Chương 48

Nhưng buồn, rõ ràng không chỉ có mỗi La Hi.

Hoàng Lạc Vinh nhìn Trần Bính Lâm vẫn xị mặt từ nãy tới giờ, bất đắc dĩ cười cười. Lúc xe đến ngã tư, thấy không thể đi ngay được, cậu mới thò tay chọc chọc mặt Trần Bính Lâm "Khó lắm mới về được một hôm, định cứ thế mà không để ý em hả?"

"Cậu ta mắng anh là cặn bã!" Bính Lâm nhìn thẳng phía trước, thân thể cương cứng đã từ từ thả lỏng, dùng mặt cọ cọ tay Hoàng Lạc Vinh "Mẹ nó chứ, cặn bã!"

Nghĩ lại tức, nhưng thấy cũng đúng.

Dọc cả đường đi, anh không biết là đang tức La Hi, hay là đang tự đấu tranh với chính mình.

Nào có ai bỏ vợ ở nhà gần tháng không về, nào có ai vợ gửi mấy tin nhắn còn phải hai mươi phút sau mới xem, nào có ai để vợ ra ngoài làm việc vất vả mà không đưa đón?

Quả là khiến người ta tức giận!

Huống chi còn là một người có tiền án như mình?

"Xin lỗi." Anh cùng với những chiếc xe phía trước chầm chậm di chuyển, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn vẻ mặt nhu hòa của Hoàng Lạc Vinh. "Anh đúng là... đồ bỏ đi mà." Cần gạt nước im lặng hoạt động, nhưng vẫn không gạt được hết những giọt mưa rơi xuống. Mưa che tầm mắt người, thành ra mỗi chiếc xe trên đường lại trở thành một không gian riêng biệt. Thế giới giống như là một khung trời nhỏ dành riêng cho chính mình. Trong xe mở điều hòa, làn gió nhẹ nhàng như ru ngủ, hai mắt Lạc Vinh dịu dàng, khóe miệng cong lên, hiện rõ ý cười. Ngoài xe mưa dền gió dữ, nhưng trong xe lại tràn ngập ấm áp.

Hai ngón tay nắm lấy cằm Trần Bính Lâm, Hoàng Lạc Vinh quay đầu anh về chỗ cũ "Nhìn đường đi."

Trần Bính Lâm nhướn mày, chỉ có thể tiếp tục đi lên cùng dòng xe.

Hoàng Lạc Vinh dựa lên ghế ngồi nhìn anh, hơi hơi mỉm cười. Thời gian trên điện thoại đã hiển thị qua mười giờ, nhưng bởi vì mưa to nên giao thông cả thành phố vẫn bị tắc nghẽn. Một chiếc xe điện chở nước tông vào đuôi xe phía trước, dẫn đến hàng loạt đèn xe phanh gấp. Dù sao hai người cũng không vội về, chậm rãi nhìn ra ngoài, thi thoảng lại thừa dịp đèn đỏ, thừa dịp mưa lớn che khuất tầm nhìn, mà tranh thủ hôn hôn cái miệng nhỏ, cuộc sống rất hoàn mĩ.

Do gần đây cả hai đều bận, cho nên con mèo nhỏ bị đưa đến một cửa hàng nhận trông vật nuôi ở dưới chung cư do bác gái hàng xóm mở ra. Trong cửa hàng toàn là mèo con chó con của mấy người công nhân viên chức, cho nên còn được mời cả chuyên gia đến chăm sóc, cũng tạo điều kiện cho vật nhỏ nhà mình kiếm bạn tình luôn.

Sau khi Hoàng Lạc Vinh biết đến chỗ này, liền thẳng tay bỏ ra một số tiền lớn để lấy thẻ vip cao nhất, mua rất nhiều đồ cào móng và đồ chơi dành cho mèo để ở đó, hy vọng con mèo nhỏ còn chưa đầy tuổi kia, có thể không ở lúc còn nhỏ đã mất đi cảm nhận về hơi ấm của gia đình. Chí ít là theo như lời Phan Duy nói thì là như thế.

Cho nên hiện giờ hai người cũng không cần lo lắng con trai mình bị đói hay bị khát nữa, thi thoảng về muộn còn có thể thẳng lưng nhận lấy móng vuốt của mèo con.

Lúc xe chầm chậm tiến vào chung cư, tất cả cửa hàng ở ven đường đều đã đóng cửa, chỉ còn duy nhất cửa hàng Hoàng Lạc Vinh gửi mèo là còn sáng đèn, trong làn mưa trông có vẻ nhạt nhòa.

Mưa vẫn không nhỏ lại, âm thanh đập lên mặt đất có chút dọa người. Trần Bính Lâm đỗ xe xong, tự mình xuống xe trước, mở ô chờ Hoàng Lạc Vinh xuống sau. Thấy cửa hơi hơi hé ra liền vội vàng vươn ô vào ôm lấy người, lợi dụng thân hình cao lớn mà ôm lấy vai Lạc Vinh, hoàn toàn che chở cho cậu.

Con mèo trắng nhỏ ghé vào cửa sổ kiễng chân trông ngóng, nhìn thấy ông bố hiền lành nhà mình đang bị ông bố lớn ngốc nghếch ôm dưới nách, hai người vội vã đi đến đây, thì hài lòng đến mức móng vuốt không ngừng đập lên tấm kính, đệm thịt màu hồng hồng in một cái dấu hoa mai lên lớp cửa ẩm hơi nước.

Bà chủ đang ngồi cạnh an ủi nó không những không ngạc nhiên khi thấy đôi chồng chồng kia đi tới, mà còn nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, đưa cho bọn họ cái khăn bông để lau khô người.

"Cảm ơn ạ." Hoàng Lạc Vinh chỉ thấm thấm ống quần bị ướt, lúc quay đầu nhìn Trần Bính Lâm mới giật mình tung khăn ra, lau tóc giúp anh. Thấy anh cứ đứng ngây ra bất động thì vỗ vỗ đầu anh "Nhanh lên một chút, lau cả trên người nữa."

Chủ cửa hàng đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, che miệng cười cười "Tình cảm hai người tốt thật đấy." Trần Bính Lâm lấy khăn tùy ý lau lau trên người mình một chút, nghiêm túc nói cảm ơn với bà chủ, ánh mắt chân thành "Hôm nay phiền cô quá ạ."

"Không sao không sao." Bà chủ cũng không lớn tuổi lắm, vẫn còn đang ở thời kì nhìn thấy người đẹp trai sẽ đỏ mặt, vội vã xua tay "Ông nhà tôi vừa nãy còn nói muốn uống cafe ở đây, vẫn ở cùng tôi suốt mà."

Con mèo trắng ở một bên không thấy ai, không thấy ông bố nào đi tới ôm mình, liền buồn bã, ấm ức dùng cái chân ngắn nhảy lên thanh chắn gỗ, phi xuống cuộn tròn lăn đến cạnh chân Trần Bính Lâm.

Thừa dịp Hoàng Lạc Vinh còn đang gật đầu nói cảm ơn với bà chủ, Trần Bính Lâm cúi người xuống ôm lấy con mèo đang lay lay ống quần mình, nhìn nó lăn lộn lộ ra cái bụng nhỏ, hai mắt khác màu nheo lại, cái miệng nhỏ như quả anh đào giương lên, lộ ra đầu lưỡi màu hồng hồng.

Bính Lâm xấu xa dùng cái bụng của con mèo để ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của mình, ôm lấy nó cùng nhìn Lạc Vinh nói chuyện với bà chủ.

Hai người đứng đợi một lúc, đến khi ông chủ xuống, chào hỏi xong xuôi mới yên tâm ôm con trai về nhà.

Trần Bính Lâm vẫn theo lẽ thường mà để Hoàng Lạc Vinh ôm con mèo nhỏ, còn mình thì ôm Hoàng Lạc Vinh che mưa, một nhà ba người chạy nhanh về phía tòa nhà mình ở. Con mèo hình như không sợ mưa, nhô nửa người ra khỏi tay Hoàng Lạc Vinh nhìn nhìn xung quanh, lúc đi ngang qua cái thùng rác mình bị vất liền khe khẽ meo meo một chút, móng vuốt vươn ra bám chặt lấy quần áo Hoàng Lạc Vinh.

"Ôi mẹ ơi, cái con gấu con này, duỗi móng vuốt ra làm cái gì thế." Tới hành lang, Trần Bính Lâm định ôm con mèo lại thì phát hiện cả tay cả chân của nó đều giương vuốt móc vào áo len của Hoàng Lạc Vinh , quấn chặt lấy tay cậu, trừng mắt ra vẻ thà chết cũng không theo.

Trần Bính Lâm bĩu môi ghét bỏ nhìn Hoàng Lạc Vinh đang cưng chiều con trai, chỉ có thể cụp ô, giơ ra ngoài hiên rũ rũ nước, sau đó nắm tay vợ mình, chậm rãi leo cầu thang.

Tòa nhà này là một tòa nhà cao tầng nhỏ, lại chỉ có những hộ gia đình từ ba tầng trở xuống là không dùng thang máy, cho nên bên chỗ thang bộ, người không nhiều lắm. Hai người mười ngón đan nhau, không nói gì, trong hành lang im ắng chỉ còn lại tiếng kêu meo meo đầy vui vẻ của con mèo con, không nằm yên mà ngoáy tới ngoáy lui trong lòng Hoàng Lạc Vinh.

"Về nhà rồi về nhà rồi, đừng có nghịch trên tay mẹ mi nữa." Trần Bính Lâm thấy Hoàng Lạc Vinh bị đạp đến nhíu mày không hài lòng, liền vừa mở cửa đã nắm cổ con mèo vứt vào cái ổ trên tường trèo. Nhìn đứa nhỏ không thèm để ý mà chạy thẳng đến bát ăn cơm, hai người nhất thời cảm thấy mình giống như nhà giàu nuôi phải một thằng con ngu ngốc.

"Đi tắm trước đi." Cố Thanh Y giúp Trần Bính Lâm cởi áo khoác, cầm trên tay, đẩy đẩy vai anh.

"Đến đây đến đây, đừng ngại, tắm cùng đi tắm cùng đi." Sau lưng Trần Bính Lâm ướt một mảng lớn, lạnh lẽo dính vào trên người. Anh gạt cái áo trên tay Hoàng Lạc Vinh xuống đất, khom người ôm ngang hông Cố Thanh Y đang đi dép được một nửa, bế lên.

Hoàng Lạc Vinh đảo mắt, cũng không giãy dụa, nghĩ nghĩ vẫn thấy không nên ngăn cản chú chó lớn trong nhà giống như công khai thể hiện chủ quyền mà phô bày lực đàn ông, liền thuận theo xoa xoa mái tóc bị nước mưa làm ướt của Trần Bính Lâm. Từ góc độ của cậu nhìn lại, vừa hay thấy lông mi của anh, không dài nhưng dày, lúc chớp chớp như một cái quạt nhỏ quạt cho lòng người ngứa ngáy.

Đèn bức xạ trong phòng tắm hoa sen bị hai ngón tay bật lên, ánh đèn sáng đột ngột mang theo độ ấm, Hoàng Lạc Vinh được đặt ngồi trên bệ rửa, híp mắt nhìn Trần Bính Lâm chạy vào bật mấy cái công tắc, sau đó đổi dép đi trong nhà tắm, lại vươn tay cẩn thận thử độ ấm của nước.

"Tiểu thuyết đúng là gạt người mà." Hoàng Lạc Vinh vung vẩy hai chân, cười.

"Hả?" Trần Bính Lâm vẩy nước trên tay, cầm khăn tắm bên cạnh quàng qua người Hoàng Lạc Vinh, chậm chậm cởi xong quần áo của cậu mới cởi tới quần áo của mình, ôm cậu đi tắm nước nóng. Hơi nước rất nhanh đã vây quanh hai người.

"Trong tiểu thuyết ý, bọn họ ôm nhau vào cái là tắm được luôn." Lạc Vinh đứng trên đất, híp mắt hưởng thụ Bính Lâm gội đầu cho mình.

"Hừ, bình nước nóng nhà bọn họ không cần bật công tắc hả? Hay năng lượng mặt trời nhà bọn họ không cần đun nước?" Trần Bính Lâm trợn mắt, cẩn thận tránh vòi hoa sen khỏi mắt Hoàng Lạc Vinh "Có phải nhà bọn họ lúc tắm nhất định sẽ làm tình không."

Hoàng Lạc Vinh giật mình đẩy Trần Bính Lâm ra, dụi dụi mắt "Anh nghĩ là em xem sách đen hả? Xin anh đứng đắn một tí có được không hả Mr. Lâm."

Trần Bính Lâm le lưỡi, ôm Hoàng Lạc Vinh từ sau lưng, đứng dưới nước ấm.

"Anh Lâm, tắm như vậy không sạch sẽ đâu." Lạc Vinh bị hơi nước khiến cho mơ màng, vòng tay chọc chọc eo Bính Lâm.

Trần Bính Lâm tránh đi, hai người uốn éo cùng nhau "Kệ chứ, ngày nào cũng tắm da sẽ bị rơi ra mất, thỉnh thoảng lười chút không sao đâu."

Hoàng Lạc Vinh tắt nước, mở cửa, lấy khăn tắm trùm lên đầu Trần Bính Lâm "Ngu ngốc. Đi ra."
-
Cho mình xin 1 sao nho 💚❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro