Chương 17
Sáng hôm sau, Hoàng Lạc Vinh theo lẽ thường bị đồng hồ đánh thức lúc bảy giờ, lúc với tay lấy điện thoại, mới cảm thấy trọng lượng bên hông mình.
Vỗ vỗ tay Trần Bính Lâm "Bỏ ra, em phải đi làm rồi."
Trần Bính Lâm nửa mê nửa tỉnh, cũng không nghe rõ Hoàng Lạc Vinh nói gì, chỉ thấy người bên cạnh muốn rời đi, liền đánh chết không buông, vội vã đưa tay ôm chặt, thuận tiện gác chân qua đè người lại, ôm Hoàng Lạc Vinh vào lòng, thật chặt!
"Này!" Hoàng Lạc Vinh bị ôm đến không động đậy được, bất lực mím mím môi, chỉ đành dựa vào thêm một lúc. Đợi đến khi cậu thấy nếu mình còn không dậy thì ngay cả tiết một cũng muộn mới hung hăng đẩy tay Trần Bính Lâm ra, đạp cái lò người bên cạnh một đạp, rồi mới vén chăn xuống giường.
"A —–" Hoàng Lạc Vinh chỉ mặc một chiếc áo phông, vừa rời khỏi ổ chăn ấm áp liền không nhịn được lạnh. Bước nhanh đến cạnh tủ quần áo lấy sơ mi và quần tây, hai tay vừa đặt đồ xuống liền định cởi sạch.
"Khụ... Khụ khụ khụ khụ..." Trần Bính Lâm ngồi ngốc sau Hoàng Lạc Vinh mở to mắt nhìn đột nhiên sặc nước bọt do không kịp chuẩn bị, ôm chăn ho khù khụ.
"Sao thế?" Toàn thân Hoàng Lạc Vinh trên dưới chỉ còn một cái quần lót màu đen, nghe thấy tiếng thì quay người lại, trên tay cầm sơ mi trắng mặc lên, cài nút.
"Không, không sao!" Trần Bính Lâm vừa nhắm mắt ho khan, vừa âm thầm tự nhủ phía trên chữ sắc có một cây đao(*), anh quay người ra chỗ khác hít sâu mấy hơi, hai tay che mắt lộ ra một khe nhỏ, lén lút nhìn Hoàng Lạc Vinh cài nút áo, thắt lưng quần.
(*)Chữ sắc: 色, chữ đao 刀
A... Sao mũi thấy nong nóng.
"Em đi đây, chiều nay phòng giáo dục họp, có lẽ sẽ về sớm một chút." Thu dọn xong bài tập đã chữa, Hoàng Lạc Vinh vừa dặn dò Trần Bính Lâm vừa tiện tay lôi ra hai túi bánh từ tủ quần áo để làm bữa sáng.
Trần Bính Lâm cũng lộ ra hai cái chân to dài giống cậu, đứng tựa lên khung cửa gật đầu.
"Mua gì thì tự anh mua là được, đừng đi xa quá." Hoàng Lạc Vinh đi giày thì quay lại nói với Trần Bính Lâm một câu, sau đó vẫy vẫy tay ra khỏi cửa.
"Vợ à, đi cẩn thận nhá!" Vung vẩy cái quần lót nhỏ, Trần Bính Lâm đi tới cửa phòng tắm, tặng cho Hoàng Lạc Vinh một cái hôn gió "Đừng để ý cái tên La Hi kia!"
...Hoàng Lạc Vinh vừa đóng cửa lại vấp chân vào nhau, suýt chút nữa thì đập đầu lên cửa cầu thang.
Kỳ thật, cậu đã quên cái tên La Hi kia từ lâu rồi......
Tuần thi cử của Khải Hành vừa kết thúc, một đám học sinh thoát khỏi lo sợ, bầu không khí trong trường đặc biệt vui vẻ.
"Các em đó, đây đã là kì thi cuối cùng của cấp ba chưa hả?!" Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi gõ bàn mắng học sinh đến khàn cả giọng, nhưng thanh âm đùa giỡn vẫn y như lúc giải lao. Hoàng Lạc Vinh tựa vào bờ tường ngáp một cái, chán muốn chết chờ đến tiết dạy.
"Các em là lớp chọn đấy biết không, tiết vừa nãy tôi nhịn không mắng các em là vì không muốn ảnh hưởng đến bài giảng.... Các em có biết nhiệm vụ lúc này của các em là gì không..... Cha mẹ các em khổ sở vất vả cho các em học ở Khải Hành, mỗi kỳ tốn tám ngàn học phí để các em lấy ra lãng phí như vậy à!?......."
Thật là, cho dù có là một cô gái hiền lành, làm chủ nhiệm rồi cũng sẽ bị ép hỏng nha.....
Đổi chân chống vào tường, Hoàng Lạc Vinh trao đổi một ánh mắt với cô giáo mĩ thuật lớp đối diện.
Trời mùa thu, hai người bọn họ đều từ phòng làm việc đi tới. Cô giáo mĩ thuật kia còn đỡ, chứ Hoàng Lạc Vinh thì vừa ôm chén trà vừa ủ ấm tay, so ra có phần đáng thương hơn. Lúc vọt đến phòng làm việc thì đã gần đến giờ lên lớp, cậu vừa vơ lấy giáo án liền trực tiếp đi dạy, ngay cả bánh cũng chưa kịp gặm. Hiện giờ gió thổi áo bay lại có chút đói.
Sờ sờ dạ dày, cậu thở dài, nghĩ lát tan học hay là gọi đồ ăn ngoài đi.
"Cô ơi, thầy Hoàng ở ngoài kìa!"
Có lẽ có bạn nhỏ nào bên trong thấy cậu, xúi giục lớp trưởng kết thúc bài ca dạy dỗ kia.
Chủ nhiệm lớp đẩy gọng kính một cái, bĩu môi, kẹp sách lên tay "Buổi trưa ăn xong thì lập tức quay lại lớp học!" Mở cửa, mỉm cười với Hoàng Lạc Vinh đang đứng đón gió "A, thầy Hoàng à, vào đi."
Hoàng Lạc Vinh gật đầu, yếu ớt mỉm cười đáp lại.
Trong phòng học mở điều hòa, Hoàng Lạc Vinh sau khi vào lớp thì cởi áo trước, sau đó đưa bài tập cho học sinh phụ trách "Nghỉ năm phút nhé, uống nước đi vệ sinh, giải quyết nhanh chóng, đúng năm phút sau vào học."
"Muôn năm!!!!" Sau khi hô to một tiếng, hơn nửa học sinh trong lớp lựa chọn gục xuống bàn, ngủ một giấc ngắn ngủn.
Hoàng Lạc Vinh thật ra rất thương yêu bọn nhỏ, bình thường bài tập không ít, mấy chuyện linh tinh cũng nhiều. Cả đám cơ bản đều phải thức đến hơn nửa đêm mới ngủ, lên lớp nghe giảng cũng không được nói chuyện, ngồi trong điều hòa ấm áp mà kiên trì không ngủ gật, cho dù đến cuối thành ra cái dạng gì, thì tinh thần như vậy cũng vô cùng đáng khen.
Bật máy tính kết nối với màn hình lớn, cậu cởi nút tay áo xắn lên, cầm phấn chép lại đầu bài lên bảng. Nhìn đồng hồ đúng năm phút mới bắt đầu lên lớp.
"Dậy đi dậy đi, hôm nay thầy tổng kết chút đề cương, các em lấy bút ra chép lại nhé..."
Nhìn một đám bị đánh thức hãy còn buồn ngủ móc bút ra, sách còn chưa mở đã lại gục xuống đập đầu lên bàn, Hoàng Lạc Vinh thở dài ".. Thôi bỏ đi, đề cương hôm nay để lát thầy in cho..."
Bạn nhỏ trong lớp nhìn cậu cảm động đến rơi nước mắt.
Tiết chính trị của lớp chọn ở Khải Hành từ trước đến nay luôn học liền, Hoàng Lạc Vinh chữa dồn hơn nửa đề cương từ lúc chín giờ đến mười một giờ.
Lúc bước ra khỏi phòng học, cậu chống tường nghỉ ngơi, quyết định phải gọi một suất ăn ngoài thật đắt tiền.
Âm thầm mắng Trần Bính Lâm vô số lần, lại cảnh báo bản thân sắc đẹp làm nghiêng nước, sắc đẹp làm đổ thành. Sau này có tiết buổi sáng nhất định không thể bị quyến rũ nữa! Sa vào mĩ sắc đúng là không còn gì thảm hơn thảm hơn thám hơn a a a!
Chậm rãi đi về phòng làm việc, Hoàng Lạc Vinh ngã lên ghế quay hai vòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Tiểu Hoàng hôm nay tâm tình thật tốt nha." Tổ trưởng ngồi trước mặt cậu cũng vừa tan lớp, rời khỏi máy tính đưa cho cậu túi kẹo cưới "Này, con gái tôi hôm qua kết hôn đấy."
"Chúc mừng chú ạ." Hoàng Lạc Vinh cười cười nhận lấy, ngồi xuống mở túi kẹo ra, ngậm một cái kẹo Alpenliebe vào miệng. Tổ trưởng cũng đã có tuổi, sau khi nghỉ hưu lại được mời về, chính là một trong số những giáo viên lớn tuổi trong tổ chính trị, Hoàng Lạc Vinh bình thường rất kính trọng ông. Nhưng nhắc đến việc nói chuyện phiếm với nhau thì đây vẫn là lần đầu tiên.
"Hôm nay có chuyện gì mà cười vui thế." Pha một cốc trà, tổ trưởng ngồi xuống cạnh cửa sổ phơi nắng cùng Hoàng Lạc Vinh.
"... Cũng.... Cũng không có gì." Hoàng Lạc Vinh mở túi bánh cắn một cái, nghiêng đầu suy nghĩ, lại cúi đầu cười, một màu đỏ ửng lan ra đến vành tai.
"Ha ha ha cái bộ dạng này nhất định là đang yêu rồi." Con mắt giấu sau cặp kính lão của tổ trưởng giống như một vị thần già hiểu rõ mọi chuyện.
"Ôi, cái thằng nhóc này, lúc mới vào tôi còn định giới thiệu con gái tôi cho cậu đấy. Thế mà cậu xem, giờ nó kết hôn rồi tôi còn chưa dám mở miệng nữa."
Hoàng Lạc Vinh thật sự là lần đầu nghe được, quay đầu nghi ngờ chỉ chính mình "Cháu?" "Đúng, cậu đó." Có lẽ đã nhai bã lá trà, tổ trưởng chau mày "Nhưng vừa thấy cậu có vẻ không hứng thú, tôi cũng kiềm nén không mở miệng. Giờ cũng hay, xem ra cậu cũng tìm được mùa xuân cho mình rồi."
Hoàng Lạc Vinh không phủ nhận, liếm liếm vụn bánh dính trên môi, nhíu mày.
Ngay cả vị dâu tây bình thường rất ghét hôm nay cũng ngon miệng không ít, không rõ là do đói quá hay tâm tình tốt thật.
Nghĩ đến ăn, Hoàng Lạc Vinh mới nhớ đến vấn đề cơm trưa còn chưa được giải quyết. Lấy điện thoại mở app đồ ăn ra, cậu lướt lướt lướt, muốn gọi món gì ấm bụng, dù sao chiều cũng còn phải họp, nếu không ăn thì chắc chắn không nghe được cái loại báo cáo giáo dục nhàm chán này.
Vừa mới chuẩn bị ấn xuống, điện thoại liền vang lên. Hoàng Lạc Vinh nhìn một chút mới nhận ra là số của phòng trực ban, nghi vấn nghe máy "Alo."
"Alo, thấy Hoàng à, đồ ăn ngoài thầy gọi được người ta mang tới rồi, thầy xem tranh thủ lúc nào xuống lấy được? Tôi sờ thấy còn nóng, nên nhanh lấy ăn đi."
Hả?
Hoàng Lạc Vinh nhìn màn hình định ấn xác nhận trả tiền kia, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi.
Chào tổ trưởng xong, Hoàng Lạc Vinh đứng dậy, quyết định đến phòng trực ban xem thử, nghĩ có lẽ là đồ ăn Trần Bính Lâm đặt cho mình.
Bên ngoài, gió hơi lớn, Hoàng Lạc Vinh kéo khóa áo khoác cẩn thận xong mới đi đến phòng trực ban. Hai người bảo vệ bên trong đang cầm hộp cơm của mình, thấy cậu thì vội vàng đưa cho cậu một cái túi để cậu nhanh cầm về.
Nói cảm ơn xong, Hoàng Lạc Vinh nhịn không được mở ra nhìn một chút.
Túi là túi màu đen, độ lớn vừa đủ một hộp cơm. Hộp cơm bên trong nhìn qua rất tinh xảo, hộp gỗ màu trắng, phía trên còn khắc hoa văn hình hoa mai màu trắng.
Vừa nhìn loại phối hợp này là biết ngay Trần Bính Lâm.
Đi tới phòng làm việc đặt xuống, cậu không để ý đến một đám các cô nàng bị đói đến kêu gào, mở hộp cơm ra.
Tầng thứ nhất là cơm tẻ từng hạt to tròn trắng tinh, xen lẫn đậu xanh và thịt khô hấp mềm, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Tầng hai là ba món ăn đơn giản: Tôm bóc vỏ xào, sườn hấp, và cải thảo xào bị chia thành ba ngăn cẩn thận. Bên cạnh hộp cơm còn có một phích canh mini, được gói vô cùng tỉ mỉ. Vừa mở ra, liền ngửi ngay thấy mùi gà hầm mộc nhĩ, nấm hương thơm nức mũi.
Trần Bính Lâm biết khẩu vị Hoàng Lạc Vinh thanh đạm nên cũng không dám các món cầu kì gì. Đồ ăn trừ canh ra thì chỉ có ba món xào nhỏ, thế nhưng hương vị vẫn tuyệt đối đảm bảo là thượng thượng phẩm.
Đắm chìm trong đủ loại ước ao đố kị của mọi người, Hoàng Lạc Vinh cầm đôi đũa gỗ ở bên cạnh lên, gắp một con tôm bóc vỏ thả vào trong miệng, cười đến cả mặt tràn đầy hạnh phúc.
-
Cho mình xin 1 sao nho 💚❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro