14.
-Nanon Korapat-
Tiếng chuông điện thoại lần thứ bao nhiêu không biết vẫn ngoan cố kêu, tôi bực mình, không muốn cũng phải bắt máy.
"Ai đó?"
"Nanon, dậy đi, muộn học đến nơi rồi."
"Ohm?"
Tôi mở mắt nhìn màn hình, đúng là Ohm, lại lằm xuống, vừa nghe điện thoại vừa ngáp.
"Gọi 10 lần mới dậy. Có bánh mì trong tủ lấy ra hâm nóng đi nhé, đừng có ngủ thêm, gần 1 giờ rồi."
"Không chở em đi học hả."
Tôi mè nheo, nắng muốn chết, tôi không muốn đi xe. Trước đây dù nắng hay mưa tôi đều phải cùng thằng em mình đội nắng đội mưa mà đi. Nhưng giờ tôi có một anh người yêu, việc gì phải cực thế. Đm, sướng ghê.
Tôi nghe tiếng Ohm nói gì đó với Hlong, rồi mới trả lời mình.
"Đợi anh một chút, ăn xong thì xuống sảnh đợi anh."
"Em đùa thôi, không cần."
Cần, rất cần nha, nhưng mà tôi không muốn anh ấy chạy đi chạy về, dù gì cũng chỉ được nghỉ trưa 1,2 tiếng.
"Không sao, anh cũng định thế rồi, nhưng không ngờ đến là em lại muốn anh chở đi đấy."
Giọng Ohm nghe có vẻ rất vui vẻ, tôi nghe tiếng anh ấy khởi động xe, đm làm cái gì vội vã vậy.
"Lúc trước không thích, nhưng giờ thích được không."
"Được, em muốn thế nào thì cứ thế đấy. Anh cúp nhé."
"Ừ."
Tôi tắt điện thoại, lăn lộn thêm vài vòng trên giường rồi mới đi rửa mặt. Tôi cầm bánh mì xuống sảnh, vừa ăn vừa đợi Ohm. Sao giống mấy đứa con gái làm nũng đòi người yêu chở đi học vậy trời. Nhai vừa hết miếng bánh mì thì thấy xe Ohm vừa tới, tôi nhanh chân chạy đến, ngồi yên đợi Ohm cài đai an toàn. Tôi chỉ cần ngồi yên thôi, còn lại Ohm làm hết, giờ nó sẽ là châm ngôn sống của tôi.
"Nhanh thế."
Ohm gõ gõ ngón tay trên vô lăng, bàn tay trắng nên những đường gân xanh đỏ hiện lên rõ ràng. Đm giờ chỉ nhìn tay người ta thôi mà đã thèm khát như vậy rồi. Ohm không quay sang nhìn tôi mà tập trung lái xe.
"Nhớ Nanon nên chạy nhanh đấy."
Cmn, tim tôi, sến chết đi được. Tôi nhìn gương mặt mình phản chiếu trên cửa xe, nhìn kìa, liêm sĩ đâu mà cười nhìn ngu thế không biết.
"Hôm qua Jom rủ Nanon đi ngắm biển đúng không?"
Tôi vẫn nhìn ra bên ngoài, gật đầu.
"Jom bảo nhà anh gần biển, bảo ngày mốt em về chơi."
"Nanon có muốn đi không, nếu không thì không sao. Anh sẽ nói lại với Jom em không nghỉ học được."
"Cũng không phải họp mặt gia đình đâu mà không đi, em thấy ảnh gia đình anh rồi. Bố mẹ anh nhìn không hung dữ đến mức đuổi em đi đâu. Em cũng muốn đi biển mà."
Tôi quay lại, nắm bàn tay còn lại của Ohm nói tiếp.
"Với lại, anh đã gặp bố mẹ em rồi còn gì, em cũng muốn thế."
Ohm siết bàn tay tôi, tươi cười nói.
"Cứ sợ em không muốn đi mà bị Jom ép. Bố mẹ anh rất hiền, cũng biết rõ tính hướng của anh, Nanon không cần lo đâu."
"Ai thèm lo, còn nghĩ có khi 2 bác làm ầm lên như phim rồi đưa cho em tiền để bỏ anh. Lúc đó em cầm tiền về thật đấy."
"Anh sẽ cho em gấp đôi."
Tôi nhìn anh nghiêm túc trả lời mình, tự dưng chính mình không kiềm được cười lớn.
"Được, thế thì em bám chặt lấy anh luôn."
Ohm nghe thấy thế cũng cười to, xe cũng vừa vặn đậu trước cổng. Tôi đeo balo lên, mở cửa.
"Học xong em phải đến quán P'Jen, sẵn sẽ xin nghỉ 2 ngày."
"Xong thì gọi anh."
"Không cần, thằng Mild chở em về, em đi đây."
Tôi đóng cửa xe, nhưng vẫn chưa đi, liền đi qua bên ghế lái gõ cửa kính xe. Khi Ohm vừa hạ cửa, tôi nhanh chóng hôn lên đôi môi quyến rũ đó rồi chạy vào trường.
"Cảm ơn đã chở đi nhé."
***
Thằng Mild kéo tay tôi trên đường, nhíu mày nhìn tôi.
"Làm đéo gì mặt đỏ thế, có bệnh hả?"
"Do nóng."
Đm, lúc đó nghĩ gì mà lại hôn Ohm vậy trời. Tôi sờ gương mặt nóng bừng của mình, rồi ngồi xuống chỗ trống kế bên.
"Ờ rồi, vào chuyện chính, mày đánh thằng Fiat hả?"
"Ừ, cách đây 1,2 ngày gì đó."
Thằng Mild ôm đầu, khổ não nói.
"Mày mới thoát khỏi nó lại kiếm chuyện gì vậy Nanon. Thằng chó này, mày có thể bớt nóng mà dùng não nghĩ không?"
"Đưa đầu đây."
Nó nhìn tôi không hiểu.
"Tao mượn não mày sử dụng mấy hôm."
"Nanon, tao không đùa. Mày không biết bố nó là người thế nào hả."
Tôi biết nó lo, nhưng đánh cũng đã đánh rồi, làm gì đổi được nữa.
"Biết, nhưng không đánh không được. Rồi làm sao mày biết nó bị tao đánh."
"Tối đó nó về nhà mặt mũi sưng húp, khóc lóc. Trước đây bị bắt cóc cũng chưa thảm đến mức đó, không mày thì ai có gan đó. Ba nó gọi tao qua hỏi có chuyện gì, tao cũng biết con mẹ gì đâu, nó thì nói là bị đánh không nhớ mặt."
"Ừ, thế thôi, vào lớp."
"Mày ác thật đó thằng quần, không hỏi nó một chút luôn hả."
"Hỏi làm gì, tao không quan tâm."
"Có chuyện này chắc mày quan tâm nè."
Tôi dừng lại, nhìn vào điện thoại mà nó đưa cho. Cái mẹ gì đây. Đây là lúc nảy khi tôi hôn Ohm ngay xe đây mà.
"Thằng chó, con mẹ mày xóa đi."
"Thì ra là có mối quan tâm khác."
Tôi chưa kịp nhấn xóa thì nó đã lấy điện thoại, chạy cách tôi một khoảng.
"Ai đây Nanon, mày nói đi rồi tao xóa."
Tôi đá nó.
"Một là xóa, hai là tao đập mày một trận rồi tự xóa."
"Aow, Nanon, tao chỉ hỏi vậy thôi chứ tao biết nhé, có phải cái người đến đón mày ở quán P'Jen không? Tao nhớ rõ chiếc xe này chở mày mấy lần nhé, thằng chó, có người yêu mà giấu bạn bè."
"Giấu mẹ gì, chưa kịp nói."
Cái thằng khốn Mild không có vẻ gì là muốn xóa, nên tôi mặc kệ, tôi chỉ xấu hổ tí thôi. Rồi cũng không thèm chấp nó, muốn giữ thì giữ mẹ đi.
"Rồi rồi, thế kể nghe tí đi."
Tôi ngoắc ngón tay ý bảo nó lại gần rồi đánh vào đầu nó 1 cái.
"Đi, tao dắt mày đi gặp. Trước hết để tao đánh mày nhừ tử đã, vậy mới dễ gặp."
Nó la oai oái, xoa chỗ tôi vừa đánh.
"Nói khùng điên gì vậy thằng chó, biết đau lắm không. Nói như người ta là ma cỏ vậy."
"Không phải ma nhưng người đó giết mày được. Giết một cách hợp lý đến nỗi cảnh sát cũng khó bắt được."
Mặt nó méo xệch, nhìn tôi rồi né ra.
"Mày quen ông lớn nào vậy?"
Tôi không thèm trả lời câu đó, lướt qua chuyện khác.
"Hai ngày tới tao nghỉ, mày điểm danh được buổi nào thì điểm, không thì lên xin nghỉ bệnh cho tao, nói tao nộp bệnh án sau."
"Làm gì cúp học hoài vậy mày."
"Theo ông lớn đi gặp ông lớn hơn."
Nói rồi tôi nhìn nó bằng ánh mắt nguy hiểm, nó thì đáp lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi nằm dài ra bàn, mấy môn chính trị tôi không có hứng thú muốn nghe. Tôi không bị đánh thức bởi chuông hết tiết mà bị đánh thức bởi điện thoại reo liên tục trong túi quần. Tiết học còn khoảng hơn mười phút, tôi ngồi trong lớp mà nhận điện thoại của P'Jen luôn.
"Nanon, lại làm cái gì nữa vậy, sao lại yêu nhau với mấy tên giang hồ. Nguy hiểm đấy nhé, chia tay cho chế!!! Trước đây chế chưa từng can thiệp gì chuyện riêng của Nanon nhé, nhưng mà chuyện này thì không được..."
Tiếng P'Jen la lối lớn đến mức tôi phải đưa điện thoại xa tai, đánh ngay thằng khốn còn gật gù ngủ kế bên.
"Khốn nạn."
Tôi quay sang liếc nó.
"Mày nhanh mồm quá, có cần tao cho mày không nói được nữa luôn không?"
"Tao không có nói, tao,.. tao nhắn."
Nanon, nó là bạn mình, đừng đánh chết nó, không thì mày không còn đứa bạn nào đâu. Sau khi tự thôi miên chính mình, hít một hơi sâu rồi trả lời P'Jen.
"P', P' tin lời thằng Mild hả, ít ra P' phải nghe Nanon nói đã chứ."
"Nói gì hả Nanon, chế thấy hết rồi đừng có mà giấu, còn hôn nhau ngấu nghiến ngoài đường, trước giờ Nanon có như vậy đâu, chắc chắn là bị ép phải không, chia tay sớm đi nhé, chế không đồng ý đâu."
Lần này thì tôi đấm thẳng vào vai nó, còn dám gửi tấm hình đó đi. P' ơi, người ta có ép gì em đâu, em còn chủ động nữa mà, đm.
"P'Jen, nghe Nanon nói đã chứ. Người ta là người tốt, hiểu lầm thôi à."
"Còn bênh vực hả, Nanon cãi lại chế luôn hả. Nanon bị dạy hư rồi đúng không."
"Khoan hẵn khóc đã P', đừng đừng,.."
Không kịp rồi, tiếng P'Jen bên kia nức nở. Vừa lúc hết tiết nên tôi tắt máy rồi chạy sang quán ngay, chuyện này phải nói cho rõ mới được. Mà tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết, thằng khốn Mild đi sau lưng không ngừng xin lỗi tôi. P'Jen luôn lo lắng về tôi mọi lúc, nhiều lúc hơi quá như thế này. P'Jen cũng vừa là bố, là mẹ tôi, P' nuôi tôi sau khi bố mẹ mất, P' hiểu và sợ tôi tổn thương, nhưng mà cmn, nhiều khi tôi mới là đứa làm người khác tổn thương.
"Mày khôn hồn thì nói hết ra, mày nói gì với P'Jen."
"Tao chỉ nhắn mày quen giang hồ."
Tôi đá vào hông nó, thằng khốn.
Vừa bước vào tôi liền gặp thằng Te, nó kéo tay tôi.
"Má, chế Jen khóc như mưa luôn, lâu rồi tao mới thấy chế khóc. Hình như từ lúc chia tay thằng người yêu khốn nạn đến giờ."
"Trong phòng làm việc hả?"
Nhận được cái gật đầu, tôi liền nắm cổ lôi thằng Mild theo. P'Jen đúng là khóc tới mức đầu tóc bù xù, mắt sưng húp. Không ổn rồi.
"P', đừng khóc mà."
"Sao không được khóc, chế lo cho Nanon đến mức này Nanon không hiểu hả? Chia tay đi, tránh xa cái đám đó ra. Nanon sẽ buồn, sẽ đau, sẽ tổn thương Nanon hiểu không?"
Tôi với Mild ngồi cạnh P', nó dường như cũng không nghĩ sự việc lại diễn biến theo hướng này, nó xoa vai P'.
"Chế, em xin lỗi, lẽ ra em không nên nhắn như thế."
"Nếu Mild không nhắn thì bao giờ chế mới được biết hả? Nanon định không cho ai biết đúng không."
"Nanon không hề có ý như thế, chỉ là Nanon chưa tìm được lúc thích hợp để nói cho P' nghe, anh ấy không phải người xấu mà."
Giờ đây mọi lời tôi nói đều không chui vào tai P' được chữ nào. P'Jen vẫn ngồi khóc, kêu tôi chia tay.
"Kêu người đó đến đây, kêu người ta đến rồi P' sẽ kêu nó chia tay Nanon. Muốn tiền thì chế sẽ bán cái bar này cho nó luôn, nhưng Nanon không được cãi chế."
Lớn chuyện rồi đm, chuyện qué gì mà lại theo hướng bi kịch vậy. Tôi phải gọi anh đến gấp thôi, nghĩ là làm, tôi đứng dậy gọi điện cho Ohm.
"P'Ohm, anh mau đến quán P'Jen gấp. Đem theo giấy chứng nhận bác sĩ rồi bằng cấp đến đây, tất cả các loại bằng luôn, càng nhiều càng tốt, cả ảnh gia đình nữa. Nhanh lên, không thì em chết chìm vì nước mắt của P'Jen mất."
Không đợi Ohm trả lời tôi tắt máy luôn. Tôi xoa 2 bên thái dương, nhứt đầu vl. Tôi đứng trước cửa đợi chừng 20 phút thì thấy Ohm phóng moto của tôi đến, vội vàng quan sát tôi.
"Làm sao thế?"
Ohm gấp gáp đến đầu tóc không kịp vuốt nên hơi rối, tôi đưa tay chỉnh tóc rồi kéo Ohm vào.
"Vào đây rồi biết, anh có đem đủ không."
"Cần chuộc gì à, anh đem cả sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng rồi tiền mặt nữa. Em có làm sao không?"
Trời má, lại thêm một vụ hiểu lầm. Tôi mở cửa, nắm tay Ohm đến trước mặt P'Jen.
"Có lẽ P' không nhớ nhưng đây là cái người đến đón Nanon hôm trước, người cho Nanon ở chung nhà mà không cần đóng tiền đấy."
Ohm ngơ ngác, giơ tay chào P'.
"Xin chào, tôi là Ohm."
Tôi nắm cái balo của Ohm, lấy từ trong đó ra mấy cái bằng của anh ấy để lên bàn.
"P'Jen nhìn xem, bằng đại học, bằng thạc sĩ, bằng tiến sĩ, giấy chứng nhận bác sĩ, nè, sổ tiết kiệm nữa nè, thẻ ngân hàng nữa. Nanon đã nói là anh ấy là người tốt mà."
P'Jen cầm lên coi một lượt, vừa soi xem giả hay thật, Ohm nhìn tôi, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm.
"Thế sao mày nói anh ta muốn giết người là giết, cảnh sát cũng khó bắt được."
Thằng Mild nhìn đống bằng phát hoảng, đang đứng đếm tới đếm lui, hỏi tôi.
"Thì anh ấy là bác sĩ mà, muốn giết mày chỉ cần cho mày uống thuốc tào lao thì mày ngủm thôi. Thằng đần, mày thấy đống bằng đó không hả."
"Rồi ông lớn là sao, mày nói là người này dẫn mày đi gặp ông lớn mà."
Nó vẫn đang trầm trồ nhìn kĩ từng tấm bằng. Tôi lấy tấm ảnh gia đình của Ohm đưa cho P'Jen với nó.
"Quân hàm như này đủ lớn chưa?"
Nó ồ lên một tiếng rồi đứng gãi đầu, thằng chó này nó chậm tiêu quá. Tôi sẽ không bao giờ đùa với nó nữa, nhìn nó mà xem đống rắc rối gì đây.
P'Jen nghiêm túc xem xét một lượt rồi quay người đi lau sạch nước mắt.
"Nanon, nhưng Nanon vẫn sai nhé, định theo người ta về nhà gặp gia đình mà vẫn chưa nói với chế nhé. Nanon với Mild ra ngoài để chế nói chuyện riêng với cậu ta một chút được không?"
P'Jen nghiêm nghị nhìn tôi, câu đó không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định, tôi với thằng Mild nên cút ra ngoài trước khi P' nổi quạo. Tôi quay sang nhìn Ohm, anh ấy gật đầu, nhìn tôi kiên định, kiểu như yên tâm đi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro