nhắc và sự hồi hộp chen chúc trong trái tim Taehyung.

Jimin hôn trán em, hôn cả những lọn tóc mềm mượt đang lòa xòa ở đó, anh hôn sóng mũi thẳng tắp của Taehyung, hôn cả đôi môi ngọt ngào đang hé mở. Tâm anh rạo rực và nôn nao khi răng mình cắn nhẹ môi dưới của Taehyung bằng sự yêu chiều, Jimin lấn tới nữa, chen lưỡi vào bên trong và càn quét mọi thứ, anh quấn lấy lưỡi em, nước bọt chóp chép ngày càng nhiều, thanh âm phát ra cũng gợi tình không kém.

Taehyung he hé đôi mắt, vẫn là những thứ không rõ ràng vây lấy. Em lại nghĩ phải chăng em đang mơ, em mơ thấy mình đang ân ái cùng Jimin, và em không tin nụ hôn đang diễn ra là thật.

"Jimin, Park Jimin..." - Giọng Taehyung yếu ớt phát ra khi anh vẫn đang nồng nhiệt mút lấy đôi môi em.

"Anh đây."

Jimin trả lời bằng giọng trầm, hơi thở ấm nóng phả vào ngần cổ em, da thịt của Taehyung cảm nhận rõ rệt được sức nóng từ người phía trên mang đến, điều này cho thấy mọi thứ không phải là mơ, chúng hoàn toàn là thật. Dầu cho em không nhìn rõ anh, nhưng anh vẫn luôn bên cạnh em.

Chiếc áo Taehyung chệch hẳn một bên vai, hiện da thịt trơn mịn trong tầm mắt Jimin, anh rải rác nụ hôn từ cổ đến vai, răng khẽ day, cắn và mút tại xương quai xanh xinh đẹp của Taehyung, sau đó ngẩng mặt hôn lấy vành tai đỏ hỏn của em.

"Em chấp nhận anh rồi."

"Cái đó... chuyện này..."

"Đúng là như thế."

"Không, không phải."

Taehyung chối bỏ sự thật hiện tại, mặc cho em đã rất hưng phấn vì sự đụng chạm của Jimin, em yêu điên cuồng cách anh chôn vùi vào cơ thể em. Nhưng như em đã nghĩ trước đó, em vốn mắc nợ anh, nên mọi hành động âu yếm này chỉ là một bước đệm thỏa lòng đôi bên, không ai khó xử trong việc cho đi và nhận lấy.

"Vì em nợ anh, nên em mới như thế."

"Ý em là do em cảm thấy mắc nợ, nên dù anh có làm gì với em, em vẫn xem đó là trả nợ?"

"Cũng có thể nói như vậy..."

Em ngập ngừng trả lời, tiếp theo đó là một nỗi im lặng kéo dài, chỉ còn nghe tiếng thở đều đặn của cả hai. Taehyung biết Jimin giận rồi, em thật sự không cố tình nói thẳng ra như vậy, em cũng không biết nói làm sao cho Jimin có thể hiểu được lòng mình, rằng hiện tại em rất vô dụng, em không muốn thành gánh nặng cho anh, nên mọi hành động vượt mức đồng nghiệp đang diễn ra, chính là điều em có thể làm cho anh, hoàn toàn tự nguyện, là thật lòng thật dạ muốn cùng anh mặn nồng.

Tuy nhiên, có lẽ Jimin đã hiểu sai sang hướng khác, Taehyung dần dà đoán ra ý nghĩ mà anh đang bị chi phối là gì, phải chăng anh nghĩ em đang dùng sự gượng ép để đối phó mọi động thái của anh? Taehyung đưa tay về phía trước, nhằm tìm kiếm bờ vai của người kia, nhưng Jimin đã đứng dậy rất nhanh và tiến vào bếp.

"Jimin, anh nghĩ gì vậy?"

"Em không có nợ gì với anh, vì vậy đừng nói mấy lời ấu trĩ đó."

Anh vẫn đáp lại lời của Taehyung, tông giọng vẫn mềm mại êm tai, nhưng sao lòng em lại bồn chồn không thể nào nguôi được, chân em tiến về phía bếp, tìm kiếm bóng lưng cùa Jimin.

"Đừng hiểu sai ý em."

"Anh không nghĩ gì cả, em vào phòng nghỉ đi."

"Anh không muốn nói chuyện với em nữa?"

"Ừ."

Thanh âm ấy lạnh tanh, tim em thịch một nhịp mạnh.

Taehyung xoay người rời khỏi đó, để lại một Park Jimin đứng chôn chân tại bếp. Ngay khi em khuất bóng sau cánh cửa, anh vứt con dao xuống tấm thớt, tạo nên âm thanh phát ra vô cùng khó nghe, tay anh xoa rối mái tóc đã chỉn chu vuốt gel vào buổi sáng hôm nay: "Mày đang lợi dụng bệnh của em ấy sao, Park Jimin...?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #minv