21.


Để hôm nào trời trong nắng đẹp

Em muốn dẫn anh đi biển.

---

Hôm sau, khi Gun Atthanphan thức dậy, Off Jumpol đã đi rồi.

Lúc nãy khi còn mơ màng, cậu cảm giác được Off Jumpol nằm bên cạnh đã dậy rồi, ý thức cậu còn chưa tỉnh nhưng tay chân cứ theo thói quen ôm lấy anh. Sau đó Off Jumpol vươn tay ra ôm cậu thì thầm cái gì đó cậu không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng là trưa anh sẽ về đưa cậu đi ăn.

Trong khi nửa tỉnh nửa mê Gun Atthanphan nhận được một nụ hôn ấm áp lên môi, rồi mới an tâm ngủ tiếp. Đến khi cậu thức dậy lần nữa đã là hơn 10h.

Vệ sinh cá nhân xong, ăn qua loa bữa sáng, điện thoại cậu nãy giờ đã kêu 'ting ting' liên tục, dù là trước khi đi đã xử lý hầu hết công việc, tuy vậy vẫn không tránh khỏi có nhiều chuyện phát sinh khác.

Mới ngồi làm một lát, thoắt cái đã cả tiếng đồng hồ, xử lý đống tài liệu AJ gửi qua xong, cậu vươn vai cho giãn gân cốt, nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay nắng đẹp thật.

Có lẽ mấy hôm trước cứ mãi bận tâm chuyện kia, đến nay hiểu lòng mình rồi, cậu muốn cho Off Jumpol một...một lời tỏ tình lãng mạn.

Thế là khi ăn trưa, Gun Atthanphan do dự mấy lần mới mở miệng nói với anh được điều mình đang tính toán.

"Papii, lần này mình về em dẫn anh đi chỗ này, được không?"

Off Jumpol cắt steak xong để trước mặt Gun Atthanphan, gật đầu: "Ừ."

"Anh không hỏi em dẫn anh đi đâu, làm gì à?"

"Em dẫn anh đi, dù xuống địa ngục cũng được." Off Jumpol uống một ngụm nước, cười.

Gun Atthanphan bị lời nói của anh làm cho xấu hổ gần chết, cậu cúi đầu ăn steak, nhưng vẫn không nén được nụ cười.

Gun Atthanphan bay chuyến chiều quay về, vì bên tập đoàn Adultkittiporn có việc gấp cần xử lý gần sân bay nên JJ đến xử lý xong lại đón Gun Atthanphan về công ty cậu, tiện tìm AJ nói chuyện vài câu.

Gần đây bận thật là bận, hai anh em chẳng có mấy khi có thể ăn cơm cùng nhau, cũng chẳng có thời gian ngồi nói chuyện.

Nhân viên ở các tầng đã về gần hết, chỉ còn văn phòng của Gun Atthaphan còn sáng đèn, cậu đáp máy bay về đã phải ngồi làm một đống văn kiện, may mà làm sắp xong rồi.

Sau khi đi WC ra, vừa lúc đi ngang phòng nghỉ nơi hai anh em AJ đang trò chuyện, cậu định đi ngang qua rồi nhưng chợt nghe thấy một chuyện.

"Haiz, chiếc xe mà chủ tịch bị tai nạn lần trước ấy, anh lấy về chưa? Garage báo cho em..." JJ còn chưa nói xong, đã thấy Gun Atthanphan đứng ở cửa, những lời còn chưa bật ra ngoài miệng kia phút chốc nghẹn lại trong cổ họng.

"Tai nạn gì?" Ánh mắt Gun Atthanphan âm trầm, tuy cậu không hề có chút hung dữ nào trên mặt nhưng cũng khiến hai anh em ngồi trong kia phát run.

Off Jumpol đã dặn, chuyện tai nạn hồi trước, tuyệt đối không được nói cho Gun Atthanphan.

Hơn nữa, việc ấy cũng đã qua khá lâu rồi, nếu không phải JJ lỡ miệng nhắc đến thì vốn nó sẽ trở thành bí mật mãi mãi.

AJ vỗ vai JJ, an ủi cho cái mồm hơi lanh.

JJ đen mặt, lắc đầu: "Không không có gì, khun Gun, anh nghe lầm rồi, thôi tôi về công ty đây."

"Đứng lại."

JJ mới đi được một bước, đã bị lời nói lạnh lùng của Gun Atthaphan gọi về.

"Nói."

Gun Atthanphan chắc chắn, cậu không nghe lầm.

JJ nuốt nước bọt, liếc liếc AJ ra vẻ cứu mạng, nhưng lại bị AJ bơ luôn.

Anh em thì anh em, lương tháng vẫn quan trọng nhất.

Không khí trong phòng nặng nề, dường như cả hơi thở cũng nặng nề hơn, bị Gun Atthanphan nhìn chăm chăm, JJ không còn cách nào khác, nhắm mắt, liều chết một phen, kể hết mọi chuyện.

AJ đứng bên cạnh nghe, nhìn Gun Atthanphan đứng đó không biết đang nghĩ gì, dè dặt lùi một bước muốn chuồn.

"Cậu cũng biết chuyện?"

AJ nghe Gun Atthanphan hỏi, rành rành lời nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến cậu ta sợ điếng cả người, anh ta lắc đầu: "Không có, không có, nãy JJ lỡ miệng tôi mới biết thôi."

"Ra ngoài hết đi." Gun Atthanphan nghe anh ta nói, gật đầu.

AJ như một cơn gió, vèo một phát kéo theo JJ, mất hình.

Trong phòng chỉ còn lại mùi cà phê, Gun Atthanphan đi qua chỗ máy pha nhấn nút một cái, cậu rót cho mình một ly cốt đắng đậm, không cho đườngt.

Hôm cậu về Nhật...Off Jumpol đã bị tai nạn xe.

Cà phê trong ly sóng sánh khi tay cậu run lên, cậu bấu lấy bàn, mãi mới đứng lên được.

Hôm đó cậu đã làm gì vậy?

Đứng trước mặt anh, tháo nhẫn cưới xuống, còn nói tạm biệt.

JJ nói, cậu ta tìm được nhẫn cưới trong xe, chắc là nó vốn được anh cầm trong tay nhưng khi xe xảy ra sự cố đã bị rơi ra.

Thế nên, khi mà cậu kéo vali ra sân bay quay về Nhật, Off Jumpol đang nằm trong bệnh viện hôn mê.

Nếu như lúc đó cậu liên lạc với anh, thì mọi chuyện sẽ khác không?
Uống cạn ly cà phê đã lạnh, Gun Atthanphan tự giễu, bật cười.

Sẽ không bao giờ có nếu như, cậu khi đó, còn chưa hiểu được bản thân mình, nên cậu chẳng hiểu được Off Jumpol.

Cũng may, cậu còn cơ hội, yêu anh và bù đắp cho anh.

Về nhà chẳng được bao lâu, Off Jumpol đã gọi video đến.

Gun Atthanphan đã điều chỉnh được tâm trạng, cậu không hỏi gì anh về chuyện tai nạn xe, cứ coi như chưa biết gì hết.

Ôm Bibi lên giường nằm, Gun Atthanphan nhìn Off Jumpol qua màn hình điện thoại, mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi, cậu đã lại bắt đầu nhớ anh.

Bibi nghịch ngợm đưa mặt đến gần điện thoại, Gun Atthanphan giữ nhóc lại, nhóc bất mãn uốn éo trong lòng cậu chủ, Gun Atthanphan vỗ vỗ nó mấy cái rồi thả tay ra. Bibi nhảy xuống giường không thèm chơi với cậu chủ nữa, bỏ về phòng mình. Lúc này Gun Atthanphan mới cầm điện thoại lên nói chuyện với Off Jumpol.

Nói đâu được tầm nửa tiếng, cậu bắt đầu buồn ngủ nhưng vẫn không nỡ tắt video call. Off Jumpol thấy cậu ngáp không ngừng bảo cậu đi ngủ đi.

Gun Atthanphan sờ sờ gương mặt Off Jumpol trên màn hình, nhẹ giọng hỏi.

"Khi nào anh về?"

Off Jumpol mỉm cười, đáp: "Chẳng phải hôm nay mình mới gặp sao?"

Gun Atthanphan thì thầm: "Nhưng mà em nhớ anh."

Off Jumpol chợt hiểu, năm đó lúc Tay Tawan đi công tác, tại sao chỉ vì một câu 'nhớ anh' của New Thitipoom mà bỏ mấy trăm triệu bay ngay từ Mỹ về. Lúc ấy anh thật sự không hiểu Tay Tawan làm như vậy để được cái gì.

Nhưng hôm nay, anh thật sự đúng là muốn bay ngay về với Gun Atthanphan.

"Ừ, anh sẽ về sớm mà, ngoan, đi ngủ đi." Off Jumpol nhẹ giọng nói, đến khi Gun Atthanphan tắt video, anh nhìn ra cửa sổ, thở dài.

Công ty của Gun Atthanphan xảy ra vấn đề.

Công ty bị mất một khoản hợp đồng lớn, cả mấy hạng mục sắp kí cũng bị huỷ, công sức mấy tháng trời đổ sông đổ bể.

Ngồi trong văn phòng, Gun Atthanphan nhìn đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn, khó chịu.

Cậu giận mình ghê gớm.

Rõ ràng mình có thể làm được tốt hơn mà, tại sao lại chỉ vì một chút không đâu mà hỏng hết cả chứ.

Cậu cắn môi muốn gọi điện cho Off Jumpol, nhưng sợ làm phiền anh làm việc. Gun Atthanphan mở máy lên rồi lại tắt đi.

Lăn tăn cả buổi thế kia, mà Off Jumpol vừa mới gọi đến, hỏi han một cái cậu đã vứt hết muộn phiền đi trong phút chốc.

"Không sao mà"

Cả ngày trời cứ chìm đắm trong suy nghĩ tự trách, dù cho AJ cũng đã an ủi cậu rồi nhưng ba chữ 'không sao đâu' lúc này nói ra như chực trào nước mắt.

Có lẽ tất cả những yếu đuối, nhưng bất lực của cậu chỉ dành để nói cho một người duy nhất nghe.

Gun Atthanphan cắn môi, miễn cưỡng tâm trạng, kể anh nghe hết mọi điều, sau đó nghe Off Jumpol bảo

"Em đã làm rất tốt rồi, coi như trải qua một lần khó khăn, rút kinh nghiệm sau này không mắc lỗi đó nữa."

Giọng anh dịu dàng lúc trầm lúc bổng, Gun Atthanphan đã bình tĩnh lại, cậu không nhịn được, hỏi anh: "Anh đang bận gì không? Em có làm lỡ việc của anh không?"

"Không, anh nói rồi, em mãi mãi không bao giờ làm lỡ việc gì của anh."

Gun Atthanphan gật đầu, lại nghe Off Jumpol nói tiếp.

"Vì là như vậy nên có gì phải nói ra, nhớ chưa hả?"

"Nhớ rồi mà."

"Nhắc lại hết anh nghe xem nào."

"Có gì thì phải nói ra."

"Nói cho ai?"

"Nói cho anh."

"Anh là ai?"

"Là papii của em."

Về sớm của Off Jumpol cũng là phải năm ngày sau đó, đây đều là nhờ anh cứ liên tục giục đối tác nhanh lên. Cấp dưới đi theo ai cũng ngáp dài, cơ mà nhờ tiền thưởng cao ai cũng cố gắng làm cho nhanh.

Hợp đồng làm xong, thời gian anh rảnh có rất nhiều, mỗi ngày đưa đón Gun Atthanphan đi làm, thậm chí còn có hôm mang đồ ăn từ nhà đến ăn trưa cùng cậu.

Dạo này nhờ ăn uống điều độ, lại thêm tâm trạng thoải mái, đám thịt bị mất năm ngoái trên người Gun Atthanphan dần lại về rồi, thi thoảng Off Jumpol cứ thích đưa tay bóp bóp bụng cậu.

"Anh làm như em là Bibi ấy." Gun Atthanphan bắt tay anh lại, gỡ ra, lát sau lại bị sờ tiếp.

"Sờ em thích hơn mà." Off Jumpol hôn cậu một cái, cười.

Gun Atthanphan chu mỏ gạt tay anh ra nữa, rõ ràng hai người đều ăn như nhau mà. Sao có mỗi mình cậu béo thế.

Sau khi kết hôn đến giờ, Off Jumpol chưa từng rảnh thế này.

Đương nhiên, rảnh của anh là đổi từ bận của JJ.

Mỗi ngày JJ về nhà ăn cơm, lúc nào cũng than mệt quá, mẹ cậu ta đau lòng gắp đồ ăn cho con khuyên nên xin nghỉ một thời gian.

"Chủ tịch tăng lương cho con, còn tặng con xe, không có gì đâu."

Nghĩ đến xe, JJ lại cảm thán, đúng thật là số hưởng mà.

Đến lúc công việc của Gun Atthaphan cũng đã đâu vào đấy, cậu mới bắt đầu muốn hoàn thành lời hứa của mình.

Cậu muốn dẫn Off Jumpol ra biển ngắm mặt trời lặn.

Đã kết hôn gần một năm, họ còn chưa bao giờ cùng nhau ra ngoài hẹn hò.

Cậu hỏi thử New Thitipoom có biết bãi biển nào đẹp mà ít người không, cậu ta không ngại ngần giới thiệu ngay cho cậu bãi biển trong khu phức hợp của nhà mình.

Thế là, Gun Atthanphan phụ trách lái xe, chở theo một Off Jumpol mang vẻ mặt 'đi đâu cũng được', xuất phát ra bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro