Chương 26: Đêm qua chúng ta...
Cố Dung tỉnh dậy vì đói.
Sau khi mở mắt, y cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Trước hết là cơ thể cứ như bị ma quỷ đè suốt một đêm, từng khớp xương như bị nghiền nát, chẳng còn chút sức lực nào.
Rồi đến phần thắt lưng...
Cố Dung vốn có thói quen ngủ dậy hay duỗi người cho thoải mái, nhưng hôm nay y vừa lật chăn lên, đừng nói đến việc duỗi người, ngay cả ngồi dậy cũng không có sức.
Trong lúc cử động, một cơn đau nhức khó tả từ hai bên eo như muốn xé nát y, kéo y trở lại giường.
Cả quá trình chẳng khác gì cảnh ngộ khốn khổ.
Cảm giác ấy, như thể cả người y đã ngâm trong chum giấm suốt một đêm.
Sao có thể như vậy được?
Dù thật sự ngâm cả đêm, y cũng không thể yếu ớt đến thế.
Thân thể y vốn rất tốt, dù đôi khi hơi yếu mềm, nhưng thuở trước đã từng đi bộ từ Kinh đô đến phương Bắc hàng trăm dặm, chịu khổ rất đáng nể, sức chịu đựng không hề kém ai.
Khi mới đến phương Bắc, y trà trộn vào trại thương binh làm việc. Kỷ luật quân Yên Bắc nghiêm khắc, Yên vương thống lĩnh binh quyền nghiêm ngặt. Toàn quân từ binh sĩ thường, tướng lĩnh có phẩm trật, quan chức nhỏ đến quân y, đầu bếp hậu cần, miễn là không có việc khẩn cấp, đều phải tham gia tập trận mỗi sáng.
Mỗi buổi tập kéo dài ít nhất một giờ.
Một số quân y lớn tuổi hoặc người thể chất yếu không chịu nổi thường đổ gục giữa chừng, hoặc nôn ói, mặt trắng như giấy, tất cả đều bị khiêng xuống, hoặc bị kéo ra đứng phạt ngoài sân tập. Nhưng riêng y, mỗi lần đều nghiến răng chịu đựng đến cuối cùng. Thuở đó, chính y cũng phải thán phục ý chí phi thường của bản thân.
Ban đầu, mỗi đêm khi nằm trên giường hành quân, toàn thân đau nhức, xương cốt như sắp vỡ ra. Nhưng đó là đau nhức thật sự, chân và eo nhức mỏi vì đứng ngựa, chạy bộ, luyện võ, sử dụng vũ khí quá sức như bị rìu chẻ đôi, hoàn toàn khác với hiện tại.
Hiện tại... y không thấy đau, chỉ cảm thấy thắt lưng ê ẩm, ê ẩm vô cùng.
Cứ như vừa đánh nhau dữ dội với ai đó trong mơ.
Quái lạ, sao dạo này y cứ mơ đánh nhau với người ta mãi thế.
Cố Dung hít một hơi, vẫn cố gắng ngồi dậy, thì bỗng cảm nhận một sự khó chịu từ phía sau lưng.
Ngay lập tức, y nhìn thấy chiếc giường đá lộn xộn, quần áo, giày tất, áo khoác, áo trong vứt ngổn ngang khắp nơi... thậm chí cả đèn dầu cũng bị đổ.
Một số cảnh tượng bị quên lãng vì say rượu bất chợt tràn về trong tâm trí.
Cố Dung lập tức cứng người.
Chết thật, tối qua...
Tối qua y đã làm gì?
Những hình ảnh hỗn loạn cứ cuồn cuộn tràn vào đầu.
Lúc đầu y còn sững sờ, sau lại cảm thấy da đầu tê rần, chỉ muốn nện tay vào đầu để đuổi sạch những cảnh tượng không đúng lúc ấy đi.
Chắc chắn không thật.
Chắc chắn là ảo giác.
Sao có thể... sao có thể...
Cố Dung đưa tay dụi đầu, vừa dụi hai cái, phát hiện cổ tay cũng ê nhức.
Khi cau mày cúi xuống, y lại giật mình.
Bởi trên người y đã khoác một chiếc áo trong mới tinh, chiếc áo y mặc đêm qua giờ không còn dấu vết, y liếc quanh một vòng, rồi nhanh chóng tìm ra, nó bị vứt dưới giường đá.
Cố Dung chống tay nhấc lên, phát hiện chiếc áo bằng lụa Minh Quang hảo hạng đã rách tơi tả, chẳng còn hình dạng ban đầu, trên đó còn dính vài vết ẩm khó nhận biết.
Trông như bị xé sống, chứ không phải bị móc hay cắt bằng dao bén.
Y thả áo xuống, lại chìm vào im lặng.
Lúc này, cửa phòng gỗ kêu cót két, tiếng bước chân vang vào.
Ngay trước khi Hề Dung bước vào, Cố Dung dứt khoát nằm trở lại, kéo chăn trùm kín mặt, cuốn mình chặt chẽ, giả chết.
Hề Dung đi tới giường đá, cúi người, hắn nhặt tất cả áo quần và giày tất vứt lộn xộn dưới đất, phân loại cẩn thận, xếp gọn vào chỗ của từng thứ, rồi lại sắp xếp lại chiếc giường đá hỗn độn một lần nữa.
Xong việc, hắn mới nhìn tới chiếc chăn quấn tròn, môi mỏng hơi khẽ cười, gọi một tiếng: "Đệ..."
Dưới lớp chăn, Cố Dung không một cử động, hoàn toàn im lặng.
Hề Dung trầm mặc một lát, rồi nói: "Ta đã chuẩn bị xong bữa sáng. Đêm qua đệ không ăn gì, chắc đói lắm, không định dậy ăn một chút sao?"
Một lát sau, Cố Dung lề mề kéo chăn ra, lộ ra khuôn mặt đầy hối hận và tuyệt vọng.
Hề Dung nói: "Ta đỡ đệ dậy nhé."
"Không cần, ta tự làm được."
Như để chứng minh thân thể mạnh mẽ và sự điềm tĩnh của mình, Cố Dung lật chăn, vẫn mím môi, tự chống tay ngồi dậy trên giường đá.
Ngồi dậy xong, y nhanh chóng rút tay về, tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra.
Dù cơn ê nhức từ hai bên eo lại ập tới, suýt chút nữa kéo y trở lại gối, nhưng Cố Dung không cho phép bản thân mất mặt tới vậy.
"Huynh..."
Sau khi ngồi im khá lâu, dường như Cố Dung đã hạ quyết tâm, y ngẩng đầu nhìn Hề Dung, giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản: "Đêm qua chúng ta..."
"Đêm qua chúng ta ngủ chung với nhau rồi."
Hề Dung nói thẳng, không chút do dự.
Cố Dung: "..."
Cố Dung: "..."
Y không chỉ tê da đầu, mà cảm giác như đầu óc sắp nổ tung.
"Hả?"
"Là... là sao..."
Y lắp bắp nói một câu.
"Phải."
Vẻ mặt Hề Dung bình thản, dường như đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu.
"Mặc dù do rượu và thịt hươu, chuyện này chủ yếu là lỗi của ta, ta không kiềm chế được."
"Đệ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
"..."
Cố Dung chỉ muốn tự đánh ngất bản thân.
Chuyện này có sai hay không chưa biết, trước hết y vốn là một người tay chân đầy đủ, có thể tự chủ bản thân, vậy mà y... lại làm chuyện hỗn độn đến mức cùng nhau lăn lộn với khách đến dưỡng thương trong chính nhà mình, trên chính giường mình như vậy.
Trời ơi, sao y có thể làm ra chuyện ngớ ngẩn nguy hiểm đến vậy.
Y vốn biết mình say rượu sẽ sinh chuyện, nhưng lần đầu y nhận ra, say rượu có thể làm chuyện sai lầm đến mức này!
Y cũng không phải người ngu, chỉ là hễ say rượu là hay lúng túng.
Tuy đối phương muốn gánh hết trách nhiệm, nhưng cùng với việc ngày càng nhiều hình ảnh tràn về trong đầu, Cố Dung cũng không hoàn toàn quên béng chuyện tối qua.
Thậm chí, những ấn tượng ấy ngày càng rõ ràng.
Rõ đến mức y chắc chắn, trong cơn cuồng loạn ấy, y không hoàn toàn bị động, thậm chí còn rất chủ động hòa hợp với Hề Dung.
Chết dở.
Ôi danh dự, lễ nghi, giáo dưỡng của y.
Tất cả đều mất sạch.
Dù chỉ vì ăn thịt hươu, uống rượu, cũng có thể bỏ qua hết.
May mắn duy nhất là cả hai đều là nam, chỉ lăn lộn cùng nhau suốt một đêm, ngoài cơ thể hơi nhức mỏi thì cũng không có hậu quả lớn hay ảnh hưởng nghiêm trọng nào khác.
Nghĩ như vậy, cuối cùng Cố Dung cũng kéo được một sợi lý trí từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ra, sợi lý trí ấy sáng suốt, đúng đắn, có thể chỉ đường cho y.
Y hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hề Dung, giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt sáng suốt, nói: "Huynh đừng nói quá lời. Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, sao có thể đổ hết lên đầu huynh được."
"Nếu cả hai đều có phần trách nhiệm, vậy thì xem như huề nhau đi. Ai cũng không cần phải chịu trách nhiệm cho ai, huynh đừng để trong lòng."
Cố Dung nghĩ, lời nói của y vừa đàng hoàng vừa có lý, hẳn là Hề Dung cũng sẽ thấy nhẹ nhõm như y.
Nhưng Hề Dung lại im lặng khá lâu.
Một lát sau, giọng hắn khẽ trầm, mang theo vẻ không chắc chắn: "Ý của đệ là, coi như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra?"
Cố Dung khẽ cười, nét mặt không một kẽ hở: "Không sai, chính là thế."
"Nếu ta nhất định muốn chịu trách nhiệm thì sao?" Hề Dung hỏi.
Cố Dung thoáng sững người: "Hả?"
"Ta nói, nếu ta nhất định phải chịu trách nhiệm thì sao?" Hắn đứng yên, thần sắc không chút dao động, lặp lại lời mình.
Cố Dung vội nghiêm mặt đáp: "Huynh đài, ta biết huynh có học vấn uyên thâm, phẩm hạnh đoan chính, là người quân tử giữ lễ. Nhưng chuyện này, huynh thật sự không cần khắt khe với bản thân như vậy."
"Huynh nghĩ xem, tuy chuyện tối qua quả là có chút hoang đường, nhưng chúng ta đều là nam nhân, lại chẳng phải nữ tử bị ràng buộc bởi danh tiết, cần gì phải bận lòng vì một chuyện nhỏ nhặt như thế? Thân là đấng nam nhi đứng trong trời đất, lẽ nên noi chí thánh hiền, lấy đại sự làm trọng. Nhất là huynh, chí hướng còn chưa thực hiện được, há lại để bản thân bị trói buộc bởi những chuyện... chuyện tầm thường thế này chứ? Thật sự không cần đâu!"
"Chúng ta đi ăn thôi!"
Thấy Hề Dung chỉ đứng đó, rũ mắt mà chẳng nói lời nào, Cố Dung chủ động lên tiếng.
Hề Dung lặng yên một hồi, cũng không phản đối.
Hắn cúi người nhặt đôi giày, bước đến bên giường, nắm lấy cổ chân Cố Dung, định giúp y mang vào.
Hành động ấy không tránh khỏi khiến Cố Dung nhớ lại vài chuyện đáng xấu hổ.
Y lập tức rụt chân lại, nói: "Không dám phiền huynh, ta tự làm được."
"Đệ chắc chứ?" Hề Dung hỏi.
"Dĩ nhiên."
Để chứng minh lời mình, Cố Dung nhanh chóng dịch đến mép giường, đưa tay nhận lấy giày, cúi xuống mang.
Ai ngờ vừa cúi người, thắt lưng như bị đâm trúng huyệt, một trận đau nhói dội đến, khiến y suýt nữa ngã nhào khỏi giường, cuối cùng vẫn không nén nổi mà khẽ rên một tiếng.
Cố Dung không ngã xuống đất mà được một bàn tay kịp thời đỡ lại.
Trời ơi, mất mặt!
Y chỉ muốn che kín mặt mình đi.
Hề Dung nhân đó nhận lại đôi giày trong tay y, đỡ y ngồi vững, rồi nửa quỳ xuống, giúp y mang cả hai chiếc giày.
Trong lúc ấy, hắn nói: "Đều là lỗi của ta, đêm qua quá phóng túng."
Cố Dung xoa mắt, chẳng muốn đáp lời.
Bởi sau một đêm lăn lộn, nhắc đến chuyện này thật sự quá xấu hổ.
Nếu có thể, y chỉ mong đập ngất mình, để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Y nhất định sẽ không uống rượu, không ăn thịt hươu, không tự tìm đường chết nữa.
Hề Dung cũng chẳng bận tâm, chỉ đứng dậy, dịu giọng hỏi: "Đệ tự xuống được không?"
Cố Dung nhìn xuống, đánh giá khoảng cách giữa chân và mặt đất.
Khoảng cách này... nếu y còn xuống không nổi, thì đúng là phế nhân thật rồi.
Cố Dung cố giữ bình tĩnh xuống giường, vừa chạm đất đã quay người trong chốc lát, bàn tay lén chống vào mép giường đá, nhờ chút lực đó để tránh lặp lại chuyện mất mặt nào khác.
"Nước đã pha xong, đệ đi rửa mặt đi đã." Hề Dung nói.
Cố Dung gật đầu, chống tay vào bàn đá, khoác lại áo ngoài, rồi buộc mái tóc đen thành một lọn, buông xuống sau vai, bước ra ngoài hang như chẳng có gì xảy ra.
Hề Dung đứng phía sau, nhìn bóng dáng đó, tuy trông thoải mái nhưng bước đi lại chậm rãi cẩn trọng. Hắn không khỏi nghĩ, cũng không thể hoàn toàn trách hắn buông thả bản thân, thực sự phần eo đó mềm mại linh hoạt, vượt ngoài dự đoán của hắn, bất kể thế nào cũng phải hợp tác hoàn hảo.
Hề Dung hoàn toàn không thể kiềm chế.
Như lúc này, dù chỉ mặc một chiếc áo rộng tay mỏng, vóc dáng sau lưng vẫn thẳng đẹp như trúc non, khiến người ta liên tưởng tới cảm giác thật dưới từng thớ thịt, hắn đứng yên từ xa, từng sợi thần kinh cũng bị kích thích không thể kiểm soát.
Hắn làm sao kiềm chế nổi.
Nhưng giờ, tình hình đã khác.
Người nọ vừa say rượu dễ bối rối, khi tỉnh lại lại vẫn giữ nét đĩnh đạc như ngọc, hình như không định nhận trách nhiệm nữa.
Cố Dung rửa mặt xong, ra sân đã thấy Tống Dương, Khương Thành và Chu Văn Hạc ngồi đợi sau bàn đá, khi thấy y và Hề Dung lần lượt bước ra, cả ba lập tức đứng dậy đón.
Bữa sáng hôm nay là Hề Dung sắp xếp, ba người vừa lo lắng vừa cảm động, vì hiểu chủ nhân đang quan tâm tới họ sau một đêm thao thức làm việc.
Trên bàn đặt một đĩa trứng vịt chiên lớn, ba đĩa rau dại xào, một đĩa bánh gạo, một nồi cháo lớn. Khi Cố Dung bước ra, Chu Văn Hạc và Khương Thành đang múc cháo vào bát.
"Tiểu lang quân mau ngồi đi!" Tống Dương hô.
Mọi người lần lượt ngồi, Cố Dung vẫn như thường lệ ngồi cạnh Hề Dung trên chiếu cỏ.
Y lặng lẽ nhìn độ cao của chiếu, thầm than: Ai ngờ một hành động đơn giản thường ngày giờ lại phải cẩn trọng để không gây cười, y tranh thủ lúc mọi người không chú ý, một tay chống bàn, một tay nâng eo, vừa định ngồi thì một bàn tay đã đưa ra trước, ôm y ngồi xuống.
Vừa lúc y ổn định, bàn tay ấy cũng rút lại.
Nhờ có bàn ăn che chắn, cả quá trình gần như không ai hay biết.
"..."
Đôi khi, sự chu đáo quá mức của đối phương cũng là một loại phiền toái ngọt ngào.
Cố Dung chỉnh lại tay áo chuẩn bị ăn, y đói lắm rồi, trên bàn là đĩa trứng vịt chiên trông cực kỳ hấp dẫn.
Vừa kẹp một miếng trứng bằng đũa, Khương Thành bỗng hỏi: "Tiểu lang quân, ngươi bệnh sao?"
Cố Dung giật mình: "Hả?"
"Không có à?"
Khương Thành nghi ngờ nhìn y: "Vậy sao mặt ngươi đỏ thế?"
"..."
Tay Cố Dung có hơi không vững, miếng trứng trên đũa suýt rơi.
Sợ mọi người nhìn mặt mình, y bình thản nói: "Vậy hả? Chắc tại nóng thôi."
Khương Thành vẫn còn nhiều băn khoăn.
Cùng ăn thịt hươu, điện hạ khỏe mạnh thì không nói, nhưng tiểu lang quân mềm yếu thế mà cũng không chảy máu mũi, thật là vô lý!
"Mọi người..."
Cố Dung nhanh chóng nhận ra ba người đang bịt mũi bằng vải.
Khương Thành và Chu Văn Hạc im lặng, Tống Dương cười ngượng: "Tại hôm qua ta xào thịt hươu có thêm thứ không nên thêm, đã tẩm bổ cho mọi người rồi."
"May mà công tử và tiểu lang quân không bị gì, nếu không, ta có chết cũng không tạ hết tội."
Lúc này đến lượt Cố Dung im lặng.
Không bị sao ư?
Không hề, y đã "bổ" đến tận Nam Thiên Môn luôn đấy.
Y thà chảy máu mũi còn hơn.
"Tối qua mọi người cả đêm không về, là đi làm chuyện đại sự gì sao?" Cố Dung bình tĩnh đổi chủ đề.
Tống Dương lắc đầu cười:"Đại sự thì không, nhưng việc thất đức thì có, thôi không kể tiểu lang quân nghe nữa."
...
Một chiếc xe ngựa vội vàng dừng trước cửa phủ Lưu.
"Gia chủ! Gia chủ!"
Một người dạng như gia nhân từ trên xe bước xuống, mở cửa phủ Lưu, chạy thẳng tới sân nơi Lưu Tín đang ở, mặt đầy hoảng hốt, quỳ ngoài cửa nói: "Gia chủ, không ổn rồi, chuyện không ổn rồi!"
Những ngày này tâm trạng Lưu Tín vốn khó chịu, sáng sớm bị quấy, ông ta càng tức giận, khoác áo mở cửa quát: "Đồ khốn kiếp, sáng sớm đã la hét gì ở đây!"
Gia nhân run run chỉ về một hướng: "Gia chủ, mộ của Đại công tử bị người ta đào lên rồi!"
Lưu Tín giật mình, cúi xuống túm cổ áo gia nhân, mắt đỏ rực: "Ngươi nói cái gì!"
"Chắc như đinh đóng cột ạ, đêm qua không biết từ đâu xuất hiện một bọn trộm mộ, chúng không chỉ đào mộ Đại công tử của phủ Lưu, mà còn cướp sạch tất cả đồ tùy táng trong mộ! Bọn trộm mộ này thật không xứng làm người, đào mộ xong cũng chẳng biết đặt lại thi hài Đại công tử, hiện nay xương cốt của Đại công tử nằm trơ ngoài mộ, thê thảm không chịu nổi!"
Lưu Tín lùi người, ngã thẳng về sau.
"Lão gia! Lão gia!"
Phía sau, Lưu phu nhân và các nha hoàn vội vàng dìu ông ta đứng dậy.
"Sao còn không mau gọi lang trung đến!"
...
Trên phố, Trương Cửu Di lao nhanh, kéo lấy người mặc áo văn sĩ là Quý Tử Khanh phía trước: "Tử Khanh, tiểu lang quân đó chỉ nói bâng quơ, ngươi định đến đầu quân cho Đông cung thật sao?"
Quý Tử Khanh dừng bước, nhìn bạn mình, đáp: "Nhưng lời tiểu lang quân nói cũng có lý. Ta cũng muốn đầu quân nhà họ Thôi, hay các đại tộc khác, nhưng dựa vào xuất thân và gia thế của mình, lấy gì mà cạnh tranh với họ?"
"Có lẽ, đầu quân Đông cung thật sự là một con đường."
"Nhưng Đông cung và tiếng tăm của vị ấy, ngươi biết rồi đó. Một khi đầu quân Đông cung, ngươi sẽ bị sĩ tử cả thiên hạ khinh bỉ!" Trương Cửu Di gấp giục can ngăn.
Quý Tử Khanh đã quyết tâm, cậu rút tay ra, dứt khoát đi về phía doanh trại Đông cung.
Trương Cửu Di bất lực, chỉ đành theo sau.
Tuy nhiên, khi đến doanh trại, hai người được thông báo, Thái tử đang dưỡng bệnh, không tiếp kiến bất cứ ai.
"Ta nói rồi, Đông cung không đáng tin."
"Hiện tại đúng là thời điểm chiêu mộ nhân tài, nếu Đông cung thật lòng tôn trọng hiền sĩ, chiêu mộ nhân tài, thì sao lại đóng cửa từ chối khách?" Trương Cửu Di thở phào.
Quý Tử Khanh nhíu mày, vẫn còn chút bất mãn.
Lúc này, tiếng ồn ào bất ngờ vang lên trên phố.
Hóa ra là một đội quan binh đang xuất thành.
"Có chuyện gì vậy?" Trương Cửu Di kéo một người qua đường vội hỏi.
Người qua đường đáp: "Ngươi còn chưa biết sao? Đêm qua mộ Đại công tử phủ Lưu, một gia tộc có tiếng ở trấn Khúc Dương bị bọn trộm mộ tới phá. Phủ Lưu đã báo quan, quan phủ đang truy tìm hung thủ."
"Nhưng theo ta thấy, truy tìm cũng vô ích, ai mà chẳng biết, nghề trộm mộ là hạ tiện, toàn kẻ liều mạng. Nhưng vì thể diện phủ Lưu, quan phủ vẫn phải làm thủ tục, thôi thì mọi người chờ xem kịch vui vậy."
Quý Tử Khanh nói với Trương Cửu Di: "Chúng ta cũng đi xem một chút."
...
Quán trọ Cẩm Lân, nơi quý sứ nhà họ Thôi nghỉ chân.
Thôi Cửu ngồi trên ghế gỗ chạm khắc, mắt khép hờ, tay xoa thái dương, liếc nhìn Lưu Tín đang quỳ dưới đất, nước mắt chứa chan, khóc không ngừng nghỉ, rồi từ từ nói: "Tộc trưởng Lưu, ngươi đừng cứ khóc mãi, muốn gì cứ nói thẳng."
Lưu Tín lau nước mắt: "Thảo dân muốn nhờ quý sứ quyết định thay cho thảo dân."
"Sao? Tìm ra bọn trộm mộ chưa?"
"Không cần tìm, thảo dân biết chắc chắn là Đông cung làm!"
Thôi Cửu lạnh lùng cười nhạt: "Ý ngươi là, bảo một kẻ nô tài như ta, trực tiếp đi xin chiếu chỉ, lấy danh nghĩa trộm mộ để bắt Đông cung? Chưa nói vị ấy có điên đến mức ấy hay không, giả sử có chuyện thật, nói ra, dân chúng tin sao? Quan lại tin sao?"
Lưu Tín nghe được ý cứng rắn trong lời gã, mồ hôi lạnh lập tức tứa ra.
"Thảo dân, thảo dân không có ý đó."
"Thảo dân chỉ thấy, hành động của Đông cung chính là để khiêu khích và báo thù, chẳng lẽ chỉ vì có một tên Thái Bảo đất Bắc cỏn con không rõ thật giả bảo vệ, mà quý sứ lại thật sự bỏ qua cơ hội tuyệt vời trừ khử Đông cung sao?"
Thôi Cửu liếc nhìn Lưu Tín.
"Tất nhiên ta biết tộc trưởng Lưu tận trung, nhưng việc Thái phó muốn trừ bỏ Đông cung, chẳng lẽ lòng dạ ngài lại ít hơn ngươi hay sao?"
"Nhưng 'một tên Thái Bảo đất Bắc cỏn con', tộc trưởng Lưu à, lời này ngươi nói quá mức ngông cuồng rồi. Nếu tên ấy thật sự là Thập Tam Thái Bảo của Yên vương, thì cục tức này, ngươi cũng phải nuốt xuống. Yên vương không phải người mà ta hay ngươi có thể đắc tội."
"Nhưng ngươi yên tâm, ta đã sai người trực tiếp đến phương Bắc xác minh sự việc, tin rằng chẳng bao lâu sẽ có kết quả."
Dưới chân núi hỗn loạn là vậy, nhưng trên núi vẫn tĩnh lặng như trước.
Vì tạm thời quyết định không rời đi, Tống Dương, Chu Văn Hạc và Khương Thành dọn lại một căn nhà nhỏ trong sân vốn để chứa đồ, sửa lại mái nhà một chút, làm nơi tạm trú.
Hề Dung vẫn ở bên trong hang đá với Cố Dung.
Vốn dĩ có thể yên tâm ngủ, nhưng sau sự cố lạ lùng tối qua, giờ nằm cùng một giường, y bỗng thấy hơi ngượng.
"Huynh đài, các người thật sự không đi sao?"
Vì không ngủ được, Cố Dung quyết định trò chuyện cho bớt ngượng.
Hề Dung gật đầu.
Sau một lúc im lặng, hắn nghiêng đầu hỏi:"Chúng ta ở đây đông người, có làm phiền đệ không?"
Cố Dung lắc đầu: "Không, chỉ lo nếu huynh tiếp tục ở lại sẽ gặp nguy hiểm."
Hề Dung đáp: "Nhưng đệ cũng gặp nguy hiểm, đệ không sợ, chúng ta còn sợ gì."
"Chỉ vì lý do đó thôi sao?" Cố Dung do dự, rồi hỏi tiếp.
Hề Dung mỉm cười: "Đệ nghĩ còn lý do gì nữa?"
Cố Dung lại thấy da đầu tê rần.
Y không thể không nói thẳng: "Chắc không phải là vì huynh lo cho ta đâu nhỉ."
Hề Dung không trả lời, chỉ đưa tay muốn kéo lại chăn cho Cố Dung, cơ thể y lập tức lùi vào, rồi dường như nhận ra không ổn, nên vội giữ chặt.
Hề Dung dừng tay một chút.
Một lát sau, hắn đặt sách xuống, đi tất rồi xuống giường.
Cố Dung nghe thấy, y quay đầu hỏi: "Huynh đi đâu vậy?"
Hề Dung chậm rãi khoác áo ngoài: "Ta ở đây sợ đệ khó ngủ, đêm nay ta ra ngoài, đệ hãy ngủ thật ngon đi."
Nói xong, hắn bước ra ngoài, tay áo rộng cũng buông thõng xuống theo bước chân ấy.
Hết chương 26./Wattpad: @buzhijiangyue
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro