29.
-Nanon Korapat-
Tôi gặp Mild tại trường, nó xin lỗi tôi rối rít, vấn đề không phải lỗi lầm gì, chỉ là tôi lo thôi, nó là đứa sống tình cảm suy nghĩ bằng trái tim nên tôi mới sợ nó bị tổn thương. Nhớ đến chuyện sợi dây chuyền mà tôi hứa đưa cho anh, tôi liền rủ nó.
"Mày có về nhà không?"
"Về chứ, học xong không về làm mẹ gì ở đây, aow mày tính rủ tao đến quán P'Jen hả, thế thì đi."
"Ghé một chút rồi theo tao về kí túc cũ lấy đồ."
"Đồ gì, lần trước tao lấy hết rồi, thằng chó đó cũng dọn sạch không còn gì."
"Mày hỏi nhiều làm gì, biết thế thôi."
Thằng Mild huơ huơ nắm đấm, tôi trừng mắt thì nó hạ xuống, nhẫn nhịn tôi. Nó chở tôi đến quán P'Jen, bảo nó đợi bên ngoài.
"Aow, Nanon đi Pattaya về có đem quà cho chế không?"
"P', Nanon không mua quà, P' biết là Nanon không có tiền mà nhưng quà sinh nhật của P' Nanon có chuẩn bị đó."
Tôi với anh tranh thủ ngày nghỉ đi lựa quà, tôi mua cho P' một sợi dây chuyền với mặt dây hình hoa hồng, loài hoa P' thích nhất, dĩ nhiên là mua bằng tiền mà tôi dành dụm từ việc làm thêm ở quán P'. Từ ngày ở với P'Ohm, tôi chả phải tiêu bất cứ thứ gì, nên số tiền đi làm dư nhiều lắm.
"Không có tiền còn không biết đi làm đầy đủ, lại xin nghỉ đúng không?"
P'Jen nhìn tôi không vui vẻ gì, nhưng mà hôm nay tôi phải đi lấy sợi dây chuyền cho Ohm, tôi đã hứa rồi.
"Không đâu, Nanon sẽ đến trễ một chút, hôm nay phải về lại kí túc cũ lấy đồ."
"Chỗ ở với thằng Sud đó hả, có được không, hay để chế đi theo."
"Không cần mà, tụi nó thì dám làm gì ngay ở đó, Nanon cũng không hiền đâu nhé, P'Jen đừng lo, chỉ đi lấy đồ rồi về ngay mà."
"Được rồi, có gì phải gọi ngay cho chế nhé."
Tôi dạ vâng rồi hối thằng Mild nhanh chở đến kí túc, đi sớm về sớm.
"Đưa tao cái cờ lê, cái trong cốp xe mày."
"Làm gì, mày tính đánh ai vậy. Lấy đồ thôi cần gì lấy cờ lê?"
"Nếu mày còn hỏi thì mày sẽ là đứa bị đánh."
Thằng Mild ngậm miệng, yên lặng lấy cờ lê rồi đi theo sau tôi. Đúng là căn phòng đã trống trơn, tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, gỡ cái gương rồi lấy cờ lê đập phía sau tường. Lúc trước khi sửa lại ống nước sau gương, tôi đã cất sợi dây chuyền vào đây rồi trát xi măng lại, tôi nhớ rõ P'Jen nói, nó không chỉ là di vật, mà nó còn vô cùng quan trọng, bảo tôi phải giữ cẩn thận, nên tôi không bao giờ đeo nó mà tìm chỗ cất giữ. Sau khi thấy cái hộp nhỏ, tôi liền mở ra coi, xác nhận đúng là sợi dây của tôi.
"Mày giấu gì kĩ thế?"
Bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi và Mild liền im lặng, lắng nghe, có khoảng 8,9 tiếng bước chân. Khốn khiếp, thằng chó Sud vẫn còn tìm tôi.
"Nanon, 9 đứa, tao chắc chắn."
Mild dùng khẩu hình miệng nói với tôi, tôi ra vẻ đã biết, quăng cho nó cái cờ lê. Tôi đeo sợi dây lên cổ cùng với sợi dây của Ohm, tôi với thằng Mild có thể xử cái đám này.
Ầm.
Tiếng đạp cửa rồi liền theo đó 4 đứa chạy vào phòng, tôi với Mild đứng bên trong nhà vệ sinh yên lặng theo dõi bên ngoài. Một đứa đi vào, thằng Mild đứng sau cửa giơ cờ lê đánh thẳng vào gáy nó, nó hét lên đau đớn rồi ngã gục vì choáng.
"Ra đây, Nanon, tao biết mày và thằng Mild trong đó."
Fuk!
Tôi nhìn thằng Mild, ra dấu để tôi ra ngoài trước.
"Mày đúng là dai hơn cả đĩa."
Thằng Sud nhếch mép nhìn tôi. Tôi nhìn xung quanh, không có súng, tụi nó không dám dùng súng ở đây.
"Ồ, hôm nay tao không đến để đánh nhau, mày về đây lấy cái gì? Mau đưa nó cho tao."
Thằng chó này nói khùng điên gì vậy, sợi dây chuyền của tôi thì liên quan đéo gì tới nó. Tôi cứ nghĩ một khi nó thấy tôi là nó sẽ lao vào đánh nhau ngay. Nhưng mà nó đang hỏi cái gì đây? Sao nó biết được sợi dây chuyền của bố mẹ để lại cho tôi vậy?
"Mày lảm nhảm gì đó? Đánh đấm gì thì nhanh lên, tao đéo có thời gian."
"Tao hỏi sợi dây chuyền mặt ngôi sao đâu?"
Clm, lần này thì tôi sốc cmnr ngoài tôi và P'Jen còn ai biết đến sợi dây này đâu, kể cả thằng Mild tôi cũng không kể mà? Có chuyện gì đó đang xảy ra, và nó liên quan đến sợi dây này.
"Mày làm sao biết nó, mà biết hay không thì cũng kệ mẹ mày, tao sẽ không đưa gì. Một là như lời mày, không đánh nhau thì dẫn mấy thằng chó này cút đi, không thì lên."
Thằng Mild cũng như tôi, không hiểu nó nói cái mẹ gì, nhưng mà tay cầm cờ lê giơ cao, sẵn sàng rồi.
"Tao sẽ đánh mày ra bã rồi lấy, đừng trách tao không cho mày lựa chọn."
Mấy thằng khốn đó lao lên, tôi túm lấy một thằng lấy đà nhảy lên đạp thằng phía sau, rồi đấm thẳng vào vai thằng vừa nảy, thằng Mild kế bên quăng một thằng khác về phía tôi, tôi liền né đi, nó đụng trúng thằng tôi vừa đấm rồi 2 thằng ngã nằm ra đất. Mấy thằng ngu này thậm chí tôi không cần mất nhiều sức, mấy cái võ chợ này thậm chí,.. đm
"Hự..Thằng chó.."
Nó lôi gậy sắt đánh ngay lưng khiến tôi choáng váng, thằng Mild đến kéo tôi dậy, quên mất đây không phải võ đài, không cần luật lệ không nương tay. Chúng nó không thể đấm tới tôi nên dùng vũ khí, lũ đốn mạt, tôi và thằng Mild chỉ có 1 cái cờ lê, không lâu sau nó cũng bị ăn mấy gậy, tôi tung mấy cú đấm vào thằng đã đánh 1 gậy lên lưng mình, nhưng thằng khốn Sud kề dao phía sau tôi.
"Được rồi, tao biết bọn ăn hại này không phải đối thủ của tụi mày, tao cũng không còn thời gian, đưa sợi dây cho tao."
Tôi nhìn thằng Mild, nó hiểu ý, quăng cờ lê về phía thằng Sud, tôi liền lăn một vòng tách ra khỏi nó. Nó không né kịp, cờ lê va phải đầu làm nó chảy máu. Nó điên lên túm lấy cổ tôi muốn đâm xuống nhưng tôi đã kịp né, con dao chệch hướng đâm trượt xuống vai, rách một đường dài. Thằng Mild xông đến nhưng đã bị mấy thằng khác dùng gậy đánh vào ống chân, gục xuống. Thằng Sud lật người tôi lại, nắm đấm hướng đến mặt tôi, cứ một đấm rồi hai đấm, tôi ngửi thấy mùi máu tanh.
"Thằng chó, sợi dây đâu?"
Tôi lôi sợi dây đang đeo trên cổ, giựt mạnh khiến nó đứt ra, rút mặt dây chuyền bỏ thẳng vào miệng nuốt xuống. Nếu sợi dây này quan trọng, hẳn là bí mật chỉ có thể nằm trong cái mặt dây chuyền hình ngôi sao 6 cánh này thôi. Tôi cuộn sợi dây vào hai tay kéo căng nó ra, bên ngoài trời đã tối khiến căn phòng cũng bị bao phủ bởi bóng tối, tôi vòng tay siết cổ nó bằng sợi dây. Nó ngạt thở, bỏ tay ra, lũ khốn khi định bước tới, tôi liền lật người ngồi dậy, càng siết chặt.
"Đến đi, đến đây, tao sẽ cắt đứt đầu nó bằng sợi dây này."
"Lùi..ặc..lùi lại.."
Nó cố kéo sợi dây ra, nhưng tôi càng siết chặt hơn.
"Thả thằng Mild ra, nhanh!"
Trên cổ thằng Sud đã bắt đầu rướm máu, vì tôi không hề nương tay, cứ như có thể siết đến khi sợi dây cứa đứt cổ nó. Sau khi Mild được thả ra, tôi kéo sợi dây lôi theo nó lên, đứng dậy đi về phía cửa, tay vẫn siết chặt. Tôi siết thật mạnh đến mức mặt nó đỏ bừng vì ngạt mới thả nó ra rồi đẩy về phía lũ khốn còn lại, quay người đỡ thằng Mild chạy. Chân nó bị đánh sưng đỏ bầm, nhưng không cho tôi cõng, nhất định chạy theo sau. Tôi vừa ôm vai nó chạy, vừa mình ra phía sau, chúng nó bắt đầu chạy theo. Dựa trên tình hình này tôi không thể vừa lo cho nó vừa đánh được.
"Điện thoại mày đâu? Gọi P'Jen đến đón."
Tôi đưa tay sờ túi.
"Rơi rồi."
"Điện thoại tao trong túi."
Tôi lấy điện thoại nó, điên thoại vừa được kết nối thì lũ chó đó vừa bắt kịp, một thằng trong đó ném thẳng cây gậy sắt về phía tôi khiến tôi đánh rơi điện thoại ôm lấy thằng Mild né. Tôi kéo thằng Mild vào cái ngõ kế bên, nhặt điện thoại rồi đưa cho nó.
"Tao đây, thằng Sud còn thở không?"
Tôi nhìn thằng khốn đó bằng con mắt khinh bỉ, nó ôm cổ, trên đó là một vết hằn ứa máu đỏ, tôi giơ cao sợi dây quăng về phía nó.
"Đây, sợi dây đây."
"Cái mặt ngôi sao đâu?"
Tôi nhún vai.
"Không biết, mày nói muốn sợi dây, thì đó."
"Thằng khốn."
Nó ra dấu cho mấy thằng còn lại lao lên, có thằng cầm dao, có đứa cầm gậy, vai trái tôi đau nhói, máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nếu cố thêm chút tôi có thể đập hết đám này, nhưng không chắc thằng Mild được an toàn, nó bị đánh nhiều hơn tôi, chân còn có dấu hiệu bị gãy.
Thằng Mild ngồi khuất phía sau, kêu tôi, tôi quay lại thì nó quăng cho tôi một cái bình ga mini.
"Không có bật lửa, mày kéo thời gian thêm đi, tao gọi P'Jen rồi."
Nó nói nhỏ chỉ đủ để chúng tôi nghe, được, cái này tôi chơi được.
"Hoiss xem tao tìm được gì đây nè."
Tôi giơ cao bình ga lên, thằng Mild đứng lên, đi cà nhắc kéo thêm mấy can nhựa ra, mở nắp như sắp hết hết chất lỏng bên trong về phía đó, nhìn tụi nó khiêu khích.
"Đến đi, tao đốt một thể, nhanh."
Tụi nó đứng lùi lại, né xe chúng tôi, nhưng vẫn chưa từ bỏ.
"Mặt dây chuyền trong bụng tao, có gan thì lại đây , thằng ngu Sud, đến mà lấy."
Tôi chỉ tay vào bụng, mặt nó méo xệch, đứng đó chửi rủa nhưng không dám bước lên, mấy cái thùng ở đây đủ đốt rụi khi này, tụi nó không dám manh động. Đúng lúc này một chiếc xe van màu đen đổ ngay phía sau con hẻm nhỏ đằng sau lưng tôi, thằng Mild mở nắp mấy thùng rồi hất thẳng chất lỏng bên trong về phía đó, tôi cũng quăng bình ga rồi nhanh chân đỡ thằng Mild lên xe, hình như không phải xe mà thường ngày P'Jen đi.
Vừa lên xe, tôi liền quay đầu nhìn lại, với số lượng mấy cái thùng đó ít nhất phải nổ to, nhưng lại không có động tĩnh gì.
"Nước thôi, làm đéo gì có sẵn xăng ở đó."
Thằng Mild vỗ vai tôi, đm vậy mà nảy mình dám hùng hổ sấn tới. Tôi quay đầu lại nhìn ghế lái. Má, né vỏ dưa gặp vỏ dừa.
"Fiat, thả tụi tao ở ngã tư."
Thằng Fiat nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
"Không, về chỗ tao trị thương, chúng mày giờ không còn nơi nào an toàn hơn đâu."
Về với mày còn nguy hiểm hơn thằng khốn ạ. Ba mày là người nguy hiểm nhất ở đây. Tôi không muốn lại dính dáng đến nhà nó thêm. Tôi ôm vai thằng Mild, nhìn nó ra hiệu, đèn đỏ vừa chuyển xanh, nó nhấn ga, ngay khi xe chưa kịp tăng tốc thì tôi mở cửa xe, ôm vai thằng Mild lao ra.
Vai trái đập thẳng xuống mặt đường làm vết thương trên vai nứt toạt, đầu choáng váng, hoa mắt, tay chân ma sát trên mặt đường đau đớn. Bụng tôi căng cứng, cơn đau dữ dội ập đến khiến tôi vả mồ hôi lạnh. Cũng may nó chỉ vừa tăng tốc, nên xe vẫn chưa chạy quá nhanh. Tôi ôm nó lăn lộn vài vòng, đứng dậy lắc đầu xua đi cảm giác chóng mặt, thấy chiếc xe van vẫn đang loay hoay tìm chỗ quay đầu, không kịp thở lại kéo nó dậy chạy vào hẻm khác, nó đi xe, những cái hẻm nhỏ này là lựa chọn duy nhất lúc này.
"Có sao không, Mild?"
"Mày ôm tao làm gì, lo cho mày đi, coi vai mày kìa đm."
Còn sức chửi, không sao. Tôi bỗng thấy chướng bụng, dựa vào tường nôn khan, cảm giác mùi tanh lợm trong miệng.
"Đm đéo ổn rồi Nanon, mày nôn ra máu, đến bệnh viện mau."
Nó vuốt lưng để tôi cố nôn hết ra, nơi này gần bệnh viện Ohm làm, đến đó là được, chỉ tầm 7,8 phút đi bộ thôi. Tôi vừa ôm vai nó, vừa cố gạt cơn đau đớn trong bụng đi, chỉ một chút thôi, gần đến cổng sau bệnh viện rồi.
Tôi thấy Hlong đang lái xe chậm chậm về phía này liền thả Mild xuống, chạy ra chắn trước xe, chiếc xe thắng gấp, vẫn cách tôi một đoạn. Hlong hớt hả xuống xe, vừa mở miệng la lối thấy tôi thì chạy đến.
"Má, cái thằng điên kia, mày mù à? ...ủa Nanon! Nanon, làm sao thế?"
Lúc này cơ thể tôi hoàn toàn không nghe theo tôi nữa, tôi ngã gục xuống đất, cơn đau khiến tôi dần mất nhận thức, tôi đưa tay chỉ về thằng Mild đang nằm đó, nó không khá hơn tôi là bao, hình như lúc ngã xuống đường cùng tôi cánh tay nó bị chà sát xuống đường rách tươm be bét máu.
"Hlong..bạn em bị gãy chân..em bị rách vai."
Hlong đưa tay ấn chặt lên vết thương trên vai tôi, ra hiệu tôi không nói nữa.
"Biết rồi, biết rồi, mở miệng ra hít thở, hít thở đi, bảo vệ, đẩy băng ca ra nhanh."
Xung quanh xuất hiện thêm nhiều người mà tôi không quen biết, tôi đưa mắt tìm kiếm bóng người quen thuộc, đến khi gương mặt đầy lo lắng của anh xuất hiện, tôi mới thở hắc ra một hơi, anh đến rồi, sau đó đầu óc tôi mụ mị dần, xung quanh trở nên thật yên lặng, chỉ có bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má tôi, cơ thể tôi dường như không còn quá đau đớn, mà trái tim tôi thì lại thắt chặt lại khi thấy anh khóc, nó đau hơn cả những vết thương trên người. Tôi mệt mỏi nhắm ghiền mắt, không muốn thấy Ohm khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro