12
Phòng tập sáng đèn đến khuya.
Tiếng nhạc vang lên, từng động tác được lặp đi lặp lại đến mức mọi người đều mệt rã rời.
Giữa những tấm gương phản chiếu, Heeseung và Sunoo vẫn như bị hút vào nhau — dù chỉ bằng những ánh nhìn vụn nhỏ.
Khi Sunoo cúi xuống buộc lại dây giày, anh lặng lẽ dõi theo trong gương, ánh mắt anh dừng lại chỉ một giây, rồi vội lảng đi khi Jake gọi tên.
Còn Sunoo, mỗi lần anh bước lên chỉnh nhịp cho nhóm, ánh mắt cậu lại dõi theo, chẳng hiểu vì sao lại không thể rời.
Những khoảnh khắc đó chẳng ai nhận ra, chỉ có họ biết.
Là khi bàn tay chạm thoáng qua lúc đổi vị trí,
là khi Heeseung đưa chai nước về phía cậu, giả vờ như vô tình
và là khi cậu mỉm cười nhẹ — nụ cười khiến anh mất tập trung vài nhịp nhạc.
Không ai nói ra điều gì, nhưng trong căn phòng ngập ánh sáng ấy, giữa mồ hôi và tiếng nhạc, có một tình yêu đang âm thầm lớn lên.
Buổi tập kết thúc muộn, ai cũng mệt nên nhanh chóng về phòng nghỉ.
Hành lang ký túc xá vắng lặng, chỉ còn ánh đèn hắt qua cửa sổ mờ mờ.
Heeseung nhắn tin cho cậu: "Nếu chưa ngủ, qua phòng anh chút nhé."
Cánh cửa vừa đóng lại, đôi môi 2 người đã vội vã tìm đến nhau.
Không gian căn phòng lúc này dường như thu hẹp lại, chỉ còn hai người và hơi thở gấp gáp.
Hai đôi môi mềm mại, quyện lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, xóa tan mọi e ngại, chỉ còn lại sự nồng cháy và khao khát được hòa quyện.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi. Cả hai như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nơi chỉ có cảm xúc của tình yêu. Bàn tay của Heeseung siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Sunoo, kéo cậu sát lại gần hơn nữa. Sunoo rên khe khẽ, như một lời đáp lại cho nụ hôn mãnh liệt của anh. Nụ hôn kéo dài, mỗi lúc một sâu hơn. Nó như là lời yêu thương, hứa hẹn, là tất cả những gì họ muốn nói mà không thể diễn tả bằng lời.
Sunoo khẽ tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi của anh. Heeseung vòng tay ôm lấy cậu, vỗ về nhẹ nhàng và đặt lên trán cậu một nụ hôn. Khoảnh khắc này, không cần lời nói nào cả, chỉ còn dư vị ngọt ngào còn đọng lại nơi khóe môi.
Nụ hôn ấy thể hiện những rung động thầm kín mà họ dành cho nhau. Đó là một bí mật nhỏ, một kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người.
Cứ thế, ở những nơi không ai để ý, trong phòng riêng, ở một góc nhỏ nào đó khuất tầm nhìn, sự bí mật càng làm cho khát vọng của cả hai thêm phần mãnh liệt. Hai người có thể trao nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm thật lâu, hay những lời thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy. Những cái chạm nhẹ vào tay, cái vuốt ve mái tóc, hay nụ hôn mãnh liệt là sự khẳng định cho tình cảm đang lớn dần. Nụ hôn của họ mang theo vị ngọt của tình yêu đầu đời, vị đắng của nỗi sợ hãi và cả sự khao khát được thuộc về nhau. Mỗi lần ở bên nhau, họ đều cảm nhận được sự bình yên, ấm áp sau những mỏi mệt. Họ chia sẻ những câu chuyện, những ước mơ, những nỗi niềm thầm kín, xây dựng cho nhau một thế giới nhỏ bé nơi mà chỉ có tình yêu.
-------
Sau buổi luyện tập căng thẳng, cả hai tìm một góc yên tĩnh trong phòng nghỉ. Không khí dịu dàng, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ từ điện thoại và tiếng thở đều của cả nhóm. Heeseung mở chai nước và đưa cho Sunoo. Khi tay họ chạm vào nhau lúc cầm chai, cả hai đều hơi đỏ mặt, nhưng không ai rút tay ra. Họ cùng uống nước, mắt liếc nhau thoáng qua, rồi cùng cười khẽ, cảm nhận một sự gần gũi dịu dàng lan tỏa mà chẳng cần lời nào.
Sau đó Sunoo lấy hộp bánh ngọt, lấy một miếng nhỏ. Họ dùng chung chiếc thìa và khi thìa chạm môi Sunoo rồi quay lại Heeseung, cả hai không khỏi xấu hổ, vừa ngượng vừa vui. Sunoo nhìn anh, thấy anh nháy mắt và cười khẽ, tim bỗng nhảy lên một nhịp. Heeseung cũng cảm nhận ánh mắt ấm áp của cậu, lòng nhẹ nhõm và hạnh phúc đến lạ.
Khi Sunoo nghiêng người nhón thêm miếng bánh khác, vai họ chạm nhau, và cả hai lại cười khẽ. Hơi thở gần nhau, nhịp tim như hòa chung một nhịp, tạo nên cảm giác vừa bẽn lẽn vừa ấm áp. Mỗi hành động nhỏ – chạm tay, chia sẻ một chiếc thìa, trao ánh mắt – đều khiến họ cảm nhận được sự quan tâm tinh tế và tình cảm trong sáng dành cho nhau.
Họ không cần lời nói, chỉ những cử chỉ nhẹ nhàng cũng đủ để cả hai cảm thấy an tâm và hạnh phúc. Một chai nước, một chiếc thìa, vài miếng bánh... nhưng với HeeSun, đó là cả một thế giới nhỏ chứa đầy niềm vui, sự tin tưởng và những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ cùng nhau trân trọng.
---------
Một hôm, trong lúc cả nhóm nghỉ giữa các buổi luyện tập, Jay vô tình nhìn thấy môi của Sunoo hơi sưng và tò mò hỏi:
— "Ê, sao môi em sưng vậy? Em bị gì hả?"
Heeseung và Sunoo cùng chột dạ, đỏ mặt ngay lập tức. Sunoo cúi đầu, hắng giọng lúng túng:
— "À... không, không có gì đâu..."
Những ánh mắt tò mò và nụ cười khúc khích của các thành viên khác khiến Sunoo càng thêm xấu hổ. Jake còn pha trò:
— "Dạo này thấy Sunoo tươi vui hơn hẳn, chắc là đang... yêu phải không?"
Sunoo nghe vậy lập tức xua tay, mặt đỏ bừng:
— "Không, không phải đâu! Mọi người đừng đùa nữa!"
Heeseung đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy vẻ bảo vệ. Không cần nói lời nào, chỉ một cái nhìn thôi, anh như muốn trấn an cậu: "Không sao đâu, anh ở đây mà."
Sunoo liếc nhìn anh, tim bỗng nhảy lên một nhịp, cảm giác vừa bẽn lẽn vừa ấm áp.
Các thành viên khác tiếp tục trêu đùa, nhưng Heeseung vẫn đứng sát bên, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cậu. Sunoo nhìn xuống, cười khẽ, cố gắng che giấu sự xấu hổ, nhưng trong lòng lại thấy vui lạ thường khi anh vẫn mỉm cười bên cạnh.
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn Heeseung và Sunoo trong "thế giới riêng" giữa những tiếng cười xung quanh. Họ trao nhau ánh mắt tinh tế, một chút ngượng ngùng, một chút ấm áp. Bước chân anh hơi nghiêng lại gần cậu, tràn đầy cảm giác dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé – chỉ là vài câu hỏi và những lời trêu đùa – nhưng với cả hai lại trở nên đặc biệt và ngọt ngào đến lạ. Họ cùng nhau mỉm cười, giữ bí mật nho nhỏ của riêng mình, và cảm nhận sự gần gũi tinh tế mà chỉ họ mới hiểu.
~~~áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro