20.

-Nanon Korapat-

Tôi choàng tay qua muốn ôm Ohm nhưng kế bên lại trống không. Tôi mở mắt nhìn quanh một vòng, không thấy anh đâu cả, Ohm đi đâu mất rồi? Tôi xỏ dép, mở cửa ra ngoài tìm anh ấy. Bao lâu rồi không mơ lại cơn ác mộng đó, cứ nghĩ mình đã quên sạch nhưng nó vẫn ở đó, trong trí nhớ tôi, không hề biến mất. Tôi đã không còn sợ hãi nó như lúc nhỏ, đối với tôi nó chỉ như một thứ gì đó phiền phức cứ bám lấy tôi. Lúc này tôi chỉ muốn ôm Ohm một chút, tôi cần vòng tay ấm áp của anh vỗ về tôi khỏi cơn ác mộng khốn khiếp đó.

Tôi thấy Ohm đứng dựa vào của một căn phòng suy nghĩ gì đó liền nhanh chân chạy lại.

"Anh đi đâu vậy?"

Anh ấy hơi giật mình rồi cũng đi lại phía tôi.

"Sao dậy rồi?"

"Không ngủ được, nằm mơ thấy vài chuyện đáng ghét."

Tôi vô thức làm nũng với anh. Dựa dẫm vào anh rồi thành quen, tôi đã không còn ngại ngùng gì nữa. Ohm đưa bàn tay to lớn đỡ gương mặt tôi lên, rồi sát mặt anh lại, trán chúng tôi chạm nhau, chóp mũi cũng chạm, gương mặt anh gần tôi, hơi thở anh bao lấy tôi. Tôi liền đưa miệng hôn lên bờ môi mỏng của anh, bực bội do mơ thấy ác mộng ban nảy đã biến mất. Ohm cũng hôn lại tôi bằng một nụ hôn nhẹ. Môi anh chạm môi tôi một lúc lâu trước khi anh dời đi hôn lên đầu mũi tôi, má tôi, mắt tôi, rồi đến trán và đỉnh đầu, sau đó tôi liền được anh ôm lấy.

"Chuyện đáng ghét gì thế Nanon? Kể anh nghe."

"Chuyện là khi mở mắt ra không thấy anh."

Tiếng cười trầm ấm vang lên, cằm anh gác lên đỉnh đầu tôi, còn tôi thì đặt cằm lên vai anh. Tôi biết anh là người nghĩ rất nhiều, hay lo lắng về những chuyện linh tinh nên không kể anh nghe. Thật sự bây giờ giấc mơ đó không còn khiến tôi khó thở vì sợ hãi hay khóc thét trong đêm vì ám ảnh đó. Mỗi khi nhớ lại vết sẹo ngay eo cũng không còn đau đớn nữa, nó chỉ khiến tôi bực bội, khó chịu một chút. Bây giờ tôi có Ohm rồi, việc gì phải quan tâm đến mấy thứ đó nữa, tôi chỉ cần anh ở cạnh là được.

"P'Ohm, P'Nanon, mẹ Ann gọi."

Nghe giọng Sor, tôi liền đánh vào vai Ohm.

"Bỏ ra, Ohm, Sor kìa."

"Kệ thằng bé đi, nó cũng muốn xem mà."

"Bỏ ra, trước khi em đá anh."

Cái đồ điên này, làm gì trước mặt con nít vậy trời? Cuối cùng Ohm cũng buông tôi ra, kéo tay tôi đi về phía Sor. Tôi thấy trên cánh tay Sor có một vết răng mờ mờ, không nhịn được tò mò liền hỏi.

"Tay làm sao thế Sor?"

Sor chưa kịp trả lời tôi thì Ohm đã nói trước.

"Mèo cắn đó."

"Dấu răng người mà."

Mắt tôi chưa mờ nhé, rõ ràng là dấu răng người, nhưng Sor kế bên cũng gật đầu khẳng định.

"Mèo cắn đấy ạ, không phải người cắn đâu ạ."

"Mèo ở đâu, đâu có thấy?"

Từ lúc đến tôi không hề thấy con mèo nào hết. Nhưng 2 người đó không hẹn mà đều im lặng không trả lời tôi. Jom cũng vừa đi tới, kéo tay tôi, trên ngón tay trắng nõn của em ấy cũng có dấu răng mờ mờ.

"Jom, em cũng bị mèo cắn hả?"

Tôi thiệc sự muốn biết mặt con mèo đã cắn mọi người. Jom đưa tay cho tôi xem, rõ ràng là vết răng người nhưng vẫn nói là dấu răng mèo.

"Ừ ừ, em nó mới cắn em lúc nảy, lúc mà em với thằng Sor chọc lúc em nó ngủ."

Ồ, vậy còn P'Ohm, không biết có đi chọc mèo không ta?

"Ohm, anh có bị cắn không?"

"Không, em nó không cắn anh."

"Aow, sao thế, nó cắn hết mọi người kìa."

"Vì nó biết đó là anh nên không cắn."

Nói là được rồi, còn đưa tay xoa đầu tôi làm gì? Đồ điên.

Mẹ Ann là mẹ của Ohm, nhìn thấy chúng tôi liền nở nụ cười hiền hậu.

"Nanon, chiều nay cả nhà mình ăn tối ngoài sân nhé, sân nhà mình gần biển lắm con xem chưa?"

Tôi đưa tay gãi gãi mái tóc hơi rối của mình, trưa giờ tôi ngủ thẳng chân, làm sao mà biết được.

"Dạ chưa."

"Thế mấy đứa ra sân bày bàn ghế đi nhé, sẵn đưa Nanon đi xem đi, xong thì gọi dượng Nan ra nhóm bếp than."

"Aaa vậy là mình ăn BBQ hả mẹ Ann"

Sor hào hứng hỏi, nhìn thằng bé vui chưa kìa.

"Đúng rồi, mấy đứa có đi ra biển thì về sớm chút. Giờ là 4 giờ chiều, để xem, trễ nhất là 6 giờ phải về nhé."

Chúng tôi dạ vâng rồi đi ra sân sau nhà Ohm, tôi có thể thấy bờ biển rất gần. Sau khi kéo bàn ghế ra tôi bế Sar rồi theo Jom đi ra biển bằng cửa sau, băng qua bãi cát chừng 3,4 phút đã đến ngay biển.

"P'Nanon có thích biển không ạ?"

Sar ôm cổ tôi, ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi, tôi gật đầu.

"Thích chứ, Sar ở gần biển nên ngày nào cũng được ra biển chơi, thích quá nhỉ."

Sar lắc đầu nói với tôi.

"Không đâu, mẹ không cho em ra biển nhiều đâu ạ, nhưng mà nếu P' thích ngày nào em cũng xin mẹ để dẫn P' ra biển chơi nhé, được không ạ?"

Như sợ tôi từ chối, Sar còn chớp chớp đôi mắt to tròn, siết chặt tay hơn.

"Được chứ, khi nào anh rảnh sẽ về chơi với em nhé."

"P'Nanon phải về sao? Không ở lại chơi thêm ạ?"

"Ngày mai anh phải về rồi, anh phải đi học. Lúc nào được nghỉ anh sẽ về đây chơi với Sar nhé."

Sar bễu môi, con bé buồn buồn nhìn tôi, nhưng cũng gật đầu.

"Sar hiểu rồi ạ, P' hứa nhé! Sar rất thích chơi với P' luônnnn."

Sar kéo dài âm cuối như muốn cho tôi hiểu em nó thích tôi nhiều thế nào. Tôi đưa tay ngoắc lấy ngón tay bé xíu của Sar, gật đầu với cô bé.

"P' hứa, Sar nhớ P' thì có thể nhờ Sor gọi cho P' nhé, P'Nanon cũng rất thích Sar."

Sar liền tươi cười nhìn tôi rồi hôn lên má tôi bằng đôi môi chúm chím của em ấy. Tôi cũng hôn nhẹ lên đôi má phúng phính đáng yêu của Sar, con bé đòi xuống đi theo Sor nhặt vỏ sò. Tôi quay đầu liền thấy Ohm đứng nhìn tôi chằm chằm. Tôi đi đến đứng bên cạnh Ohm.

"Nhìn gì?"

Ohm không trả lời mà kéo tôi sát lại, cánh tay lực lưỡng ôm chặt eo tôi không cho tôi có cơ hội né tránh.

"Anh cũng muốn được hôn như Sar."

Có một cái hôn thôi mà, được thôi. Tôi ghé môi hôn lên má anh ấy, nhưng anh vẫn không nới lỏng vòng tay, tôi đẩy ngực anh.

"Rồi đó, né ra coi."

Ohm lại siết chặt tay, tôi lại càng sát gần anh hơn, anh cúi người hôn lên vành tai ửng đỏ của tôi, thì thầm.

"Anh không phải con nít, anh muốn hôn như này."

Nói rồi Ohm dời môi hôn lên miếng băng cá nhân trên cổ tôi, cách một lớp nhưng tôi vẫn cảm nhận được độ ấm của môi anh ấy, hơi thở anh phả vào cổ khiến tôi cảm thấy nhột mà rụt cổ lại. Nhưng Ohm không cho tôi né tránh, bàn tay to lớn đỡ lấy gáy tôi ép sát lại, lần này đôi môi anh nhẹ nhàng đặt xuống môi tôi. Nụ hôn dịu dàng, chầm chậm mút lấy cánh môi khiến lý trí tôi trôi đi không biết tận nơi nào. Tôi đưa tay ôm cổ anh như muốn nhận thêm nữa từ đôi môi ấy, anh liếm nhẹ môi tôi, tôi hiểu ý mà hé miệng cho chiếc lưỡi ấm nóng của anh tiến vào quét khắp khoang miệng. Tôi cũng đưa lưỡi đáp lại anh, khi chạm phải nhau, chúng quấn lấy nhau trong miệng. Không ai muốn ngừng lại để hít thở, cứ vừa muốn tách ra, người còn lại sẽ tiền tới, càng hôn sâu hơn. Cuối cùng tôi vẫn là người thua cuộc khi đã bắt đầu thở dốc vì ngạt, không đợi tôi đánh như những lần trước. Ohm đã kết thúc nụ hôn sâu bằng một cái hôn khác lên môi, hai bên má, chóp mũi và đôi mắt mơ màng ngấn nước của tôi.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với những nụ hôn trước. Có thể nói trước đây, chúng tôi như thi nhau mà hôn lấy hôn để như để đọ xem ai là người điêu luyện hơn. Chúng tôi rượt đuổi nhau trong từng hơi thở, không nhường nhịn nhau, có chút hung hăng và đầy dục vọng. Nhưng nụ hôn này rất nhẹ nhàng, anh từ từ hôn tôi khiến đầu óc tôi lâng lâng không tỉnh táo. Anh từ từ mà chiếm lấy từng hơi thở của tôi làm tôi càng muốn hôn anh nhiều hơn. Anh ấy ân cần dẫn dắt tôi đến khi tôi quên cả hít thở thì mới chậm rãi dừng lại.

Chúng tôi cứ nhìn sâu vào mắt nhau mà không nói bất cứ điều gì, tôi biết cả hai đều rất hạnh phúc ngay tại khoảnh khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro