22.


Cậu biết người này sẽ bao dung cho tất cả những lời nói dối của cậu

Sẽ xoa dịu tất cả những vết thương

Thế nên

Anh

Là sự chọn lựa đúng đắn nhất cuộc đời em

---

Bãi biển nhà New Thitipoom cũng không xa mấy, lái xe tầm hai tiếng đồng hồ là đến, đường bờ biển uốn lượn, nắng ấm mang theo cái se lạnh của mùa thu, bầu trời trong xanh, mặt biển lung linh huyền ảo.

Biệt thự hai người nghỉ lại thì cách hơi xa, đến nơi xong xuôi cũng hơn 12h trưa rồi, nhìn thấy mặt trời vừa lúc lên cao, cả hai quyết định để chiều mới ra ngoài.

Vì Gun Atthanphan đã báo trước, New Thitipoom đã cho người đến dọn dẹp biệt tự sạch sẽ từ ngày hôm qua. Bữa trưa muộn cũng được đầu bếp bên nhà hàng mang đến. Món cua hấp hôm nay rất ngon, Off Jumpol khéo léo gỡ thịt bỏ vào bát cho Gun Atthanphan. Anh bóc xong hết rồi mới đi rửa tay rồi ngồi xuống ăn với cậu.

Ăn cơm xong, hai người xuống vườn hoa đi dạo, Gun Atthanphan đi được một chút thì buồn ngủ rồi. Hôm nay cậu lái xe cả đoạn đường, lại vừa ăn uống no say, mắt díp cả lại. Off Jumpol nhìn thấy vậy thế là lại dẫn cậu về phòng nghỉ.

Phòng rất rộng, có sửa kính sát tường, từ đây có thể thấy từng đợt sóng biển đánh vào bờ. Sau khi kéo màn, cả phòng tối hẳn đi, vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, Gun Atthanphan dựa sát vào Off Jumpol, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Off Jumpol ngủ chừng nửa tiếng đã dậy rồi, nhưng Gun Atthanphan thì vẫn gối trên cánh tay anh đánh một giấc ngon lành, tay còn lại anh nhẹ ôm eo cậu kéo vào lòng, lực rất nhẹ sợ làm cậu tỉnh giấc. Off Jumpol nương theo ánh sáng lờ lờ qua khe cửa cẩn thận ngắm nghía Gun Atthanphan.

Gương mặt cậu rất đẹp, rất sáng, lông mi cậu dài mà cong. Mắt anh lại chuyển sang nhìn sống mũi cao và đôi môi hồng mình đã từng hôn qua vô số lần.

Bỗng dưng một lọn tóc xoà xuống trán, Off Jumpol vén nó sang một bên, ấy thế mà hình như đã làm người kia giật mình, cậu bắt lấy tay anh, nắm mãi không buông.

Off Jumpol cũng không làm phiền cậu nữa, cứ giữ nguyên tư thế đó tiếp tục nhìn Gun Atthanphan. Nhìn mãi cho đến lúc lại ngủ quên.

Trước khi bước vào giấc mộng, anh nghĩ, lần này Gun Atthanphan trở về thật là tốt. Cả ngày dính lấy anh, lúc nào cũng sợ anh sẽ đi đâu mất. Cậu thế này, Off Jumpol thích chết đi mất.

Hai người thức dậy vào lúc xế chiều, Gun Atthanphan mới nhích người, anh đã thức giấc.

"Dậy rồi hả?"

"Um, đi, em dẫn anh đi xem mặt trời lặn." Gun Atthanphan nhìn đồng hồ, lẹ làng ngồi lên, sau đó cậu nhìn thấy Off Jumpol từ từ ngồi lên, anh bóp bóp cánh tay, hươ hươ vài cái, cậu gãi mũi, hỏi: "Em đè tay anh khó chịu lắm đúng không?"

Tay Off Jumpol bị tê nhưng anh lắc đầu: "Lát là bình thường thôi mà."

"Anh đưa em xem nào." Gun Atthanphan ngồi xổm xuống bên giường, vươn tay ra xoa tay anh.

Off Jumpol nói: "Hôn một cái là được rồi."

"Gì chứ." Gun Atthanphan nghe là biết ngay mình bị trêu, nhưng vẫn nhoài người qua hôn anh.

Đến khi nụ hôn dài kết thúc, cánh tay của Off Jumpol cũng đã trở lại bình thường, lúc xuống lầu, Gun Atthanphan nhìn kĩ Off Jumpol, lúc trưa cậu buồn ngủ quá nên không để ý anh mặc đồ như thế nào, bây giờ mới phát hiện, anh cũng mặc áo hawaii màu vàng và quần ngắn màu đỏ, anh bình thường toàn mặc vest rất ít khi mặc kiểu này. Nhìn thật là lạ.

"Sao thế, anh không đẹp à?" Off Jumpol ôm eo cậu, cúi đầu hỏi.

"Không, đẹp lắm luôn." Gun Atthanphan nói nhanh, sau đó nhìn Off Jumpol cười vui sướng.

Cậu nhận ra mình lại bị trêu nữa.

Thế là Gun Atthanphan chu môi, chạy ra xe.

Đỗ xe ở một bãi đậu gần đó, cậu kéo Off Jumpol chạy ra biển, chạy mới mấy bước cát đã dính đầy dép, Off Jumpol cởi dép cho cậu, rồi cởi luôn của mình, đặt hai đôi ở dưới một gốc cây bên bờ.

Theo sóng, cát dần ướt và mịn hơn, dính một lớp dày trên chân, hai người tìm một chỗ thật thoải mái ngồi xuống, cũng sắp đến giờ mặt trời lặn rồi.

"Ngày xưa, gần nhà cậu em cũng có biển, lúc vui, lúc buồn gì em cũng chạy ra đó chờ mặt trời lặn."

"Hoàng hôn có lúc chẳng có gì thay đổi, có lúc lại khác đến lạ thường."

"Có lẽ là vì lòng người ngắm nó."

"Hồi học tiểu học, các bạn khác đều có người đến đón, chỉ có em là không."

"Các bạn cười em không có ba không có mẹ, không ai chịu chơi với em."

"Thi thoảng khi ra biển gặp một vài gia đình dẫn con cái đến chơi, mấy đứa trẻ đó rủ em chơi xây lâu đài cát."

"Thực ra em chẳng thích chơi trò đó chút nhao, nhưng mà người ta thích nên em đành chơi cùng vậy."

"Lớn hơn một chút em thích đàn guitar, em không có tiền mua, mấy hôm trốn học là để đi làm thêm kiếm tiền. Nhiều người thấy thế nói em còn đi học mà đã tham tiền."

"Em biết đánh nhau từ đó."

"Khi đàn guitar không còn nữa, em quyết tâm mình phải cố gắng thật nhiều, lấy lại tập đoàn nhà Poonsawat."

"Hôm nào mệt mỏi quá em cũng đi ngắm mặt trời lặn, nhìn ánh mắt tắt dần từng chút một, tâm trạng cũng dần thả lòng hơn."

"Đến khi ông Thirachai đưa em về Thái Lan, em gặp được anh."

Off Jumpol chăm chú lắng nghe cậu nói, gương mặt dưới ánh chiều tà hiện lên muôn vàn dịu dàng ấm áp, bàn tay nắm lấy tay Gun Atthanphan khẽ siết chặt, tựa như an ủi.

Gun Atthanphan chợt rút tay ra khỏi tay anh, đứng lên, Off Jumpol cũng đứng theo, nhưng thấy Gun Atthanphan lùi ra mấy bước, còn không cho anh đến gần.

"Anh đứng đó nghe em nói này, gần quá em không nói được." Gun Atthanphan mặc áo ba lỗ bó nổi bật hẳn làn da trắng nõn nà, tóc cậu bay bay theo gió.

Off Jumpol nghe theo dừng bước, đứng tại chỗ chờ cậu nói.

"Off Jumpol, ngay từ đầu em đã nhìn trúng anh."

"Em tiếp cận anh là có mục đích."

"Lúc bị ông Thirachai vỗ, em đã cố tình ngã để thử anh. Nếu anh để ý đến em, em sẽ tiếp tục, còn nếu anh mặc kệ, em sẽ từ bỏ."

"Nhưng mà anh lại ôm lấy em."

"Lúc ở lan can là em cố ý để anh thấy, những lời nói với anh, cả nét mặt em cũng đã được tính toán cả rồi."

"Em bị sặc thuốc là giả, em biết hút thuốc chứ, cơ mà em muốn tỏ ra đáng thương."

"Cả đêm tân hôn điên cuồng cũng thế."

"Em vốn định trao mình cho anh trước rồi nói với anh chuyện em muốn vào tập đoàn Poonsawat, không ngờ anh đã sắp xếp cả cho em rồi."

"Tiếp đó, dù cho anh chỉ tiện tay giúp em, em cũng muốn thỏa mãn anh. Bởi vì em chẳng có gì cả, trừ chuyện đó ra, em chẳng có gì có thể đền đáp cho anh."

"Anh đối xử với em quá tốt, tốt đến nổi em không biết phải làm sao, nhưng em không dám để mình lún sâu vào tình cảm, em sợ giống mẹ."

"Cũng may mà mọi chuyện rất thuận lợi, em cũng theo dự tính ban đầu rời đi."

"Em cứ nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng quên mất anh, bắt đầu một cuộc sống mới."

"Cơ mà em sai rồi."

"Mỗi ngày em đều nhớ anh điên cuồng, trong giấc mơ cũng chỉ có anh."

"Em dần hiểu ra bản thân mình muốn gì, đang để ý đến điều gì."

"Em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, nói dối anh, tổn thương anh, cả khi anh bị tai nạn xe em cũng không biết."

"Off Jumpol, cho dù như vậy, cho dù em tệ hại thế kia, anh vẫn muốn ở bên em không? Anh vẫn muốn kết hôn với em chứ?"

Gun Atthanphan không khóc, nhưng lòng cậu đã đổ một trận mưa rào, những vết thương xưa cũ bị chính cậu vạch ra, nước mưa xối xả đổ vào từng tế bào, đau không thở nổi.

Off Jumpol không nói gì.

Ánh mặt trời đã dần tan, trên mặt biển bình lạnh, đường chân trời vẽ ra một vệt màu cam, mang theo ấm áp vô hạn.

Off Jumpol đi qua, từng bước một đến gần cậu, Gun Atthanphan đứng yên tại chỗ, ánh mắt kiên định, môi bị cắn trắng bệch.

Khoảnh khắc đứng đối diện nhau, Off Jumpol đưa tay ra chạm lên môi cậu để cậu đừng cắn mình, sau đó anh nhìn cậu thật lâu, mới lên tiếng.

"Em có yêu anh không?"

Gun Atthanphan không hề do dự, khẳng khái nói: "Em yêu anh."

"Một lần nữa."

"Em yêu anh."

"Một lần nữa."

"Em yêu anh." Cậu cứ tự nhủ mình không được lún sâu, nhưng đến cuối cùng vẫn chìm đắm trong tình yêu của anh.

"Một lần nữa."

"Em yêu anh." Đã đi sẽ không bao giờ chùn bước, mãi mãi không hối hận.

"Anh đồng ý." Off Jumpol nghe được ba lần 'em yêu anh' của cậu xong, ôm lấy Gun Atthanphan, nói đáp án của mình cho cậu biết.

Gun Atthanphan nếu khoảng cách đến tình yêu là 100 km.

Anh sẽ vì em bước cả 100km đó.

Em cứ đứng đó, nhìn anh là được rồi.

Mà cho dù khoảng cách đó còn xa hơn nữa, anh vẫn sẽ đi về phía em.

Trước sau như một, đến chết không buông.

Trong cái mằn mặn của gió biển, Gun Atthanphan ôm chặt anh, khoảnh khắc này, tất cả những tổn thương của cậu đều đã được chữa lành.

Hải âu không biết từ đâu kêu lên một tiếng, Gun Atthanphan nắm chặt tay Off Jumpol cũng 'a' lên.

Sao mà một buổi tỏ tình ngày hoàng hôn lãng mạn thế này lại bị cậu nói mấy chuyện không vui thế nhỉ?

"Sao thế?"

"Anh nhìn kìa, nhìn mặt trời lặn. Sắp hết rồi." Cậu níu góc áo anh, kéo người ngồi xuống, tỏ tình lãng mạn không có thì thôi đi, hoàng hôn đẹp thế này phải tranh thủ xem chứ.

Off Jumpol cũng ngồi xuống cùng cậu, nương theo hướng cậu nhìn, ngắm nghía những giây phút cuối cùng của chiều tà.

Cả bầu trời phủ một màu quả quýt nâng lấy quả cầu lửa khổng lồ. Thuỷ triều đánh lên chỗ cát Gun Atthanphan đang ngồi, xoá nhoè những dấu chân trước đó, cậu không quan tâm, dù sao cậu cũng đã nói cho Off Jumpol hết những điều trong lòng mình, quá khứ đó cứ để cho biển cuốn đi.

"Đi nào." Off Jumpol kéo cậu đứng dậy, lôi đến chỗ nước sâu, nước biển ào đến cuốn sạch đi cát bám trên chân. Cậu sợ hãi ôm cổ Off Jumpol, mãi một lúc sau Off Jumpol mới ôm người chạy vào bờ, sóng vẫn đánh theo sau, Gun Atthanphan kêu lên đòi anh thả xuống nhưng Off Jumpol vẫn không buông tay.

Off Jumpol cười, hôn trán cậu, nói: "Nói lại một lần nữa nhé?"

Gun Atthanphan lắc đầu, sau đó lại cúi đầu ngậm môi anh.

Ánh mặt trời chỉ còn lại một đường sáng nơi chân trời, cậu thì thầm bên tai anh thật nhỏ, đôi mắt sáng lên ánh dương vô tận.

"Em chắc không?"

Off Jumpol nhướng mày, nhìn thấy anh mắt Off Jumpol không có chút do dự nào, thế là mau lẹ xoay người ôm cậu chạy về xe.

Thuỷ triều đã rút đi, thoáng chốc lại lặng lẽ dâng lên, hai đôi dép đặt cạnh nhau cũng thân mật đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro