Chương 9: Giết người!?

"cuối cùng cũng xong đống bài tập" cậu ngửa cổ ra chiếc ghế, thả lỏng người than thở

"không biết Papii xong việc chưa nhỉ? Papii nói xong việc liền sang với Gun mà" nói rồi nhóc nhỏ chạy ra cửa nhòm ngó xung quanh hành lang

"thôi mình xuống phòng khách xem phim đợi Papii vậy" cậu rời khỏi phòng để đi xuống phòng khách

"cậu giỡn mặt với Off Jumpol tôi hả" tiếng nói lớn phát ra khiến cậu tò mò ngó vào căn phòng qua khe cửa đóng hờ

Papii của cậu đã thực sự nổi giận rồi

người đàn ông đối diện anh run cầm cập vì sợ "tôi..tôi xin lỗi ngài"

cậu nhìn anh ta thật tội nghiệp, cậu rất muốn vào trong ngăn Papii đừng tức giận nữa

"anh đụng nhầm người rồi" Off Jumpol rống lên cùng lúc đó cậu quyết định đẩy cửa bước vào

'đùng' tiếng nổ quen thuộc cậu được nghe vào một buổi tối cách đây 3 tháng lại xuất hiện, cái tiếng mà cậu ghét nhất, nói đúng hơn là sợ

vừa nghe thấy cậu giật mình ngồi rụp xuống ôm lấy đầu nhỏ theo phản xạ, Off Jumpol với đôi mắt đỏ ngầu quay lại nhìn cậu nhóc nhỏ

cậu lúc này từ từ ngước khuôn mặt đã đầy nước mắt lên nhìn người đàn ông nằm trên vũng máu, hình ảnh bố mẹ cậu lúc đó ùa về, cậu run rẩy lùi bước dần về phía sau mà nhìn Off Jumpol bằng ánh mắt sợ hãi, sợ anh sẽ dùng cây súng đó mà một phát kết liễu cậu

thấy cậu run cầm cập với đôi mắt đỏ dần lên vì khóc, anh lúc này mới lấy lại bình tĩnh giấu cây súng đằng sau để không dọa cậu

cậu quay người chạy về phòng mình mà đóng sầm cửa lại

"lên dọn cho tôi" nói rồi anh cúp máy vứt điện thoại ở đó mà chạy theo cậu

sau khi cánh cửa đóng lại cậu ngồi đó mà khóc nức nở "hức..sợ quá...Papii..là kẻ giết người...hức..hức"

"ba mẹ ơi..hức..Gun sợ"

anh đứng ngoài đã nghe thấy hết, anh bắt đầu vò đầu bứt tóc trách mình thật sơ xuất để cậu thấy

"Gun...Gun ơi" anh gọi nhỏ nhưng lại khiến cậu giật mình khi nghe thấy

"mở cửa cho anh đi, anh muốn nói chuyện" cậu khóc lớn hơn khi nghe thấy giọng anh, cậu sợ quá, lỡ anh giết cậu để diệt khẩu thì sao

"đừng khóc nữa mà" nghe vậy cậu càng to tiếng hơn khiến anh bất lực mà chỉ biết im lặng đứng ngoài

cậu khóc không ngừng, từ tư thế ngồi ôm gối giờ đã kiệt sức mà nằm ra sàn, chỉ còn nghe tiếng nấc nhỏ, quá mệt cậu nhắm mắt mà ngủ luôn ở đấy

cậu khóc bao lâu thì anh ngồi ngoài này chừng đó, thấy bên trong im lặng anh cho người lên mở cửa bằng chìa khóa sơ cua

cánh cửa mở ra, bên trong một cậu nhóc đang co rúm người lại ngủ ngon lành, anh đóng cửa rồi bế cậu về lại giường ôm cậu chặt cứng

"có biết anh lo cho em lắm không hả?" vừa nói anh vừa cúi xuống hít mùi hương trên tóc cậu, anh lỡ thích cậu em trai nhỏ này mất rồi

ôm quá chặt khiến cậu tỉnh giấc, cậu mơ màng nới lỏng tay anh ra mà quay lại nhìn anh, khuôn mặt Off Jumpol làm cậu giật nảy mình định vung chăn chạy trốn, nhưng lại bị anh kéo về lại

cậu giãy giụa khóc lóc muốn thoát khỏi vòng tay anh "thả ra...thả em ra...huhu..em không muốn ngủ cùng anh mà"

"ngoan nào, sao lại không"

"huhu..bỏ ra đi..em sợ.."

"im lặng nào Gun"

"khôngggg" cậu vẫn khóc lóc giãy giụa

"không nín là anh hôn cho đấy" câu nói của anh thành công làm Gun Atthaphan im bật, cậu tròn mắt nhìn Off Jumpol làm anh lúng túng với câu nói vừa rồi của mình

cậu cúi mặt lí nhí "sao anh lại giết anh ta"

Off Jumpol không trả lời mà kéo cậu lại ôm chặt cứng "cho anh ôm một lát đi" đầu anh ngục vào hõm cổ cậu, hành động này làm tim cậu bỗng đập thình thịch

"anh thấy mệt ạ?"

"ừm, Gun có thương anh không?"

"..."

anh ngước lên chờ cậu trả lời

"có"

Off Jumpol hài lòng với nó "anh cũng thương Gun....có nhiều lúc giết người không phải xấu, mà là để bảo vệ bản thân mình, cậu ta đã muốn phản lại thì bắt buộc phải diệt để cứu lấy công ty, cứu lấy anh và bố"

Gun Atthaphan nghe vậy đã không còn khó chịu trong lòng nữa "nhưng cứ như vậy, lỡ một ngày Papii bị họ bắt đi không còn ở với Gun nữa thì sao?"

cậu thật lo xa, gia đình Adulkittiporn là cái gì mà lại để bị bắt

"đừng lo lắng, chỉ cần biết anh thương Gun, anh sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ Gun, đừng giận anh nữa nha"

cậu rúc lại vào lòng anh thay cho câu trả lời, cứ thế chìm vào giấc ngủ lần nữa

anh khẽ xoa đầu cậu "anh lỡ thích em nhiều quá rồi, Gun Atthaphan" nói rồi anh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ

'cạch' cánh cửa mở ra, một chút ánh sáng len lỏi vào căn phòng tối "nhẹ thôi, hai đứa nó ngủ rồi"

ông bà Adulkittiporn đã về

_______

những bà nào đọc fic của tui từ những con fic đầu tiên thì có thể biết, fic của tui ngược rất ít vì tui là một đứa chịu ngược không được, nên viết cũng không được luôn, mỗi fic của tui nếu để ý nó sẽ theo một trình tự nhất định, ban đầu ngọt sau đó sẽ là khoảng thời gian hiểu lầm và giận dỗi nhưng chỉ một xíu thôi và cuối cùng là HE tui cũng không thích viết fic dài tập, chỉ muốn nói vậy thôi

cảm ơn mọi người đã ủng hộ hết mình, áaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro