05

05; nhớ nhung ˙ᵕ˙

8, 

trần bỉnh lâm vẫn đối với hoàng lạc vinh không mặn không nhạt như cũ, nhưng ánh mắt anh bắt đầu càng hướng về cậu, nhưng anh và cậu không ai phát hiện cả. trần bỉnh lâm không phát giác là bởi vì trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, mà hoàng lạc vinh... cuộc thi cuối kỳ đang tới gần!

hoàng lạc vinh sắp hộc máu. đầu óc cậu không coi là ngốc, nhưng mà học kỳ này cơ bản không để tâm học hành, trong đầu óc đều là trần bỉnh lâm, hiện tại, báo ứng đến đây!

vì ứng phó với môn số học nâng cao giết người vô hình, hoàng lạc vinh ép buộc trưng dụng chí minh, cậu nhóc này không biết cách giảng bài, nhưng lại có thể trả lời câu hỏi của cậu rõ ràng, lãng phí tài nguyên thật đáng xấu hổ. hai ngày này hoàng lạc vinh và chí minh gần như cột vào nhau, tự học, ăn cơm, lúc tự học xong thì chí minh chở hoàng lạc vinh trở về. cậu ngồi ở ghế sau có thói quen đong đưa hai chân, chí minh tỏ vẻ áp lực rất lớn, cậu ta vừa chạy xe xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa độc địa trách cứ cậu. hai người cứ như vậy vừa ồn ào vừa cười rêu rao khắp nơi, thỉnh thoảng trông thấy trần bỉnh lâm, hoàng lạc vinh sẽ nhe răng cười với anh một cái, nụ cười này khiến cho anh có cảm giác ứng phó.

trần bỉnh lâm đột nhiên cảm giác có chút không vui, anh cũng không biết loại cảm xúc này xuất hiện thế nào, tóm lại trong ngực như là có thứ gì đó nắm lấy anh, ngứa ngáy, đau đớn, không có cách trị.

ngày đó kỳ thi chấm dứt, hoàng lạc vinh liền bay về nhà. trần bỉnh lâm không đi vội, anh đẩy xe đạp dạo quanh ở sân trường to lớn, trong đầu hơi trống rỗng, tinh thần không tăng lên được. trần bỉnh lâm không biết cuối cùng là vấn đề ở chỗ nào. anh chưa từng có loại cảm giác này, hơn nữa dùng logic mạnh mẽ của mình hình như không giải thích rõ ràng lắm.

nghỉ hè ngắn ngủi mà dài lâu. trải qua sự khuyên bảo của mẹ và chí minh, trong kỳ nghỉ hoàng lạc vinh thông suốt một chuyện. cậu phát hiện trên thế giới này có rất nhiều chuyện có thể cố gắng tranh thủ, chỉ riêng tình yêu. hơn nữa, đôi khi bạn càng theo đuổi, người khác chạy trốn càng nhanh. thà thế này, chi bằng thả người khác một con ngựa, coi như là thả mình một con ngựa.

hoàng lạc vinh ngồi ở quảng trường trung tâm khu phố lặng lẽ ngắm hoàng hôn, trong lòng cực kỳ bình tĩnh. cùng lúc đó, trần bỉnh lâm ở cách xa một ngàn km, lại không nhàn nhã như vậy. anh đi thực tập tại công ty của ba mình, chọn một chức vụ bận rộn nhất, mỗi ngày còn chủ động tăng ca, buổi tối về đến nhà thật sự không còn sức lực nghĩ chuyện khác, tắm rửa xong liền nằm xuống ngủ. mọi người trong công ty đều khen trần bỉnh lâm hiểu biết, có chí vươn lên, sau này nhất định trở thành người tài, chỉ có bản thân anh hiểu được, anh không muốn để mình rảnh rỗi. bởi vì một khi rảnh rỗi thì anh sẽ nghĩ đến hoàng lạc vinh, nhớ tới cậu lồng ngực liền đau nhói. có đôi khi anh còn nhớ đến cảnh tượng chí minh và hoàng lạc vinh cười cười nói nói, lúc này trần bỉnh lâm sẽ rất giận dữ, anh đã vì chuyện này mà ném vỡ vài cái chén, sau đó dứt khoát thay đổi đồ inox, ném thế nào cũng không hỏng. ngã thế nào cũng không hỏng được? vì sao câu này nghe quen tai như vậy? trần bỉnh lâm sửng sốt, đây không phải là lời nói mà bác sĩ hình dung hoàng lạc vinh sao?

lại là hoàng lạc vinh!

eq thấp như trần bỉnh lâm bây giờ cũng thấy ra điểm không đúng. anh lớn như vậy còn chưa bận tâm đến bất cứ người nào như thế, đây không phải có nghĩa là... anh thích cậu rồi?

vì thế, buổi tối cuối cùng trước khi trở về trường, trần bỉnh lâm mất ngủ. anh không xác định mình thích hoàng lạc vinh hay không, nhưng tưởng tượng đến lúc cậu và anh thật sự ở bên nhau, nắm tay, hôn môi,... anh liền không đè nén được mà hưng phấn. đây là thích nhỉ? hẳn là vậy nhỉ?

trần bỉnh lâm quyết định, chuyện thứ nhất phải làm khi trở về trường chính là nói với hoàng lạc vinh, anh dự định theo đuổi cậu!

9,

ngày đầu tiên quay về trường, hoàng lạc vinh gặp trần bỉnh lâm ở căn tin.

vẫn là một bát phở thịt băm lớn, vẫn là chàng thiếu niên xinh đẹp khiến người ta tan nát cõi lòng. khác biệt chính là, lần này trần bỉnh lâm chủ động ngồi đối diện hoàng lạc vinh.

cậu suy nghĩ một chút, quyết định nói chuyện rõ ràng. cậu vốn muốn biến mất khỏi tầm mắt của trần bỉnh lâm, nhưng tình tiết bi kịch không phải nói rõ kết quả sao? bởi vậy cậu cố lấy dũng khí:

"Em có lời muốn nói với anh."

"Tôi có lời muốn nói với em."

hai người vậy mà đồng thời mở miệng, nói cùng lúc. hoàng lạc vinh:

"vậy anh nói trước đi."

trần bỉnh lâm: "em nói trước đi. ưu tiên người nhỏ."

hoàng lạc vinh: "chuyện kia...em không thích anh, không bao giờ thích nữa. cho nên,..." 

cậu cố gắng cười chân thành: 

"về sau em không quấy rầy anh nữa, anh chàng đẹp trai."

gương mặt anh trầm xuống:

"em nói cái gì?!"

biểu tình này nằm ngoài dự đoán của cậu, cậu cho rằng ít nhất anh thở phào nhẹ nhõm mới đúng. hoàng lạc vinh cảm thấy khó hiểu, cậu gãi đầu:

"Em nói, em không thích anh, anh tự do." 

không thể nói là em không đuổi kịp anh cho nên buông tha chứ? như vậy rất mất mặt o(╯□╰)o

anh trừng mắt nhìn thẳng cậu, trừng đến mức trong lòng cậu sợ hãi, không biết làm sao mình lại đắc tội anh. cuối cùng vẻ mặt anh cứng ngắc, không nói lời nào mà đứng lên bỏ đi.

hoàng lạc vinh hơi khó hiểu: 

"này, anh muốn nói gì với em thế?"

trần bỉnh lâm cười tự giễu, nói cái gì? có thể nói cái gì? còn có thể nói được ư? anh quay đầu nhìn cậu một cái rồi lặng lẽ bỏ đi.

đối với sự đoạn tuyệt của trần bỉnh lâm, trong lòng hoàng lạc vinh không vui vẻ gì, mặc dù cậu hiểu được đây mới là trần bỉnh lâm, anh nên làm như vậy. cậu cảm thấy cậu xem như là thất tình, bởi vậy kéo chí minh đi uống rượu giải sầu. tửu lượng của cậu không tốt lắm, náo loạn xong lập tức say, chí minh không nói gì. cậu ta kéo hoàng lạc vinh vào nhà vệ sinh để cậu nôn mửa, sau đó cõng cậu ra khỏi quán cơm.

kỳ thật đối với việc hoàng lạc vinh thích trần bỉnh lâm bao nhiêu, chí minh rất rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn bản thân cậu. nhưng cậu ta cho rằng cậu và trần bỉnh lâm căn bản không thích hợp. trần bỉnh lâm người này có thể rất đào hoa, mà hoàng lạc vinh lại là một nô tài ngốc, tuyệt đối không có bản lĩnh giữ một người đàn ông như vậy ở bên cạnh lâu dài.

"cho nên nói, đừng dùng thủ đoạn để tìm tình yêu." 

chí minh nói lời thấm thía dạy dỗ hoàng lạc vinh ở trên lưng.

thần trí của cậu đã không rõ ràng, tới tới lui lui lặp lại một câu thế này, 

"tôi không thích trần bỉnh lâm, tôi thật sự không thích trần bỉnh lâm."

chí minh cảm thấy buồn cười, nếu cậu thật sự không thích anh ta, không cần anh ta, cần gì phải nhấn mạnh mỗi lần chứ?

cậu bám riết không tha: 

"tôi không thích trần bỉnh lâm."

chí minh chọc cậu: 

"vậy cậu thích ai?"

hoàng lạc vinh: 

"tôi thích cậu."

chí minh vừa định nói thì trông thấy sắc mặt u ám của trần bỉnh lâm đang nhìn bọn họ. chí minh có chút khó hiểu, sao lại đến đâu cũng có thể gặp được cậu nhóc này vậy?

vừa rồi lời nói của hai người, một chữ cũng không lọt vào tai anh, hiện tại anh rất tức giận, vô cùng tức giận. anh biết mình không có lập trường để giận dỗi như vậy, nhưng anh không thể khống chế bản thân. anh tiến lên kéo hoàng lạc vinh, lớn tiếng nói: 

"hoàng lạc vinh, không phải em thích tôi sao? em thích tôi!"

cậu không phản ứng, nằm sấp trên lưng chí minh, vẫn lẩm bẩm như cũ: 

"tôi không thích trần bỉnh lâm, một chút cũng không thích."

trái tim anh nguội lạnh, cảm thấy cả người không còn sức, cuối cùng anh buông tay.

chí minh đúng lúc đả kích anh: 

"người anh em, làm phiền nhường đường."

trần bỉnh lâm đứng không nhúc nhích.

chí minh: 

"hai người các cậu đã kết thúc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro