END.

Ta sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa

Vì ấm áp cho nhau đã thành thói quen

---

Trong khoang xe chật hẹp, tiếng hít thở cao thấp bị tiếng sóng biển che đi, Gun Atthanphan cắn môi ngồi trên người Off Jumpol, bên cạnh là khăn tắm ướt sũng đã bị rơi xuống, quần bị kéo lệch sang một bên, áo bị vén cao, bàn tay Off Jumpol ôm eo cậu.

Hai điểm trước ngực bị bàn tay cách một lớp áo xoa nắn đã trở nên cương cứng, cảm giác run rẩy làm cơ thể cậu siết chặt hơn.

"Lúc nãy to gan lắm mà, sao giờ lại co rúm rồi?" Off Jumpol cúi đầu gặm cổ cậu, phần da thịt mẫn cảm phía sau tai đỏ cả lên.

"...không có mà." Gun Atthanphan cố gắng thẳng người lên, nhưng chẳng bao lâu lại mềm oặt tiếp. Cuối cùng cậu được anh mặc lại quần áo đàng hoàng, ôm qua ghế lái phụ. Mặt cậu vẫn đỏ như tôm luộc, khoé mắt ướt át.

Off Jumpol thắt dây an toàn cho cậu xong, đi ra lấy hai đôi giày dính đầy cát ngoài biển lại, anh giũ giũ muốn mang vào cho Gun Atthanphan nhưng cậu lắc đầu. Thế là anh để lại vào ghế sau xong xuôi quay lại ghế lái, khởi động xe.

"Có đói không?" Xe xuất phát trở về biệt thự, Off Jumpol quay đầu, hỏi.

Gun Atthanphan bảo "không" vừa hay xe chệch hướng, rơi vào giữa đoạn rảnh của bãi cát và đường đi, rung lên một cái. Cậu giúp mình, cao giọng: "Papii!"

"Xin lỗi xin lỗi." Off Jumpol vỗ vỗ tay cậu, thấy mặt cậu bớt đỏ rồi mới lại tập trung lái xe, cái bé chuột này, rõ ràng lúc đi cứ hùng hùng hổ hổ, tự dưng sao giờ lại mắc cỡ đỏ mặt hoài thế kia.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước biệt thự, Off Jumpol mở cửa, thấy cậu cứ không chịu ngẩng đầu, xấu xa vỗ mông cậu một cái, sau đó ôm eo người ta.

"Em cứ tự nhiên đi, chẳng có ai thấy đâu mà sợ. Mà em chưa đói đúng không, tối tối anh gọi người mang đồ ăn đến nhé." Off Jumpol dẫn người vào nhà, đi qua phòng khách lên thẳng tầng 2. Biệt thự rộng lớn đúng là không có một bóng người, sự xấu hổ của Gun Atthaphan mới dần vơi bớt. Cậu lại bắt đầu giở trò, nhìn hầu két của Off Jumpol trước mặt mình, câu lấy cổ anh hôn anh, cảm nhận được vòng tay siết eo mình chặt hơn, cậu còn to gan cắn thêm một cái.

"Bé Nủ, lúc nãy là ai ngại ngùng kêu đừng hả, giờ thì quyến rũ anh." Bước chân của Off Jumpol vững chãi, nhưng tốc độ thì nhanh hơn.

"Bây giờ thì được rồi." Gun Atthanphan bị anh ép lên chỗ bồn rửa tay, cười tươi rói.

Bởi vì cậu đã thích anh quá rùi nà.

Cuối cùng bữa tối bị dời đi muộn ơi là muộn, mãi đến khi nhân viên mang đồ ăn đã đến gọi cửa, Off Jumpol mới đắp chăn phủ lên người Gun Atthanphan, mặc quần áo vào ra mở cửa.

Nhân viên đi rồi, anh mang đồ ăn vào bày lên bàn, Gun Atthanphan vén chăn, ngồi trên giường nhìn Off Jumpol, chiếc chăn bông buông hờ trên bờ vai và tấm lưng trần mịn màng, dưới ánh đèn dìu dịu, còn có thể thấy rõ những dấu hôn đỏ chót.

Off Jumpol mang quần áo đến đưa cho Gun Atthanphan, chờ cậu mặc xong, anh mới đỡ người sang bàn ăn cơm.

Chắc là vì hôm nay dùng quá nhiều thể lực vào nhiều việc, Gun Atthanphan ăn khá nhiều, Off Jumpol gắp đồ, múc canh cho cậu liền tay. Câu ăn no rồi anh mới ăn phần của mình, trong khi đó cậu mơ mơ màng màng đi tắm một cái rồi nằm lên giường.

Tuy đã buồn ngủ lắm rồi nhưng Gun Atthanphan không ngủ ngay, cậu chờ đến khi anh nằm xuống thì nhích người đến ôm anh, ghé tai vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập.

Off Jumpol vuốt ve mái tóc cậu, chợt Gun Atthanphan khẽ động, cậu nói.

"Papii, anh thực sự không để ý gì hết sao? Cho dù là em kết hôn với anh vì mục đích khác, cả chuyện lợi dụng anh lấy để được công ty nên mới lên giường với anh?"

"Để ý chứ." Off Jumpol vỗ lưng cậu, thấy cậu ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn anh, anh dịu dàng vuốt ve cằm cậu: "Thế nên, cái đồ xấu xa kia, em phải lấy cả đời để bồi thường cho anh, biết chưa hả?"

Gun Atthanphan nhoài qua hôn anh một cái: "Được thôi."

Một đời sao mà đủ, kiếp sau, kiếp sau nữa, em cũng sẽ bồi thường cho anh.

Không biết là vì trúng gió biển hay do mệt mỏi quá, ráng sáng Gun Atthanphan bị sốt, Off Jumpol gọi bác sĩ gia đình đến khám cho cậu, biết cậu không sao rồi mới an tâm. Cho cậu uống thuốc xong đi ngủ lại trời cũng đã sáng rồi. Off Jumpol tự nhủ sau này dẫn cậu đi biển phải cẩn thận hơn, không để cậu bị trúng gió nữa.

Nhưng mà hai người cũng chẳng còn cơ hội mà đi xem biển tiếp.

Bên tập đoàn Adultkittiporn có chuyện gấp cần xử lý, dù là đã biết Off Jumpol đang trong thời gian nghỉ ngơi nhưng JJ cũng không thể không gọi điện làm phiền anh. Off Jumpol mở cuộc họp online trong phòng khách, Gun Atthanphan đã hết sốt, ngồi bên cửa sổ, tạp chí xem mãi cũng chán, nắng lại lên cao, cậu lấy nó thành cái đồ che nắng luôn, úp lên mặt ngủ mất. Cả khi được bế lên lầu cũng không biết.

Ăn xong cơm trưa, Gun Atthanphan mới tính là khoẻ mạnh hoàn toàn. Cơ mà hai người cũng không thể chơi thêm nữa, lúc lái xe, Off Jumpol thấy Gun Atthanphan đang ngắm cảnh biển ngoài cửa sổ, nói: "Thích biển thế hả? Mẹ anh có một đảo tư nhân, khi nào rảnh anh dẫn em ra đó chơi nhé, còn đẹp hơn ở đây đấy."

"Ừm." Gun Atthanphan quay qua nhìn Off Jumpol, thầm nghĩ, em nào có phải thích biển đâu, vì đi cùng anh nên em mới thích đó chứ.

Sau khi hai người về lại bắt đầu bận rộn, trong thời gian này, Arm Weerayut cầu hôn thành công, Tor Thanapob cũng đã tìm được một người cực kì hợp với mình, New Thitipoom và Tay Tawan đi du lịch cùng nhau ở Bắc Cực.

Tất cả thật tốt đẹp.

Tháng sáu, Gun Atthanphan nhận được điện thoại của bên nhà giam, nói rằng ông Thirachai muốn gặp cậu.

Mấy tháng không gặp nhau, ông Thirachai dường như đã già đi cả chục tuổi, Gun Atthanphan nhìn ông ta, lòng trống rỗng.

"Con với Off Jumpol còn sống chung không?"

Yên lặng thật lâu, ông Thirachai mới lên tiếng.

Gun Atthanphan gật đầu, không nói gì.

"Nghe nói con đã phát triển và điều hành công ty rất tốt, ba nghĩ, con nên tìm một người phụ nữ, sinh một đứa con, sau này còn có người kế thừa cho nhà Poonsawat..."

Gun Atthanphan nhếch miệng cười, cậu đã hiểu lý do vì sao ông Thirachai tìm cậu.

"Kế thừa nhà Poonsawat à? Ông cứ yên tâm, chẳng phải còn Khan Khunnok à? Sao nào, anh ta không đến thăm ông sao?"

Sắc mắt ông Thirachai đanh lại, từ sau khi vào từ, Khan Khunnok và mẹ của hắn chưa từng đến bao giờ, sau nữa ông nghe người ta nói Khan Khunnok thiếu tiền xã hội đen bị truy sát, mẹ hắn thì bỏ trốn ra nước ngoài, bặt vô âm tín.

"Ba chỉ muốn tốt cho con thôi, tình yêu không thể kéo dài mãi được, chỉ có tiền bạc, địa vị mới là vĩnh cửu." ông Thirachai thấy Gun Atthanphan có vẻ không để ý, lại nói thêm: "Con người đều như vậy cả, thích người đẹp, thích người ngoan, Off Jumpol cũng..."

"Im đi, ông không xứng đáng nhắc đến anh ấy." Gun Atthanphan ngắt lời ông ta, cậu đứng phắt dậy: "Nếu như ông chỉ muốn nói những chuyện này thì tôi không muốn nghe. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đến thăm ông, sau này ông tự lo cho mình đi."

Mặc kệ ông Thirachai, Gun Atthanphan không chút do dự rời đi, những lời ông ta nói ra, với cậu chỉ là một cơn gió thoáng bên tai.

Cậu của bây giờ đã đủ tự tin, cũng đã nắm chắc được tương lai của chính mình.

Mà tương lai ấy, có sự có mặt của Off Jumpol.

Đầu tháng 7, Off Jumpol và Gun Atthanphan tham dự tiệc cưới của Arm Weerayut.

Cũng không biết cuộc chiến của gã và ba mình đã phân thắng bại hay chưa. Tuy ba gã vẫn đóng băng tài khoản của Arm Weerayut nhưng vẫn đến tham dư lễ cưới.

Gun Atthanphan nhìn toàn cảnh tiệc cưới, trong lòng có hơi ganh tị.

Lúc đầu vì cậu luôn nghĩ sẽ có một ngày mình rời đi, cho nên đã nói với Off Jumpol mình không muốn tổ chức tiệc, cả ảnh cưới cũng không chụp.

Mà đúng hơn là một bức ảnh chụp chung bình thường thôi hai người cũng không hề có.

Thật đáng tiếc mà.

Tiệc cưới kết thúc, trên đường về nhà, Gun Atthanphan uống hơi nhiều, thêm việc bị ảnh hưởng bởi tâm trạng. Cậu đã ngà ngà say.

Off Jumpol cũng uống rất nhiều, nhưng anh còn tỉnh táo, ôm cậu vào lòng, ra hiệu với JJ một cái, cậu ta hiểu ý giảm tốc độ của xe.

Khi về đến nhà, còn chưa kịp lên lầu, Gun Atthanphan đã gấp gáp hôn Off Jumpol, mùi rượu trên người cả hai hoà quyện vào nhau, tây trang rơi xuống từng cái một, Off Jumpol gấp gáp lùi một bước, sau đó ôm người lên lầu.

Cả đêm ấy, Gun Atthanphan vừa chủ động vừa nhiệt tình, Off Jumpol bị khiêu khích đến nổi suýt chút nữa mất kiềm chế, thế nhưng anh vẫn rất tỉnh táo. Anh hiểu được những ganh tị mà Gun Atthanphan giấu trong đáy mắt.

Kế hoạch anh vốn đã lên sẵn, giờ phải đẩy nhanh tốc độ rồi.

Một tuần sau.

Lúc ăn trưa, Gun Atthanphan tranh thủ lật xem mấy hồ sơ trên bàn, nhưng cậu chợt phát hiện chiều nay lịch làm việc của mình không có.

Gọi AJ đến, xác nhận lại có phải buổi chiều không có công việc đúng không.

AJ đi rồi, Gun Atthanphan buồn chán ngồi trên sofa, quyết định sẽ đi tìm Off Jumpol vậy.

Vừa mới cầm áo khoác lên chưa kịp mặc, cậu đã nhận được điện thoại của Off Jumpol.

"Ơ? Bây giờ hả? Được, em biết rồi."

Off Jumpol bảo, JJ đang chờ cậu dưới lầu, muốn đưa cậu đến một nơi.

Ngồi vào xe xong, Gun Atthanphan hỏi: "Có khách hàng nào quan trọng cần gặp sao? Hay là bạn của Off Jumpol?"

"Cậu cứ đi thì biết."

Gun Atthanphan không rõ lắm, thường thì Off Jumpol đều sẽ đến đón cậu luôn chứ không bảo JJ đến, thế nên cậu đoán, phải chăng Off Jumpol không đến được vì đang bận gặp một khách hàng quan trọng nào, nhưng thấy thái độ của JJ hình như không phải thế.

Cảnh vật quen thuộc lướt qua cửa sổ, Gun Atthanphan ngồi thẳng lên.

Đây là đường về nhà Poonsawat.

Là nơi đầu tiên cậu và Off Jumpol gặp nhau.

Một suy đoán lướt qua trong đầu, nhưng cậu không dám tin.

Xe dừng bên đường, Gun Atthanphan dẫn cậu đến trước cửa, nhưng anh ta không đi vào.

Mồ hôi bắt đầu đổ đầy trong lòng bàn tay, bàn tay cậu trên tay nắm cửa để lên rồi rút lại mấy lần. Lúc này trong cậu có một cảm xúc cuống quít khó tả, giống như ngày cậu về đây lần đầu tiên.

Thế nhưng bây giờ đã khác, bên trong có Off Jumpol của cậu.

Cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa.

Sáng chói.

Cách bày trí và đồ đạc bên trong đã khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của cậu. Nó đơn giản đến bất ngờ, giờ phút này trong nhà không giống như nhà của người đang ở, nó giống với một phòng triển lãm hơn.

Có rất nhiều, rất nhiều hoa tươi.

Trên bàn tròn, trên sofa, trong mọi ngóc ngách đều là những bông hoa xinh đẹp.

Nhưng thật yên tĩnh.

Cửa sổ mở ra, ngọn gió mang theo hương hoa thơm thoang thoảng, tiếng hoa lá rung rinh xào xạc.

Cậu nghiêng người định chạm vào một bông hoa xinh đẹp trước mặt, bông hoa trắng có viền màu xanh lá thật đặc biệt. Nhưng chợt phía sau có tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn, một bóng dáng quen thuộc biến mất sau tấm rèm cửa bị gió thổi tung ngoài ban công.

Gun Atthanphan buông hoa ra, cậu đi theo hướng bóng dáng anh, cậu chợt nghĩ mình lúc đó đã làm thế nào nhỉ?

Cậu không biết mình đã dùng giọng điệu và nụ cười thế nào để thu hút sự chú ý của anh? Nhưng bây giờ, cậu rất hạnh phúc, cậu không ngại ngùng đi thẳng về phía vận mệnh của mình.

Vừa đến gần, đã gặp ánh mắt anh, vẫn dịu dàng như ngày hôm ấy.

"Xin chào, anh là Off Jumpol."

Cậu nhoẻn miệng cười, đưa tay ra bắt tay anh: "Em biết."

Ngón tay Off Jumpol đan lấy ngón tay cậu, mười ngón nắm chặt, siết lấy nhau, anh kéo cậu đến gần hôn, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cậu, nói: "Gun Atthaphan, em có bằng lòng kết hôn với anh không?"

Gun Atthanphan cũng nhìn vào mắt anh, hỏi lại: "Tại sao chứ?"

"Bởi vì anh yêu em."

"Thế thì em bằng lòng."

Được anh ôm chặt vào lòng, Gun Atthanphan nghe tiếng anh nói bên tai.

"Em xem, lần này là anh bắt được em rồi đấy."

Một làn gió nhẹ mang theo mùi hoa, Gun Atthanphan hít hà hương thơm trên người Off Jumpol.

Là hương thơm mà cậu thích nhất.

Cậu đã từng nghĩ cuộc đời mình chỉ có bóng tối, thế như ngày hôm đó Off Jumpol đã mang ánh sáng đến cho cậu.

Cậu nghĩ cả hai sẽ chỉ là những người lướt qua trong cuộc đời nhau, sau khi có được điều mình muốn, mỗi người một ngả.

Nhưng người này đã nắm tay cậu, dẫn cậu đến vùng đất ánh dương.

Cậu trốn tránh, chọn lựa rời đi vì sợ thua cuộc, cậu biến mình thành cái bóng, còn làm tổn thương anh rất nhiều lần.

Cơ mà dù cho có như vậy, dù cho cậu đã tàn nhẫn biết bao.

Anh vẫn kiên trì nắm lấy bàn tay cậu, đưa cậu trở về.

Off Jumpol, anh có biết không?

Chọn anh chính là điều can đảm nhất mà em đã làm trong cuộc đời này.

Em sẽ tiếp tục dũng cảm ở bên anh, không rời xa nữa.

Bởi vì.

Em yêu anh.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro