Chú chó Lâm một giây trước hãy còn được hưởng thụ sự dịu dàng của vợ yêu, một giây sau đã bị cái vật vừa xấu vừa không to bằng nắm tay anh đoạt đi mất!
Cái đồ xấu xí kia còn đang cắn cắn ngón tay Hoàng Lạc Vinh?! Bà nội nó chứ! Ai cho nó cái gan đó vậy!?
Trần Bính Lâm vẻ mặt hung ác, xắn tay áo lên đi tới giống như muốn giật đồ với Hoàng Lạc Vinh, bị cậu trừng mắt một cái, chỉ đành quay lại hai tay ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, hồng hồng con mắt nhìn Hoàng Lạc Vinh cầm vài cái áo len cũ bỏ vào trong làn, ôm vật nhỏ kia lên xoa xoa.
Cái làn đựng đồ kia, rõ ràng một giây trước còn là đồ Hoàng Lạc Vinh mua cho anh để đựng đồ ăn vặt! Giờ thì thành hang ổ của tên mèo kia rồi!
Cuộc đời bất công, mẹ nó, cuộc đời đúng là bất công mà!
"Đi bật nước nóng đi, em tắm cho nó." Lạc Vinh không buồn quay đầu lại, chỉ lắc lắc tay với Bính Lâm "Đừng nóng quá nhé."
Tên nhóc trong lòng kia rõ ràng rất sợ, núp trên đầu gối Hoàng Lạc Vinh run rẩy, lúc được cậu ôm lấy thì vươn móng vuốt ôm chặt lấy tay cậu. Lạc Vinh bị ôm có chút đau, nhẹ hít một hơi, lập tức bị Bính Lâm bắn qua một ánh nhìn cảnh giác. Cậu huơ huơ tay, lại ôm con mèo nhỏ vào trong ngực.
"Nhặt từ thùng rác ra còn ôm vào lòng, bẩn chết đi được!" Trần Bính Lâm đứng xả nước trong phòng tắm, một tay thử độ ấm nước, quay đầu trách móc Hoàng Lạc Vinh đang ôm mèo đứng trước cửa, nhưng động tác tiếp lấy con mèo thì vẫn rất nhẹ nhàng.
"Đừng vào đây, bên trong ướt lắm." Trần Bính Lâm kéo ống quần ngồi xuống, xả nước vào cái chậu màu hồng phấn bên cạnh.
Trong chậu đã đầy nước ấm, Trần Bính Lâm mới đặt vòi hoa sen sang một bên, lấy tay múc một ít nước dội lên người con mèo nhỏ. Con mèo sợ nước, bốn chân ôm lấy tay Trần Bính Lâm, muốn bò lên chạy đi, lại bị Trần Bính Lâm túm lại tiếp tục ôm trong lòng bàn tay. "Đừng có mà nhúc nhích nha, có tin tao ném mày đi không!"
Hoàng Lạc Vinh đứng ở cửa nghe vậy, nhướn mày trêu tức nhưng không nói gì.
Dù sao sức lực của con mèo cũng không lớn, huống chi lại còn là một con mèo vừa lạnh vừa đói. Trần Bính Lâm vốn vẫn đề phòng móng vuốt của nó, lại đột nhiên phát hiện ra, cho đến khi tắm xong bọc trong khăn tắm, tên nhóc này thế mà lại chỉ lộ ra cái đệm thịt màu hồng nhạt, nhút nhát.
"Coi như mày biết thời!" Trần Bính Lâm nhìn lướt qua, không tự nhiên ôm lấy con mèo to bằng gần cái nắm tay đang nằm úp sấp như một đứa trẻ con đưa ra ngoài. Hoàng Lạc Vinh thừa dịp Trần Bính Lâm sấy lông cho nó, đi tới phòng bếp hâm nóng một ít sữa, đổ vào bát thủy tinh, thấy bên Trần Bính Lâm đã gần xong, mới bê tới "May mà hôm trước đi siêu thị không thấy loại sữa hay uống nên đổi sang sữa dê, không nóng lắm."
"Đối với nó còn tốt hơn với anh." Trần Bính Lâm chu miệng không chịu nhận, nâng cằm con mèo lên gãi gãi, chờ Hoàng Lạc Vinh hôn lên môi anh một cái, mới lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ nhận lấy, đặt con mèo lên bàn ăn.
Con mèo được tắm rửa sấy lông qua, thoạt nhìn đẹp đẽ lên không ít. Hai người đàn ông không biết xẩu hổ mà một trái một phải khom người xuống nhìn nó liếm sữa. Động tác của con mèo rất chậm, tuy rất đói, nhưng nó vẫn vươn cái chân trước ra gẩy gẩy cái bát, mỗi lần liếm một cái lại ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, hai mắt tròn to, lộ ra vẻ vô tội. Thế nhưng, được hai người tranh nhau vuốt ve, nó cũng quen dần, ít nhất thì đã không run lên bần bật nữa.
"Bính Lâm! Bính Lâm! Mắt hai màu kìa!" Ánh đèn nhà bếp không sáng lắm, Trần Bính Lâm phải mở to mắt mới nhìn ra được một bên mắt của con mèo là màu hổ phách, còn một bên khác là màu xanh nhạt, viền mắt tự nhiên, kèm theo râu dài và đẹp, lông toàn thân trắng muốt, rất có vẻ là ta đây thật đắt!
"Xấu chết đi được, đồ quái dị." Trần Bính Lâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, chống tay búng lên trán con mèo, nhân lúc nó không để ý thì úp đầu nó vào bát sữa. Con mèo nhỏ cả mặt đều bị dính sữa, đợi đến lúc được Hoàng Lạc Vinh cứu thoát thì đã đáng thương đến mức không kêu nổi một tiếng meo mà chỉ ư ư trong cổ họng.
Để trừng phạt, chú chó Lâm lại đi lấy khăn ấm, mạnh mẽ cầm qua lau mặt và cổ cho mèo con, cái đầu nhỏ tránh trái tránh phải, mãi rồi cũng lau sạch.
Cuối cùng, để nó thoát khỏi độc thủ của Trần Bính Lâm, Hoàng Lạc Vinh đành tự mình ôm lấy mèo, lấy muỗng nhỏ đút từng muỗng từng muỗng cho nó, thấy người đối diện chống cằm hứng thú nhìn mình, liền nhịn không được mà mắng một tiếng "Anh xem, còn không phải anh thích nó chết đi được, ở đó mà làm giá cái gì chứ!"
"Em không hiểu đâu." Trần Bính Lâm ra vẻ thần bí, giơ ngón trỏ lên lắc lắc "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, đây là phương pháp nuôi dạy mèo ưu tú của anh."
"Được rồi, ông bố nghiêm khắc, anh đi tắm đi thôi." Hoàng Lạc Vinh bật cười, ném qua cái khăn tắm bọc con mèo khi nãy "Thuận tiện giặt cái khăn dính nước tiểu của con trai anh nữa nhé."
Con mèo nhỏ cuối cùng được bố trí ngủ ở bên giá sách sát trong góc tường phòng ngủ.
Sau khi hai người tắm rửa thu dọn ổ cho mèo xong, đã là hơn mười một giờ. Con mèo nhỏ ghé vào sát mép làn, mở to mắt meo meo nhìn hai người đi qua đi lại. Lạc Vinh xoa xoa tóc, ngồi xổm xuống cạnh nó nghịch một chút, thấy nó mệt mới lấy cái khăn nhỏ đắp lên người nó, ngón tay bị móng vuốt của mèo con đè lại, cậu ngồi nhìn nó dần dần nhắm hai mắt lại mới đứng dậy, ấn ấn hai chân có chút tê.
Xoay người liền nhìn thấy Bính Lâm mặc quần cộc, đang ngồi xếp bằng, tay khoanh trước ngực, trừng mắt với mình.
"Người hơn năm mươi cân, có thể chững chạc một tí không." Không quan tâm Trần Bính Lâm đang dỗi, Hoàng Lạc Vinh vén chăn lên nằm xuống, mở ipad đặt giữa hai người "Qua đây đi, mua đồ cho con trai anh."
Giá đồ dùng cho mèo không thấp, sữa dê cho mèo con, ổ mèo, giá trèo cho mèo, đồ cào móng cho mèo, đủ loại nhét vào trong giỏ hàng. Hoàng Lạc Vinh vốn thích nuôi mèo, nên hôm nay được làm chủ, rất vui vẻ mà mở ra tất cả những đồ vật mình thích cho Trần Bính Lâm xem.
"Dùng tiền của anh để nuôi mèo khác..." Lúc Hoàng Lạc Vinh thanh toán thì nghe thấy Trần Bính Lâm ở bên yếu ớt oán giận một câu.
Hoàng Lạc Vinh bất đắc dĩ, lúc nãy chọn đồ người này còn muốn cái này đắt nhất cái kia tốt nhất, thế mà giờ thì... Đúng là thay đổi như chong chóng, trở mặt như trở bàn tay! Lười đáp lại anh, Hoàng Lạc Vinh trực tiếp thay lại thành số tài khoản của mình, chuẩn bị nhấn thanh toán.
"Em vì nó mà muốn chia nhà với anh!?" Trần Bính Lâm thở dốc vì kinh ngạc, mạnh mẽ giành lại ipad dùng vân tay của mình để thanh toán.
....... Cho nên mới nói vẫn là do không được tự nhiên mà! Lạc Vinh không phản bác được đành quay đầu trừng Bính Lâm, đổi lại là một ánh mắt uy hiếp đậm mùi ngu ngốc.
"Mai em phải đi làm, anh mang nó tới bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh nhé." Hai người đổi tư thế, nằm xuống, Hoàng Lạc Vinh gối đầu lên tay Trần Bính Lâm, suy tính.
"Ừ, anh biết rồi, mệt thì ngủ đi." Trần Bính Lâm ôm vai Hoàng Lạc Vinh, ngón tay xấu xa vờn nhẹ trên xương quai xanh của cậu.
"Em nhớ ở đường bên cạnh có một chỗ to lắm, em đi ngang qua..."
"Biết rồi biết rồi, mẹ đứa nhỏ à, em cứ yên tâm đi."
"Dùng chăn ôm đi, đừng để bị cảm lạnh."
"Vâng, lạnh chết anh cũng không để lạnh nó, ngoan, ngủ đi, mai em còn có tiết một đấy, cẩn thận không lát nữa lại không dậy được."
"Không được, anh cũng không được lạnh." Lạc Vinh co lại trong lòng anh, một tay đặt lên ngực anh, nhắm mắt lại.
Khóe miệng Bính Lâm cong lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vừa gọi sạch của cậu, thấy cậu đã ngủ say mới lôi điện thoại dưới gối ra.
Hoàng Lạc Vinh còn gối đầu lên một cánh tay của Trần Bính Lâm, cho nên anh chỉ có thể một tay cầm ip6 khó khăn nhập chữ, còn Phan Duy ở phía đối diện thì tốc độ lại nhanh như một tên học sinh cấp hai cả ngày ngồi net. Anh mới gửi được một câu, anh ta đã gửi lại hai mươi câu.
—— Alo
—— Gì đấy?
—— Tôi đang đi uống rượu, cậu có chuyện gì thì nói đi.
—— Người đâu rồi?
—— Cậu có chuyện thì nói nhanh đi, bên cạnh tôi còn có hai em gái đó.
—— Này, gần hai phút rồi đấy, cậu rốt cuộc muốn nói gì thế?
—— Trần Bính Lâm, cậu mà còn thế là chúng ta tuyệt giao đấy.
—— !!!!!!!!!!!
—— ..........
Đến lúc này, Trần Bính Lâm mới dùng tay trái ấn xong một câu, sau khi sửa lại lỗi chính tả xong thì gửi đi, mệt đến không nhấc nổi tay lên "Sau hai ngày nữa đến nhà bọn tôi ăn cơm đi."
—— Sau hai ngày nữa, là mấy ngày vậy?? —– Dạo này tôi đang rảnh, ở chỗ cậu mấy ngày nhé.
—— Thành phố B có gì chơi không, Hoàng Lạc Vinh có cho cậu ra ngoài chơi không?
—— À, đúng rồi, nhà cậu ở đâu, tôi còn chưa đến mà.
—— Cậu đến đón tôi hay tôi tự qua đó?
—— Vừa hay tôi có một em gái nhỏ quê ở thành phố B, hay là tôi đến nhà cô ấy ở nhỉ, tôi vẫn hơi sợ thầy Hoàng nhà cậu.
—— Thầy Hoàng có đồng ý cho tôi đến không?
Lần này Trần Bính Lâm rất tỉnh, không thèm để ý anh ta lảm nhảm nữa mà tạch tạch ấn mấy chữ xong liền vất điện thoại sang một góc, ôm lấy Hoàng Lạc Vinh đi ngủ.
Đầu kia, trong phòng riêng của quán bar đêm to nhất thành phố A.
Phan Duy đẩy đẩy cô gái bên cạnh đang không ngừng lôi kéo anh, chống cằm nhìn chiếc điện thoại đang được đặt trên mặt bàn, suy nghĩ sâu xa.
"Giám đốc Phan, sao thế, làm đề toán à?" Một người giám đốc khác ở cạnh, giơ một ly rượu lên cười nói. Hai cô nàng ngồi cạnh anh, cũng không biết nghe được cái gì hay mà cười đến run rẩy cả người.
"Đừng ồn nữa." Phan Duy chau mày nói một câu, tiếp tục ôm cánh tay nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại chỉ hiện duy nhất một chữ "Ừ." vô tình.
-
Cho mình xin 1 sao nho 💚❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro