20.

Đúng vậy, không sai, em ghen, em nhớ anh, em yêu anh.

---

Mặt cậu không có biểu cảm đặt điện thoại xuống, cạch một cái, AJ đẩy cửa vào báo cho cậu lịch trình ngày mai.

Off Jumpol đã đi công tác từ một tuần trước, vì hợp đồng kỳ này khá rắc rối nên anh không nói trước chừng nào thì về, chỉ nói giải quyết xong sẽ về ngay. Tuy mỗi ngày đều nhắn tin, gọi điện, trước khi đi ngủ cũng có video call, nhưng Gun Atthanphan vẫn nhớ anh vô cùng.

Cho dù chuyện bài báo làm cậu khó chịu, cậu cũng không muốn hỏi Off Jumpol lúc này, như vậy rất ấu trĩ.

AJ thấy cậu thất thần, gọi mấy tiếng Gun Atthanphan mới có phản ứng, cậu ngẫm một lát, hỏi: "Có thể báo cho tôi lịch làm việc của hai ngày tiếp không, tôi làm luôn."

AJ vừa giở sổ kế hoạch vừa hỏi: "Khun Gun, anh có việc gì cần đi xử lý à?"

Gun Atthanphan gật đầu, đợi khi AJ rời đi rồi, lại mở bài báo đó ra xem lại lần nữa.

Hoá ra là Fourth Nattawat.

Đoạn tin ngắn củn chỉ có mấy trăm chữ được cậu xem đi xem lại mấy lần, ngay cả đống bình luận ở dưới cậu cũng đọc không sót cái nào. Gun Atthanphan tắt điện thoại, dựa vào sofa thở dài.

Fourth Nattawat đó, cậu chỉ từng gặp có một lần, hoặc là hai lần thì đúng hơn.

Lần đầu tiên là ở công ty của Arm Weerayut, cậu nghe gã nói, Fourth Nattawat là kiểu mà Off Jumpol từng thích trước đây.

Lần thứ hai là đêm cậu nói ly hôn, lúc nằm trên giường nghĩ ngợi vô tình nhìn thấy video cậu ta biểu diễn, chói lọi đến mức khiến cậu cảm thấy thất bại ê chề.

Bài báo kia viết rằng Fourth Nattawat debut chưa bao lâu đã nhận được giải thưởng nghệ sĩ được yêu thích, lần này bị chụp được đang có hành động thân mật với người khác, không chỉ vào khách sạn cùng nhau còn cùng rời đi vào hôm sau. Qua ảnh chụp có thể nhìn ra đó một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, khách sạn cũng là thuộc dạng cao cấp.

Dưới khung bình luận là trận chiến của hai phe 'tình yêu chân chính' và 'bao nuôi'.

Kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Gun Atthanphan sờ lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng bản thân.

Đẩy cửa ra, gọi trợ lý mang đến cho mình một ly Americano đá, Gun Atthanphan bắt đầu làm việc, một lúc sau, AJ đem hồ sơ cần kí qua, thấy ly cà phê trên bàn đã được uống quá nữa, cậu ta khổ tâm nói: "Khun Gun, chủ tịch có dặn sau ba giờ chiều cậu không được uống cà phê...Ly này còn là đá nữa..."

"Được rồi, cậu đừng nói nữa, tối tôi sẽ tự nói với anh ấy." Gun Atthanphan nhận lấy hồ sơ, phẩy tay ý bảo AJ ra ngoài đi.

AJ đi giật lùi, nhắm mắt quyết định mình coi như chưa thấy gì hết.

Gun Atthanphan bận cả buổi chiều, cơm tối cũng ăn ở công ty, đến lúc Off Jumpol gọi video call sang, cậu vẫn đang làm việc.

Nhìn thấy gương mặt Off Jumpol qua màn hình, trong lòng không khỏi có hơi khó chịu, Gun Atthanphan cố gắng lắm mới nén được tâm trạng không vui, cười với Off Jumpol một cái.

Đầu liên là ngoan ngoãn trả lời một ngày ba bữa ăn cái gì, sau đó là Off Jumpol hỏi sao giờ này mà cậu còn chưa về nhà nữa.

"Ưm...hồi chiều em có cuộc họp, nên có nhiều việc phải làm gấp, nên phải tăng ca."

Sau lưng Off Jumpol là cửa sổ, ánh đèn hoà với bóng cửa chiếu lên gương mặt anh, không tả hết được vẻ dịu dàng. Giọng nói anh truyền từ tai nghe vào tai cậu, Gun Atthanphan nhìn màn hình ngẩng người, mọi muộn phiền cứ như được cuốn trôi đi mất.

Muốn gặp anh quá.

Tuy rất muốn hỏi Off Jumpol về bài báo kia, nhưng cậu lại nghĩ anh bận rộn trăm công nghìn việc thế kia, thời gian đâu mà xem mấy tin nhảm nhí, thế nên không hỏi luôn.

Cơ mà cậu rất nhớ anh.

Chống cằm đối diện với camera, gương mặt Gun Atthanphan ngoan ngoãn, sau đó nói: "Buổi chiều em uống cà phê đó, có khi nào tối bị mất ngủ không?"

Đúng y như cậu dự đoán, Off Jumpol nhíu mày nói cậu phải biết lo cho bản thân, lại kêu cậu đi ngủ. Gun Atthanphan vừa dạ dạ vâng vâng, lòng vừa vui sướng không chịu được.

Đó, thấy chưa, anh ấy quan tâm mình nhất.

Đang nói dở, Off Jumpol có điện thoại của khách hàng, anh dặn cậu nhớ về sớm nghỉ ngơi, nếu ngủ không được thì gọi cho anh. Gun Atthanphan gật như giã tỏi, đến khi Off Jumpol cúp máy rồi, mới ngồi thẳng lên, làm tiếp việc đang dở dang. Cậu nhất định phải làm cho xong, nếu không thì coi như kế hoạch đổ bể.

Tuy hôm nay cậu không ngoan, nhưng...phải làm vậy mới gặp Off Jumpol được.

Xử lý xong hết rồi, Gun Atthanphan nhìn thấy đèn đường ngoài cửa sổ cũng đã tắt, cậu lên mạng đặt một vé máy bay chuyến chiều.

Nghỉ ngơi cho khoẻ, lấy lại tinh thần, mang theo tâm trạng tuyệt nhất đi gặp anh, nói cho anh biết, cậu nhớ anh lắm.

Về đến nhà, Bibi chạy ra đón cậu. Gun Atthanphan tắm một cái rồi bế cả Bibi lên giường nằm, không biết là vì uống cà phê hay là vì không có Off Jumpol, cậu phải lăn qua lăn lại mãi một lúc mới ngủ được.

Chắc là do nghĩ gì mơ nấy, Gun Atthanphan mơ thấy Off Jumpol nắm tay Fourth Nattawat đứng trước mặt cậu, cậu mơ thấy Fourth Nattawat năn nỉ cậu hãy rút lui nhường Off Jumpol cho cậu ta, chợt có một trận gió thổi qua, Bibi biến thành khổng lồ, nhe hàm răng nhọn hoắt đuổi theo Fourth Nattawat, còn cắn Off Jumpol. Gun Atthanphan cũng bị ngã, giây phút sắp bị Bibi giẫm lên, giật mình tỉnh dậy.

Cậu dở khóc dở cười nhận ra, thì ra là Bibi đang nằm cuộn tròn ngủ trên ngực cậu.

Bế Bibi đặt sang một bên, xuống giường đánh răng rửa mặt, ăn bữa trưa, lại mở hợp đồng hôm qua ở công ty chưa xem xong xem lại. Xong hết rồi Gun Atthanphan mới kéo chiếc vali be bé của mình bắt taxi ra sân bay.

Chuyến bay kéo dài 1 tiếng đồng hồ, theo địa chỉ mà JJ đã gửi cho, Gun Atthanphan bắt xe đến khách sạn mà Off Jumpol ở. Lúc này đã sắp 7h tối.

Tháng 4, trời đã tối đen từ lúc nào, gió đêm lạnh buốt, cậu đứng trước cửa phòng Off Jumpol bấm chuông, nghĩ đến không biết lát nữa anh sẽ có biểu cảm giác khi mở cửa mà không khỏi căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đi tìm Off Jumpol.

Năm ngoái khi Off Jumpol bận rộn phải đi công tác hai tháng, nghĩ kĩ lại lúc đó cậu cũng có nhớ anh, nhưng nỗi nhớ không mãnh liệt như bây giờ, nỗi nhớ của cậu hôm nay mạnh mẽ đến mức chỉ chưa đầy một tuần đã chạy đến đây gặp mặt anh.

Cửa phòng mở ra, theo đó là tiếng reo ngạc nhiên của Off Jumpol.

"Sao em lại đến đây? Còn không nói với anh nữa, ăn mặc phong phanh thế kia, có lạnh không?" Off Jumpol một tay đón lấy vali trong tay cậu, một tay dắt tay cậu vào phòng.

Gun Atthanphan vào trong, chợt nhìn thấy một bóng người từ nhà tắm đi ra, cậu còn chưa nhìn rõ đó là ai, Off Jumpol đã nạt trước.

"Thằng Arm! Mày có thể mặc quần áo đàng hoàng vào không hả?!"

Arm Weerayut vừa xin lỗi vừa vơ vội quần áo chạy ngược lại vào phòng tắm, Gun Atthanphan vẫn còn ngơ người.

Cậu hiếu kì muốn nhìn thử xem nhưng đã bị Off Jumpol bưng mặt quay qua, xoa xoa bàn tay cậu trong tay mình cho ấm xong, anh giải thích, Arm Weerayut phòng mình không ở suốt ngày cứ chạy đến đây ăn chùa, uống chùa, phiền thực sự.

Arm Weerayut vừa hay đã mặc xong đồ, đi ra, ngồi phịch xuống, nói: "Ăn chùa uống chùa là sao mạy, tao chỉ muốn duy trì quan hệ bạn bè thân thiết thôi, không được à?"

Off Jumpol đá chân gã một cái, Arm Weerayut né đi, nói tiếp. Nhìn thấy thế này Gun Atthanphan bật cười, Arm Weerayut đây vừa khéo cũng đến thành phố này công tác, vì đang chiến tranh lạnh với ông ba già chuyện kết hôn, thế là Arm Weerayut không thèm ở khách sạn nhà Chansook sắp xếp mà chạy đến khách sạn này. Còn thường xuyên qua phòng Off Jumpol bảo là 'lánh nạn.'

Lúc Arm Weerayut nói, Off Jumpol đã đặt thêm một phòng nữa cùng tầng, tuy phòng này rất rộng, Arm Weerayut ăn chùa uống chùa mấy nay cũng còn dư, nhưng hôm nay có Gun Atthanphan đến, không thể cả ba người cùng ở được.

Cuối cùng Arm Weerayut ôm đống đồ ngồi một mình trong phòng. Mà Off Jumpol thì dẫn Gun Atthanphan đến phòng mới đặt.

Biết cậu chưa ăn tối, Off Jumpol đau lòng dắt cậu ra ngoài ăn, nhưng Gun Atthanphan cứ nắm chặt tay anh bảo gọi phục vụ mang lên là được rồi, anh chỉ đành nghe theo.

Đến khi Gun Atthanphan tắm xong, cơm tối nóng sốt cũng đã được phục vụ mang đến.

Off Jumpol đã ăn rồi, anh chỉ ngồi một bên với cậu, gắp đồ ăn chốc chốc lại rót nước. Thấy cậu ăn được kha khá rồi mới lên tiếng.

"Sao tự dưng em lại đến đây, còn không nói với anh một tiếng nữa chứ?"

Gun Atthanphan uống từng ngụm nước nhỏ, chớp mắt, đáp: "Em nhớ anh."

'Em nhớ anh' ba chữ này, so với truyền qua màn hình, nói trực tiếp thế này càng có sát thương lớn hơn gấp bội.

Cả người lẫn ghế bị Off Jumpol kéo đến trước mặt, một nụ hôn rơi xuống, Gun Atthanphan nhìn vào đôi mắt anh, đáp lại.

Hoá ra, cậu còn nhớ anh hơn cả trong tưởng tượng của mình.

Lúc dựa vào lòng Off Jumpol, Gun Atthaphan vừa ăn dâu anh đút vừa xem một bộ phim sitcom nhàm chán trên TV, thi thoảng lại ngước mắt nhìn anh.

Tin tưởng là một chuyện, nhưng...bận tâm lại là một chuyện khác.

Cậu cứ không biết phải hỏi Off Jumpol chuyện bài báo như thế nào, tâm trạng bay đi đâu đâu, thế là lúc lỡ cắn trúng ngón tay Off Jumpol, cậu giật nảy mình.

"Em đang nghĩ gì mà thất thần thế?" Off Jumpol cười, búng trán cậu, hỏi.

Gun Atthanphan nghĩ tới nghĩ lui, không thắng nổi bận tâm trong lòng, cắn cắn móng tay mình, hỏi: "Anh...còn nhớ Fourth Nattawat không?"

"Hở? Ai cơ?" Off Jumpol nắm tay cậu, đan vào tay mình, hỏi lại.

"Là cái cậu chơi guitar trong nhóm nhạc của công ty Arm Weerayut đó, lúc cậu ấy đàn anh nhìn lâu lắm." Gun Atthanphan có hơi sốt ruột tả lại cho anh.

Gun Atthanphan cũng không biết mình yêu anh từ lúc nào, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là...

"Gần đây anh có gặp cậu ta không?" Gun Atthanphan rút tay ra, ngồi lên, đưa tay đè lên vai anh, bày ra sẵn tư thế nếu anh nói 'có' thì anh biết tay em.

Off Jumpol nhíu mày nhìn cậu, suy nghĩ xem điều cậu nói có nghĩa là gì.

"Em xem bài báo đó rồi à?"

"...Rồi"

"Xem khi nào?"

"Chiều hôm qua."

"Thế sao tối anh gọi không hỏi anh, hả?"

Rõ ràng người nắm quyền chủ động là cậu, nhưng bây giờ bị Off Jumpol hỏi xong lại mất hết khí thế rồi, Gun Atthanphan rút tay về, cúi đầu, nói: "Sợ ảnh hưởng công việc của anh."

Off Jumpol thở dài, nâng gương mặt cậu lên, nhìn sâu vào đôi mắt, hỏi: "Có phải là em tin bài báo đó mà không tin anh không?"

Gun Atthanphan rối rít nắm tay anh, lắc đầu: "Không, em tin anh, thật đó, em tin anh, chỉ là...chỉ là em có hơi bận tâm, một chút xíu à."

"Bận tâm cái gì?"

"Em biết bài đó viết bậy, nhưng mà...hai người đứng gần quá, nên người ta mới hiểu lầm," Gun Atthanphan nhìn nụ cười trên mặt Off Jumpol càng lúc càng rõ, nhưng cậu không hiểu anh có gì vui mà cười.

Còn Off Jumpol thì đã hỏi được đáp án mà mình muốn nghe, anh ôm cả người cậu vào lòng, nói: "Đây không phải là bận tâm, là ghen."

"Gì chứ?"

"Em đang ghen, có đúng không?" Off Jumpol hôn cậu một cái, gõ gõ mũi cậu, nhìn thấy lỗ tai Gun Atthanphan dần đỏ lên, sau đó như là bối rối, cậu vùi đầu mình vào lòng anh,

Anh vui vẻ cười thành tiếng, Gun Atthanphan cảm nhận được lồng ngực anh khẽ rung lên, càng thêm xấu hổ, cả phần gáy cũng đỏ.

Bị lời nói của Off Jumpol vạch trần, cậu dần phát hiện ra, cậu khó chịu trong lòng như vậy, là vì cậu ghen.

Ôm lấy người trong lòng, Off Jumpol chậm rãi giải thích.

Fourth Nattawat đó là tới tìm Arm Weerayut, vừa lúc gặp Off Jumpol ở cửa khách sạn, cậu ta bị rơi đồ, Off Jumpol tiện tay nhặt giúp, khoảnh khắc hai người cúi đầu đó bị chụp lại thành 'nụ hôn đáng ngờ'. Tay 'chó săn' chụp trộm đó không nhận ra Off Jumpol, thế nên mới to gan viết bài bậy bạ như vậy."

Mà cho dù là Off Jumpol hay JJ đều không có thói quen xem mấy tin tức giải trí này nọ. Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Adultkittiporn, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình ra ta giúp ông chủ mình giải quyết scandal liên quan đến giới giải trí. Bên Arm Weerayut thì bị ba già của gã gọi điện mắng suốt một tiếng đồng hồ, bảo phải giải quyết vụ này cho nhanh đi. Bản thân Fourth Nattawat thì cũng đã có người yêu rồi, cũng là một trâm anh thế phiệt nhà Titicharoenrak. Cậu chàng cùng người yêu đi thu âm biết được tin cũng phát hoảng. Đến khi Arm Weerayut tìm được giải quyết xong hết thảy cũng đã hết cả buổi chiều.

Gun Atthanphan không ngờ, bài báo chỉ tồn tại vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ thế mà vừa hay cậu lại xem được, còn vì nó mà nghĩ vớ vẩn suốt cả một ngày.

"Nhưng mà anh vẫn phải cảm ơn người viết bài này, biết thế này anh bảo JJ khoan hãy gỡ bài rồi."

"Tại sao." Gun Atthanphan ngẩng mặt, hỏi.

"Nếu không có hiểu lầm này, đến khi nào anh mới thấy được em ghen chứ, còn chạy đến tận đây tìm anh nữa chứ." Off Jumpol xoa xoa mặt cậu, cười nói.

"Em có ghen đâu nào." Gun Atthanphan chu môi, tự dưng thấy quê quá.

"Không phải anh muốn thấy em ghen, chỉ là, anh muốn thấy em đang quan tâm đến anh." Off Jumpol hôn mặt cậu xong, lên tiếng.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cố tình làm gì đó để thử phản ứng của Gun Atthaphan đối với anh. Nhưng nhờ có hiểu lầm này, thái độ của cậu đã làm anh rất bất ngờ.

"...không có việc này thì em cũng sẽ đến tìm anh mà." Gun Atthanphan ôm cổ anh, nói: "Em em thực sự rất nhớ anh, cũng thật sự rất yêu anh nữa."

Cậu thẳng thắn và dũng cảm đối diện với con tim, thừa nhận tình cảm và nỗi nhớ của mình.

Cho anh, cũng là cho chính cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro