11.
Anh cứ dung túng, để em từng li từng tí bước vào tim anh
Lại từng tí từng li lấy lại tất cả
---
Anh dần tiến tới, cả người Gun Atthanphan bị ép vào sofa, cậu rướn cổ lên, đón nhận nụ hôn dữ dội, lông mi run run.
Nụ hôn của Off Jumpol mang theo đầy sự tuyệt vọng, anh muốn dùng nụ hôn để xác nhận sự tồn tại của mình với cậu, cho dù chỉ là một chút, một chút thôi.
Nhưng Gun Atthanphan không nói gì, cũng không phản kháng, cậu cứ thụ động chấp nhận. Tay cậu đặt trên thắt lưng anh.
Một nửa linh hồn bảo cậu tránh xa, một nửa còn lại thì khao khát gần hơn.
Cậu chợt rơi nước mắt.
Bàn tay Off Jumpol để trên mặt cậu cảm nhận được ướt át nóng hổi, dần rút về.
Anh nhìn vào đôi mắt Gun Atthanphan, đôi mắt sáng đã mờ đi vì nước mắt, còn hơi sưng đỏ. Cả gương mặt là sự yếu đuối bất lực.
Trái tim anh tàn nhẫn sai khiến lý trí tránh xa cậu ra, anh đứng đó trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Muộn rồi, đi ngủ đi."
Nói xong, xoay người muốn đi về hướng cầu thang.
Còn chưa đi được bước nào đã nghe giọng Gun Atthanphan.
"Off Jumpol, chúng ta làm một lần được không?"
"Chúng ta không làm sao?"
Đêm tân hôn hôm ấy, câu hỏi của Gun Atthaphan vụt qua trong đầu anh, Off Jumpol cắn môi, vết thương nứt ra lại chảy máu. Anh hung hăng quay người lại, nắm cằm Gun Atthanphan, bắt cậu nhìn thẳng vào mình.
"Gun Atthanphan, rốt cuộc là em xem tôi là cái gì?"
"Em có biết mình đang nói gì không hả?"
Anh nắm rất chặt, Gun Atthanphan ngay cả kêu đau cũng không kêu nổi. Cậu hít sâu một hơi, đối diện với đôi mắt sâu thẳng của Off Jumpol.
"Tôi muốn anh."
Trái tim Off Jumpol đau muốn dại đi, anh nhìn người trước mặt. Người con trai anh yêu thương từ tận đáy lòng, vừa nãy mới nói không yêu anh, giờ này lại bảo muốn anh.
"Giờ em ý em là sao? Quà chia tay à?" Off Jumpol cười lạnh, lau máu trên môi, đau nhói.
"Không được ư?" Gun Atthanphan nắm chặt bàn tay, trừng to mắt hỏi ngược lại anh.
"Được, được chứ." Off Jumpol vẫn cười, nhìn cậu, không hiểu tại sao cậu lại có thể nhẫn tâm hết lần này đến lần khác đâm nát tim anh.
Thế nên quãng thời gian ấy, cậu bên cạnh anh, ỷ lại vào anh, nghe lời anh, tất cả đều là giả sao?
Anh chợt hận cậu ghê gớm.
Được anh ôm lên, Gun Atthanphan vẫn ngoan ngoãn ôm cổ anh như biết bao nhiêu lần trước đó. Thế nhưng lần này thứ cậu nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng chán ghét, chứ không phải là cái mỉm cười dịu dàng của anh.
Cắn môi, hai bàn tay ôm cổ anh siết chặt lấy nhau, Gun Atthanphan nghĩ. Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng rồi.
Cậu sẽ không tham lam nữa.
Cũng sẽ không hối hận.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Bibi đứng ngoài hành lang bị giật mình chạy biến về phòng của mình. Gun Atthanphan bị ném lên giường, cúc áo bị giật rơi đứt rơi đầy xuống sàn, đôi mắt long lanh nước, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Làn da cậu mẫn cảm, dễ để lại dấu vết. Trước đây Off Jumpol luôn rất để ý điều này nên chỉ để lại hickey những chỗ quần áo có thể cho lại, động tác cũng nhẹ nhàng để không làm cậu bị đau.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa.
"Em hối hận còn kịp đấy." Ánh mắt anh thâm trầm, biểu cảm trên mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Đáp lại anh là những ngón tay mơn trớn lên cổ của Gun Atthaphan.
Áo ngủ của Gun Atthaphan gần như đã bị cởi hết, Off Jumpol hôn cậu rất mạnh bạo, đến mức đầu lưỡi tê rần, ngón tay vuốt ve cả người cậu, hai điểm đỏ trước ngực bị cắn mút sưng đỏ, dưới đùi còn có dấu răng, cậu nhỏ đáng thương bị bóp chặt trong lòng bàn tay.
Miệng lại bị cạy mở, Gun Atthanphan bấu vai Off Jumpol, nụ hôn như muốn đoạt lấy tất cả không khí. Gun Atthanphan cảm nhận được Off Jumpol đang xâm nhập vào trong cơ thể.
Thực ra, đã một thời gian rồi hai người chưa làm chuyện này.
Tuy đã được bôi trơn nhưng khi tiến vào cũng chẳng mấy nhẹ nhàng. Gun Atthanphan thở ra, cậu đã bị dục vọng khiêu khích, Off Jumpol quá quen với cơ thể này. Thế nên, khi tìm được điểm G của cậu, anh bắt đầu tấn công điên cuồng. Đó là lần làm tình thô bạo chưa từng có, Gun Atthaphan như một chiếc thuyền nhỏ mắc kẹt trong cơn bão dữ dội. Cậu không kìm được bật khóc.
Off Jumpol dừng lại, muốn lau nước mắt cho cậu nhưng bàn tay chợt dừng lại giữa không trung.
"Tôi hỏi em một lần nữa, có thật là, em chưa từng động lòng với tôi không?" Anh dịu dàng ôm lấy cậu, đáng thương mà mong chờ một câu trả lời.
Gun Atthanphan giấu mặt đi, đáp: "Thật..."
Đừng nói nữa.
Off Jumpol cắn môi cậu, tự trách mình đa tình, cũng trách cậu quá nhẫn tâm.
Cái hôn, vuốt ve, điên cuồng.
Kết thúc.
Hai cơ thể trần trụi cuốn vào nhau, là hận hay yêu. Trong không khí là một thứ gì đó rất mơ hồ.
Cuối cùng, Gun Atthanphan không bắn được gì nữa, cậu rất hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này. Càng về sau, cậu thậm chí còn chẳng có sức để chảy nước mắt nữa, cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức kêu điên cuồng bên tai, Gun Atthanphan nhíu mày nhưng hôm nay không giống như mọi hôm.
Không có Off Jumpol tắt chuông cho cậu nữa.
Mãi một lúc cậu mới mở mắt, vươn cánh tay trong chăn ra tắt đồng hồ. Lúc ngồi dậy, cảm giác đau đớn khắp người làm cậu không khỏi kêu lên một tiếng.
Đã hơn 10h.
Off Jumpol đến công ty rồi sao?
Cậu mò mẫm trên đầu giường lấy điện thoại, đầy tin nhắn công việc, nhưng không có tin nhắn của Off Jumpol.
Cậu nhấc chăn ra khỏi giường, chân vừa chạm sàn nhà đã mềm nhũn cả ra, cả người quỳ rạp xuống đất, may mà có trải thảm dày, cậu không bị thương. Sau đó chậm rãi đi tắm, vào phòng thay đồ lấy mấy bộ quần áo hôm qua đã chuẩn bị sẵn ra. Đó là tất cả quần áo cậu đã mang theo khi đến đây. Do dự một lát, cậu cầm thêm một cái áo khoác anh đã mua cho cậu.
Trời hôm nay rất lạnh, lát nữa cậu sẽ gọi AJ qua đón.
Lúc cởi đồ ngủ ra, cậu nhìn mình trong gương từ trên xuống dưới, chi chít là dấu hôn và vết bầm, trên cổ và trên eo là nhiều nhất.
Cũng may cậu đã tính trước, chuẩn bị một cái áo len cao cổ.
Cậu thay quần áo rồi ra ngoài, nắm tay vịn cầu thang, bước xuống từng bậc, chỉ thấy Off Jumpol đang ngồi trên sofa.
Anh có vẻ như cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu, mắt vô hồn, gương mặt không cảm xúc, không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Đến khi Gun Atthanphan đứng trước mặt anh, anh mới nhìn lên, gương mặt tái nhợt, dưới cổ áo len là nửa dấu hôn đỏ chót. Áo khoác cậu mặc bên ngoài là cái do chính tay anh chọn cho. Những ngón tay buông thõng hai bên dưới tay áo thật dài nhưng anh nhìn thấy, trên ngón vô danh của cậu vẫn còn đeo nhẫn cưới.
"Đơn ly hôn tôi đã gọi JJ mang đến rồi đây." Off Jumpol đứng lên, gió từ động tác ấy thổi xoạch tờ giấy trên bàn trà.
Anh cầm lấy chìa khoá trên bàn đi ra ngoài, anh muốn làm việc.
"Off Jumpol." Gun Atthaphan nhìn theo bóng lưng anh, mở lời, giọng nói vỡ vụn.
Off Jumpol khựng lại, anh biết mình phải lập tức rời khỏi đây, mặc kệ những lời phía sau, thế nhưng anh vẫn dừng bước, muốn nghe xem cậu muốn nói gì.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, còn giúp tôi lấy được công ty."
Giọng cậu rất nhẹ nhàng, thế nhưng như một lưỡi dao sắc bén, vô tình cắt lên trái tim Off Jumpol, máu chảy đầm đìa.
Chìa khóa bị nắm quá chặt để lại những vết hằn sâu, anh nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm, anh muốn quay lại hỏi cậu, cuộc giao hoan đêm qua có phải là đánh dấu kết thúc cho giao dịch mà cậu muốn không, nhưng cuối cùng anh không hỏi, anh sợ nhận được của cậu một lời khẳng định.
Thế là anh bước nhanh về phía trước, mở cửa rời đi.
Cửa vang lên tiếng bốp rất mạnh.
Thật ra Gun Atthanphan vẫn còn một câu chưa nói.
"Xin lỗi...vì em đã nói dối anh."
Kết thúc công việc, Off Jumpol lê thân xác lẫn tinh thần kiệt quệ về nhà, đèn ở hiên nhà đã bật sáng, căn nhà rộng lớn không một tiếng động.
Anh vào nhà cầm tờ đơn ly hôn trên bàn trà lên.
Cái tên 'Atthaphan Poonsawat ghi trên giấy ấy.
Em đã không cần anh nữa rồi đúng không?
Tờ giấy bị vò nát rồi ném đi, Off Jumpol chạy lên lầu, bật tung cửa phòng ngủ. Bộ đồ ngủ Gun Atthanphan mặc hôm qua đã được xếp ngay ngắn đặt trên giường.
Tất cả quần áo trong phòng thay đồ vẫn còn y nguyên.
Không đúng.
Off Jumpol cẩn thận nhìn một lần nữa, chợt nhận ra Gun Atthanphan chỉ mang đi những bộ quần áo mà ngày đầu tiên cậu đã đem đến, còn lại, dù là anh mua hay Mae mua, tất cả đều để lại.
Nhà tắm, phòng khách, nhà bếp.
Tiếng chân của Off Jumpol vang lên khắp nhà, cuối cùng một mình anh ngồi xuống bậc thềm của tầng hầm.
Cậu đã mang tất cả đi rồi.
Off Jumpol tận hôm nay mới phát hiện, đã lâu như vậy, Gun Atthanphan chưa từng động vào đồ đạc trong nhà, cũng chưa từng mua sắm bất cứ thứ gì cho mình.
Đồ Off Jumpol mua về, anh để đâu, nó vẫn sẽ ở nguyên vị trí đó.
Người thích rượu như Gun Atthanphan ngay cả tầng hầm chứa rượu, cũng chưa từng xuống lấy một chai.
Giống như từ lúc bắt đầu cậu đã tính đến việc rời đi.
Đồ dối trá.
Off Jumpol ngồi chôn mặt vào đầu gối, nước mắt thấm ướt áo sơ mi.
Anh phải làm sao... để giữ lại em khi mà lòng em vốn đã muốn đi cơ chứ.
Ba ngày sau.
Buổi trưa, Off Jumpol đang nghỉ ngơi, chợt nhận được tin nhắn của Gun Atthaphan. Anh đứng lên ra lệnh 'hoãn buổi họp chiều' dưới con mắt ngạc nhiên của một loạt nhân viên. Sau đó vội vã ra ngoài.
"Giờ anh có rảnh không? Tôi đang ở trước cửa nha, có đồ cần trả cho anh."
Lái xe như bay, ngay từ xa anh đã thấy cậu đứng trước cửa nhà, trái tim đập cuồng điên trong lồng ngực.
Đến khi nhìn vào chiếc túi trên tay Gun Atthanphan, anh chợt nhận ra đó chính là chiếc áo khoác mình đã mua mà Gun Atthanphan mặc hôm qua.
Chỉ vì thế này thôi ư?
Anh tự cười nhạo bản thân, vì cái gì mà rối rít cả lên vậy, còn đang mong chờ cái gì nữa chứ.
"Cái này trả cho anh."
Cả người Gun Atthanphan ủ trong chiếc áo khoác rất dày, không biết có phải Off Jumpol bị ảo giác hay không nhưng anh thấy gương mặt cậu dường như nhọn ra rất nhiều.
"Gọi người đưa là được rồi, đến đây làm chi?" Off Jumpol nhận lấy, vô tình chạm vào ngón tay cậu, lạnh ngắt.
"Còn cái này nữa." Ngay trước mắt Off Jumpol, Gun Atthaphan tháo nhẫn cưới trên ngón vô danh xuống, đưa cho anh.
Ngay cả sức lực để đau lòng anh cũng không còn nữa.
Cổ họng khô khốc, không nói nên lời, anh im lặng nhận lấy, cầm nó trên tay.
"Tôi đi đây, thủ tục ly hôn cần làm gì nữa thì cứ gọi cho tôi." Gun Atthanphan cố kìm một cơn ho, nói.
"Gun Atthanphan, em không có trái tim có phải không?" Off Jumpol hỏi.
Gun Atthanphan quay lưng về phía anh, cậu chớp mắt, giọt lệ nóng hổi trào ra, nhưng rất nhanh đã bị cơn gió lạnh mùa đông làm khô mất.
Trời hôm nay, lạnh lắm.
Nhìn theo cho đến khi cậu lên xe đi xa, Off Jumpol đứng trong gió rất lâu, điện thoại cứ rung không ngừng, tin nhắn và cuộc gọi không ngừng đánh tới.
Phải quay lại công ty rồi.
Ngồi vào trong xe, anh ném áo khoác ra ghế sau, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn, xem thử trước cái tin nhắn trong điện thoại.
Trừ tin nhắn công việc ra, còn có tin nhắn của Mae gửi về từ Thuỵ Sĩ.
Bà nói Tết này bà và Por sẽ không về, dặn anh và Gun Atthaphan đừng chỉ mải mê làm việc, năm đầu tiên ở bên nhau mà, phải vui vẻ tận hưởng.
Năm đầu tiên.
Off Jumpol để điện thoại sang một bên, khởi động xe.
Đầu óc anh rất hỗn loạn, khi rẽ vào khúc cua, đột nhiên có một cậu bé chạy ra đường nhặt quả bóng, phía sau là tiếng hét hoảng sợ của người mẹ.
Anh hoàn hồn xoay vô lăng, xe bay lên vỉa hè, tông vào một cái cây.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc của hai mẹ con, máu trên trán chảy xuống, nhuốm mờ tầm mắt anh.
Off Jumpol cố gắng chớp mắt, nhưng cuối cùng cơn đau và sự mệt mỏi đã đánh bại anh, anh từ từ nhắm mắt.
Tay phải yếu ớt buông lỏng ra, chiếc nhẫn đang cầm rơi xuống, không biết lăn vào đâu. Chỉ để lại một vết hằn đỏ sâu trong lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro