Chapter 24

Khi Taehyung trở về căn hộ của mình, hắn đã bị sốc bởi nó rất...ngăn nắp. Tất cả những thứ của hắn đều quay trở lại vị trí cũ, như thể chúng chưa từng lơ lửng trong căn hộ của hắn. Hắn tự hỏi có phải do mình vừa tưởng tượng hay không, nhưng rồi hắn quyết định gạt suy nghĩ đó sang một bên do quá mệt mỏi. Taehyung đói bụng đi vào bếp để kiếm thứ gì đó ăn vì hắn không cho rằng Jisoo sẽ không nấu gì đó cho hắn. Song, khi mở tủ lạnh ra, hắn thực sự ngạc nhiên khi bữa tối của hắn đã được đặt ngăn nắp trong tủ lạnh. Nấu chín và đóng gói, chỉ chờ được hâm nóng. Cô đã làm món ăn yêu thích của hắn với ba chỉ nướng cùng kim chi rau củ. Thậm chí còn có một đĩa salad hoa quả.

Taehyung cau mày. Sau tất cả những gì hắn đã nói với cô, cô liệu còn muốn làm điều đó vì hắn nữa không? Bây giờ hắn thực sự cảm thấy mình như một thằng khốn nạn. Mở lò vi sóng, hâm nóng bữa tối và ăn từ từ. Nó vẫn ngon như mọi khi. Thức ăn của cô vẫn luôn tuyệt vời. Tuy nhiên, hắn đã quá quen với việc ngồi ăn cùng cô, đến nỗi cảm thấy trống vắng khi không còn cô ở đây. Đó là lúc hắn nhận ra rằng hắn thích sự hiện diện của cô. Không, hắn thậm chí còn khao khát điều đó. Và khi hắn biết rằng hắn không thể làm bất cứ điều gì được nữa, hắn quyết định đi ngủ.

Ngày hôm sau, Jisoo đến như thường lệ để nấu bữa trưa cho hắn. Cô không nói gì với hắn và niềm tự tôn của hắn vẫn còn quá lớn để thực hiện điều đó. Vì vậy, cả hai đều lựa chọn việc phớt lờ nhau. Cô nấu cơm xong lập tức ra khỏi nhà. Không có lời nào. Vài giờ sau, cô tiếp tục xuất hiện trở lại để làm bữa tối cho hắn. Cô tiếp tục không nói gì và nữa hắn cũng không muốn mở lời. Họ bơ nhau như trước và khi cô nấu xong cô cũng bỏ đi, tương tự, không một lời nào.

Quá trình này lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Cô đến để nấu ăn. Họ vẫn phớt lờ nhau. Cái tôi của hắn quá cao để nói một câu xin lỗi. Cô rời đi khi cô nấu xong và lặp lại. Điều này tiếp tục được thực hiện suốt một tuần, rồi Taehyung thấy rằng như vậy là đủ. Hắn không thể tiếp tục như thế này. Hắn muốn nghe giọng nói của cô. Hắn thích nghe cô ngâm nga trong bếp lúc cô nấu ăn thay vì lặng yên như một cái máy. Hắn thích nhìn cô cười dịu dàng thay vì vẻ mặt vô cảm đó. Hắn thích được nói chuyện với cô hơn là cả hai đều im lặng.

Taehyung biết mọi việc như này là từ hắn, song hắn lại quá ích kỉ để nói nên lời xin lỗi của mình. Hắn ước rằng hắn không còn cái tôi nữa, hoặc ai đó hãy ném cái tôi của hắn đi. Nếu điều đó xảy ra, Taehyung đã xin lỗi từ lâu và chuyện này chắc chắn không còn nữa.

Nhưng, kể cả không còn cái tôi nữa, hắn vẫn không thể làm được bởi hắn thực sự không giỏi trong khoản ăn nói. Dù muốn, hắn cũng không thể cứ mãi như vậy. Nếu như miệng hắn không thể nói 'Tôi xin lỗi' thì hắn sẽ cho cô ấy xem bằng hành động.

Cô không biết tại sao cô lại tiếp tục quay trở lại căn hộ của hắn khi cả hai không còn nói chuyện với nhau. À phải,, để nấu ăn cho hắn. Cô rất tệ khoản phớt lờ người khác bởi cô không thể tránh mặt hắn mãi mãi. Điều duy nhất cô có thể làm cho hắn lúc này là nấu ăn. Cô nghĩ rằng có lẽ hắn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình, ít nhất cô phải nấu ăn cho hắn để bồi bổ.

Vì vậy, có thể nói cô đã bị sốc khi bước vào căn hộ của hắn và ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn ăn. Cô nhìn vào bàn và nhận thấy đó là cơm cà ri trông rất ngon. Tuy nhiên, có vẻ như ở đây có quá nhiều thức ăn nếu chỉ ăn một mình. Bây giờ Taehyung đã tự nấu ăn, việc của cô không còn cần thiết nữa, phải không? Cô không cần phải đến nữa. Jisoo định bỏ đi thì giọng nói của hắn ngăn cô lại.

"Tôi không nấu tất cả những thứ này chỉ để ăn một mình, cô biết đấy"

Hắn nói và cô nhìn anh, chớp mắt. Taehyung thở dài giải thích.

"Ăn với tôi."

Đây quả là một sự sắp đặt thông minh khi cố tình lãng phí đồ ăn để cô giúp hắn xử lý nó? Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, Jisoo đã đi đến bàn ăn.

Khi ngồi xuống, cô nhận thấy không chỉ có cơm cà ri. Ở góc trong cùng còn có đĩa gà rán nóng hổi - món ăn ưa thích của cô. Cô nhớ rõ Kim Taehyung rất ghét món này, hắn ghét mọi món ăn phải sử dụng đến tay, nhưng giờ hắn lại quyết định làm nó và đặt nó ở đây. Trừ khi hắn làm điều đó vì cô, nhưng làm sao hắn lại biết món ưa thích này của cô?

"Tôi có nguồn tin của chính mình"

Taehyung lầm bầm như thể hắn vừa đọc được suy nghĩ của cô.

"Cô trông giống như một người ... thích ăn gà."

"A ..."

Jisoo ngạc nhiên, cố gắng không đỏ mặt, song nó đã đến quá nhanh. Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng khi cả hai không nói gì nữa. Taehyung vẫn chưa ngồi xuống ghế và chỉ nhìn cô chằm chằm. Vì vậy cô đột nhiên trở nên lo lắng, liền đứng dậy.

"Mình nghĩ rằng mình lên về nhà thì hơn"

Cô nói và định rời đi, song Taehyung đã nắm lấy tay cô để giữ cho cô không rời đi. Cô dừng lại và dường như cô đã nín thở kể từ khi hắn nắm lấy tay cô.

"Jisoo, nhìn tôi này."

Giọng hắn mạnh mẽ và thu hút tựa như điều khiển lấy cơ thể cô, toàn thân cô phản ứng lại và quay sang hắn.

Taehyung đầy ngượng ngùng và bối rối. Hắn dường như định nói điều gì đó, song như không biết phải bắt đầu như thế nào. Hắn nhìn cô như thể muốn kể cho cô nghe mọi chuyện, nhưng hắn ngập ngừng không biết làm gì. Vài phút trôi qua và sự im lặng bao trùm khi họ chạm mắt nhau, cả hai chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Hắn đang nắm tay cô và kỳ lạ là hắn không buông cô ra.

"Tôi ..."

Hắn bắt đầu và trông rất bối rối.

"Tôi chỉ muốn ... Vì những gì tôi đã nói ... Cô biết đấy ... Tôi chỉ muốn ..."

Jisoo nhìn hắn và tự hỏi hắn sẽ nói gì. Hắn thậm chí không thể nghĩ ra một câu đơn giản để nói. Nếu là người khác, hẳn họ đã rời đi từ lâu, nhưng cô thì không, chỉ lắng nghe và chờ đợi hắn... Hắn đã cố gắng rất nhiều.

"Ý tôi là ..."

Taehyung dừng lại một lần nữa.

"Những gì tôi đã nói với cô. Tôi không có ý đó. Tất cả những điều đó ... Tôi hy vọng cô hiểu những gì tôi đang nói ... Ý tôi là ... "

Cô hiểu. Kim Taehyung đã cố gắng xin lỗi cô và vì hắn không thể nói ra điều đó nên hắn muốn thể hiện bằng hành động. Không hiểu sao cô lại nghĩ rằng điều đó thật dễ thương và thành thật mà nói nó đã khiến cô ấy cảm động rất nhiều. Khi Jin nói với cô rằng hãy đợi Taehyung làm việc này, cô đã nghi ngờ rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì hoặc phớt lờ cô mãi mãi? Bây giờ nhìn thấy hắn cố gắng xin lỗi cô, cô vô cùng cảm động.

Vì không muốn để hắn phải bối rối thêm nữa, cô nắm lấy tay hắn và nắm nhẹ. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Không sao đâu, Taehyung à. Mình không còn buồn nữa. Cảm ơn cậu đã làm điều đó"

Cô nhẹ nhàng nói và ngay lập tức cô có thể nhìn thấy sự thay đổi trong mắt hắn. Sự lo lắng mờ dần và thay vào đó là sự nhẹ nhõm khi hắn nghe những lời nói ấy và chúng dường như mang đến cho hắn một cuộc sống mới.

"Tôi không hề ghét cô"

Hắn nói ngay sau đó.

"Khi cô nói rằng hãy sống vì người khuất , tôi đã rất bối rối và tức giậm, vì vậy tôi đã làm điều đó với cô"

Hắn thừa nhận và sự bối rối dường như quay trở lại khi hắn gắng tìm kiếm câu trả lời.

"Sống cho người khuất là như thế nào? Làm thế nào tôi phải làm điều đó? Ngay cả khi tôi muốn sống cho gia đình, cho người bà đã khuất của tôi, làm thế nào để tôi có thể làm điều đó? Tôi nên bắt đầu từ đâu? Tôi không biết làm thế nào, Jisoo. Tôi thực sự không biết."

Cô lại siết chặt tay hắn để thu hút sự chú ý của hắn và mỉm cười.

"Cậu không cần phải suy nghĩ về điều đó. Bởi câu trả lời rất đơn giản. Hãy sống"

"Hãy sống?"

Hắn hỏi lại.

Jisoo gật đầu.

"Nếu không sống thì cậu sẽ không biết bản thân mình sẽ như thế nào trong tương lai. Cậu sẽ không biết tương lai có gì dành cho cậu nếu cậu không còn sống. Nếu cậu kết thúc cuộc sống của mình lúc này, thì cậu đã bỏ lỡ cơ hội thay đổi của chính mình. Vì vậy hãy cứ sống thôi, Taehyung à, rồi cậu sẽ có một tương lai tươi sáng"

"Đừng lo lắng, Taehyung à. Mình hứa rằng mình sẽ giúp cậu...Cậu sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu đã có những người bạn quan tâm đến cậu. Vì vậy, làm ơn đừng kết thúc cuộc sống của cậu, hãy sống nào"

Cô cầu xin hắn hãy tiếp tục sống. Cô muốn hắn sống và Taehyung nghĩ rằng có thể đây là cơ hội và có lẽ hắn nên cố gắng bước tiếp để xem tương lai sẽ ra sao. Tuy rằng hắn không thay đổi và vẫn hành động như một thằng khốn nạn, nhưng hắn sẽ cố gắng không nghĩ đến cái chết nữa. Bởi vì cô.

Suy nghĩ của hắn bị gián đoạn bởi tiếng bụng cồn cào và hắn cúi xuống thấy Jisoo đang cười ngượng ngùng.

"Đói rồi hả Jisoo?"

Anh cười và cô xấu hổ gật đầu.

"Chúng ta hãy cùng ăn nào"

"Như...nhưng một mình cậu đã nấu hết tất cả chỗ này sao?"

Jisoo lo lắng hỏi khi nhìn vào đống thức ăn trên bàn.

"Tôi đã nấu cơm, và làm thử gà rán..."

Taehyung dừng lại rồi nói tiếp.

"...song nó không thành công. Nhưng tôi nghe nói rằng cô thích chúng và đó là lý do tại sao tôi đã mua một số miếng gà ở một của hàng nổi tiếng gần đây. Tôi hy vọng cô sẽ không phiền vì điều này"

Cô không biết điều gì đã đột ngột ập đến khi cô ôm lấy hắn. Cô chắc chắn rằng hắn đang bối rối vì đã không ôm lại cô. Đến khi nhận ra mình đã làm gì, cô lập tức đỏ mặt và muốn lùi lại một bước thì đột nhiên vòng tay to lớn của hắn ôm lấy cô. Chà, ngay cả hắn cũng rất ngạc nhiên bởi hành động này của bản thân. Hắn đã mong đợi một phản ứng từ cô, nhưng cô lại không ôm hắn. Dù sao thì hắn vẫn cảm thấy tốt. Nếu cô chịu ôm hắn mỗi khi hắn nấu ăn thay cô thì hắn vẫn rất sẵn lòng, vì cái ôm thật tuyệt.

Lúc đầu hắn không biết phải làm gì nên chỉ đứng yên. Song, sau đó hắn nhận ra rằng đây sẽ là một tình huống khá khó chịu nếu hắn không làm gì cả, vì vậy hắn đã vòng tay ôm lấy cô, tuy rằng khá xấu hổ khi được ôm lại. Cô ngạc nhiên khi bỗng hắn đẩy cô ra, đúng như dự đoán, nhưng dù sao thì hắn thực sự cũng không thích đụng chạm cơ thể. Song hắn cũng đã làm được và cảm giác đó thật ấm áp.

Cái ôm có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng hắn cũng buông ra và họ không biết tại sao. Cô ngày càng đỏ hơn và hắn thì đang tận hưởng hơi ấm từ cô. Hắn thích ôm cô vào lòng. Cảm giác thật tuyệt, thật lạ lùng, và dường như cô chỉ thuộc về hắn. Và trong khi ôm cô vào lòng, Kim Taehyung nghĩ rằng từ nay cuộc sống có lẽ sẽ không tệ như vậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro