03

03; động tình ˙ᵕ˙

5,

tiết mục hoàng lạc vinh theo đuổi trần bỉnh lâm diễn biến vẫn y nguyên trong đại học a không lớn không nhỏ này. bởi vì khí thế hùng hồn hơn nữa da mặt đủ dày, bởi vậy nhóm người xem hoàng lạc vinh theo đuổi trần bỉnh lâm thành một phái riêng.

chẳng qua cho dù hoàng lạc vinh dùng trí ra sao, trình độ về điểm này của cậu ở trong mắt trần bỉnh lâm chính là khoa con nít. mỗi lần anh đều tuỳ cậu náo động, đợi cậu náo động xong cuối cùng không mặn không nhạt mà lật tẩy cậu, thưởng thức vẻ mặt bất an áy náy của cậu. may mà hoàng lạc vinh không biết tư tưởng tối tăm đó của anh, bằng không sẽ hộc máu.

rốt cuộc, hoàng lạc vinh không chịu nổi nữa, dùng trí cũng không được! không phải quân ta không có năng lực, mà là quân địch rất xảo quyệt, rất xảo quyệt, rất xảo quyệt...

lúc chí minh lại bị hoàng lạc vinh túm góc áo lúc lắc, cậu ta sờ đầu cậu, cười đến đắc ý:

"vậy buông tha đi. nói thật phá vỡ một tảng đá như vậy, cho dù cậu theo đuổi được, cũng khó mà bảo vệ."

hoàng lạc vinh né đầu qua một bên:

"đi đi đi! nếu không phải lần trước cậu giúp tôi lại hoá phiền phức à, tôi, tôi..."

chí minh không lưu tình chút nào: 

"cậu cái gì hả? hai ba bốn năm lần cũng là tôi giúp thêm phiền ư? cậu không phải bị đánh tơi bời à, kết quả ngay cả miếng băng dán cũng không vơ vét được, ha ha ha..."

cậu hung hăng đạp cậu ta một cước rồi chạy đi.

được rồi, cho dù không hài lòng, hoàng lạc vinh phải thừa nhận, chí minh nói rất có lý. trần bỉnh lâm chính là không thể sang bằng! à kiểm nghiệm sự hấp dẫn của một nam sinh có bao nhiêu tiêu chuẩn!

hoàng lạc vinh buồn rầu đá hòn đá nhỏ. hiện tại chiêu bài trong đầu cậu đều ra hết rồi, kết quả một lần chiếm ưu thế cũng không có, đây không phải có nghĩa là giá trị hấp dẫn của cậu là mảnh vụn à?

mợ nó, là một nam sinh cậu thật quá thất bại! hoàng lạc vinh vừa tự ti vừa tự trách, sau đó đưa ra một quyết định. tung chiêu cuối cùng, nếu còn không được, cậu cũng hết cách chỉ có thể rút lui.

lá bài cuối cùng của hoàng lạc vinh chính là: thùy mị.

tưởng tượng đến từ này, hoàng lạc vinh rùng mình trước tiên, cậu lớn như vậy còn chưa "thùy mị" với ai đâu! được rồi, vì tình yêu của cậu, liều mạng thôi.

bước đầu tiên "thùy mị" của cậu là hiền lành. tư tưởng của các nam sinh đều khá truyền thống, nan sinh hiền lành luôn luôn được hoan nghênh, đây là cách mà các quân sư quạt mo cung cấp cho cậu. nấu cơm tạm thời cậu chưa làm được, giặt quần áo hay đại loại thế cậu vẫn được. đương nhiên giặt quần áo cho trần bỉnh lâm không phải nói muốn giặt là người ta cho giặt, hoàng lạc vinh phải động não.

tại sân vận động đại học a cuối tuần có một trận bóng rổ, hoàng lạc vinh đến chỗ ngồi của trần bỉnh lâm, mang theo một chai nước ngọt chờ ở đó từ sớm. trần bỉnh lâm dường như đã quen đi đâu cũng gặp cậu, anh gật đầu với cậu một cái, rồi ngồi ở bên cạnh. hoàng lạc vinh trù tính nội dung thế này: cậu "không cẩn thận" vẩy nước ngọt trên người anh, tiếp theo tiện tay bối rối vội vàng giúp anh lau, sau đó thì dứt khoát kiên quyết tỏ vẻ có trách nhiệm với việc này, tiếp theo có thể giúp anh giặt quần áo, sau đó trần bỉnh lâm phát hiện hoàng lạc vinh người này hiền lành, lương thiện, động lòng người, cuối cùng hai người sẽ hạnh phúc ở bên nhau, la la la...

hoàng lạc vinh suy nghĩ, nhịn không được cười hì hì hì ngây ngô. trần bỉnh lâm quay đầu nhìn cậu một cái, rồi hướng ánh mắt về trận đấu. khóe miệng anh hơi nhếch lên, thầm nói câu "đồ ngốc."

tiếng hô xung quanh rất to, cậu không chú ý tới anh nói gì. cậu phục hồi lại tinh thần, trông thấy anh đang chăm chú nhìn trận đấu, cậu lén lút, lén lút, giơ tay cầm nước ngọt lên.

nhưng cậu không biết, tuy rằng ánh mắt anh nhìn sân bóng, nhưng toàn bộ lực chú ý đều ở hoàng lạc vinh bên này. lúc cậu đưa nước ngọt lên, anh biết người này muốn làm gì, mặc dù anh không biết vì sao cậu muốn làm vậy. cho nên, khi nước ngọt khó khăn lắm mới đổ ra, anh lại nghiêng người né tránh... à, chỉ xem như một phần né được, bởi vì áo anh không ướt, nhưng quần lại ướt.

hơn nữa ướt ở chỗ kia a... vẻ mặt trần bỉnh lâm như nứt ra, sớm biết vậy sẽ không né, bây giờ tốt rồi, khiến cho anh giống như không cầm được tiểu tiện o(╯□╰)o

hoàng lạc vinh chẳng nghĩ nhiều như vậy, quần áo ướt có thể bắt đầu bước thứ hai. đầu óc của cậu như là thực hành một trình tự cố định, lấy khăn giấy giả vờ kích động mà lau cho trần bỉnh lâm, vừa lau vừa đặc biệt thành khẩn nói "xin lỗi anh". được rồi, kỳ thật cậu hơi hoảng hốt, trong đầu trống rỗng.

trần bỉnh lâm đột nhiên từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, sắc mặt u ám đến đáng sợ:

"cậu làm gì?!"

cậu bị anh dọa choáng váng: "em em em..."

xung quanh bắt đầu có người nhìn về phía bọn họ, hoàng lạc vinh đỏ mặt, cậu cúi đầu, tâm trạng không vui vẻ gì mấy. không phải lau nước cho anh sao, cho dù anh biết em cố ý cũng không đến nỗi như vậy chứ...

trần bỉnh lâm không hề nhìn cậu, xoay người bỏ đi. nếu lúc này hoàng lạc vinh ngẩng đầu nhìn anh thì sẽ phát hiện bước chân của anh gấp gáp, giống như là chạy trốn.

trần bỉnh lâm đi rồi, xung quanh hoàng lạc vinh khôi phục lại sự yên lặng. cậu cảm thấy hôm nay trần bỉnh lâm có chút kỳ lạ, theo đạo lý, chuyện quá đáng hơn cậu cũng đã làm rồi, nhưng không thấy anh phát hoả lớn như vậy à? trần bỉnh lâm người này tuy lạnh lùng, nhưng rất có giáo dục, cho dù gặp người đáng ghét cũng sẽ duy trì vẻ lịch sự.

ánh sáng chợt loé trong đầu cậu, hình như cậu nắm phải thứ gì đó. mợ nó, vừa rồi cậu quả thật lau nước ngọt cho anh, nhưng cậu lau ở đâu nhỉ? đó là chỗ riêng tư nhất của nam sinh đấy, hoàng lạc vinh mày là đầu heo!

khuôn mặt cậu nóng rần, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi. cậu phi lễ với trần bỉnh lâm! ngay cả tay anh cậu còn chưa chạm đến, lại đụng phải chỗ khẩu vị nặng như vậy! chí minh nói đúng, cậu quả nhiên là lưu manh!

hiện tại trần bỉnh lâm nhất định đang giận cậu, anh khẳng định ghét cậu chết mất!

hoàng lạc vinh đoán đúng phân nửa. trần bỉnh lâm đúng là tức giận, chẳng qua anh đang giận chính mình.

anh quay về phòng ngủ vọt vào tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngồi trước bàn học ngẩn người. khi nãy hoàng lạc vinh chạm vào anh một cái, anh liền, liền...

nghĩ lại trường hợp vừa rồi, trong lòng trần bỉnh lâm lại dâng lên cảm giác khô nóng, anh muốn ép dòng lửa nóng này trở về, nhưng vô dụng. trần bỉnh lâm lại chạy vào phòng tắm, quần áo chưa kịp cởi ra mà trực tiếp mở vòi phun nước, sau khi dội nước lạnh anh mới cảm thấy bình tĩnh một chút.

trần bỉnh lâm ngược lại không cảm thấy gì, nhưng người trong phòng tắm nhìn thấy mà ngẩn ngơ. hiện tại trong phòng tắm có hai người, một trong số đó lắp bắp hỏi trần bỉnh lâm:

"cậu...cậu sao lại...không cởi quần áo?"

gương mặt anh không biến sắc mà trả lời: "quên rồi." 

nói xong anh lau nước trên mặt, nghênh ngang đi ra phòng tắm. hai người trong phòng tắm vô cùng chấn động kinh ngạc.

a: "đây là trần bỉnh lâm của khoa toán."

b: "thiên tài lúc nào cũng không giống người thường, bội phục."

a: "hoá ra tớ không phải thiên tài là vì khi tắm rửa tớ không mặc quần áo."

b: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro