Chương 8

"Này, Hoàng Lạc Vinh..." Chí Minh cầm ô, xách túi, cẩn thận theo sau Hoàng Lạc Vinh.

Bọn họ sống ở tầng ba, không đến mức không dùng thang máy thì không được. Vì thế hai người thương lượng một chút, đều thống nhất không đóng tiền phí thang máy, bình thường lên lên xuống xuống đều đi thang bộ. Nhưng khi Chí Minh nhìn thấy cảnh Hoàng Lạc Vinh dìu cái người to lớn kia lên tầng, cậu ta đột nhiên có xúc động muốn đi đóng phí thang máy ngay tức!

Cảm giác như.... Cảnh như vậy, sau này sẽ diễn ra không ít.

Im lặng lắc lắc đầu, Chí Minh quyết định đồ ăn cho chó tháng sau vẫn là mua hàng trong nước thôi.

"Không sao." Hoàng Lạc Vinh kiềm nén thở dốc, phất tay, bước ra khỏi chỗ cầu thang. Chí Minh quen thuộc lấy chìa khóa từ trên người Hoàng Lạc Vinh ra để mở cửa, sau đó đứng ngoài hành lang trước cửa nhìn Hoàng Lạc Vinh đỡ Trần Bính Lâm nằm lên sofa, lo lắng trên nét mặt không cách nào che dấu được.

"Không sao rồi, cậu về đi." Hoàng Lạc Vinh cầm khăn lau khô nước trên người mình, cười cười với Chí Minh "Để chìa khóa nhà lên bàn là được."

Hừ, có tình yêu cái là đuổi tôi luôn đấy!

"Được rồi được rồi biết rồi." Chí Minh đặt túi đồ trên tay và chìa khóa xuống trước cửa, quay đầu nhìn tình huống trong nhà một lần nữa mới mang vẻ mặt khó hiểu rời đi.

Cho đến tận khi nghe được tiếng đóng cửa bên nhà Chí Minh vang lên, Hoàng Lạc Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, buông khăn tay ra, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn. Liếc nhìn Bính Lâm toàn thân đều ướt sũng bên cạnh, cậu cảm thấy như chính mình đã trở lại quá khứ.

Tháo kính mắt xuống, Hoàng Lạc Vinh tựa lưng lên sofa, lại lần nữa rơi vào uể oải và mê man lúc trước. Trong bóng đêm, ánh sáng từ ngoài len vào trong phòng, chiếu lên sườn mặt Bính Lâm một cách rõ ràng. Hoàng Lạc Vinh thậm chí đã nghĩ rằng giá như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì thật tốt. Không có quá khứ, không có tương lai, hai người bọn họ cứ như vậy, trong bóng đêm không nói lời nào mà bình thản ở cạnh nhau.

Hoàng Lạc Vinh cười tự giễu, sau đó đứng lên, vào phòng ngủ cầm một bộ đồ mới đi vào phòng tắm. Sau khi mở nước nóng và thử độ ấm cẩn thận mới lau tay đi ra ngoài.

Bên ngoài, Trần Bính Lâm đã cuộn thành một đống trên sofa, trong lòng ôm lấy chiếc gối ôm vất bừa trên ghế để sưởi ấm, nhìn qua vô cùng đáng thương. Hoàng Lạc Vinh đi đến trước mặt anh ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt anh "Dậy đi tắm."

"Không." Bính Lâm nắm chặt tay cậu kéo vào trong lòng "Đừng!"

Đây rõ ràng là tỉnh rồi mà? Hoàng Lạc Vinh nhướn mày, trực tiếp kéo ngã người trên sofa, từ trên cao nhìn xuống "Nhanh một chút đi."

"Vợ à, em kéo anh đi!" Trần Bính Lâm nằm trên sàn nhà hình như có chút lạnh, môi cũng tím lại, nhưng vẫn như cũ sống chết lôi kéo Hoàng Lạc Vinh. Đôi mắt mở to, ở đâu còn cái vẻ đáng thương như vừa mới ngất xỉu nữa chứ?

"Tự mình đi, hoặc cút đi, chọn một." Đẩy tay của Bính Lâm ra, Hoàng Lạc Vinh lạnh lùng nói, cũng không quan tâm xem Bính Lâm nằm trên đất lạnh hay nóng, đi thẳng về phòng đóng cửa lại.

Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, hầu như khắp nơi đều là sách. Bởi vì Hoàng Lạc Vinh cũng rất chịu khó sưu tầm sách, cho nên cả một căn phòng lớn lúc này cũng trở nên có chút chật chội. Lúc nghe được tiếng nước từ trong nhà tắm vọng ra, cậu giống như bị ma xui quỷ khiến mà nhặt mấy cuốn sách từ dưới đất lên, bắt đầu sửa sang lại giá sách đã từ lâu không động tới.

Thế là, trong lúc Trần Bính Lâm tắm nước nóng xong, đang vui vẻ cầm khăn tắm (trộm được) lau tóc đi ra thì nhìn thấy Hoàng Lạc Vinh đang cúi người đặt chăn xuống, ánh đèn chiếu lên bóng lưng thon gầy, khiến khung cảnh trở lên ấm áp lạ thường.

"Vợ....."

"Tối anh ngủ ở đây." Thấy anh tiến vào, Hoàng Lạc Vinh buông tay khỏi cái chăn đã trải xong, cầm lấy tấm thảm bên cạnh đi ra ngoài.

Lúc hai người kề sát vượt qua nhau, Bính Lâm nhanh tay bắt lấy Hoàng Lạc Vinh "Bên ngoài lạnh như vậy, cùng..... cùng nhau ngủ đi?"

Cùng cái quỷ ấy! Gạt tay người kia ra, Hoàng Lạc Vinh trầm mặc đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, quay lưng về phía cửa phòng ngủ.

Trần Bính Lâm tủi thân mở to hai mắt, cúi đầu đi tới bên giường, hung hăng ôm lấy góc chăn hít một hơi.

Mùi của vợ quả nhiên vẫn dễ chịu như vậy! Lăn qua lộn lại, Bính Lâm cảm giác như nỗ lực một ngày một đêm của mình cuối cùng cũng đã được đền đáp rồi. Hoàng Lạc Vinh nói với anh hai mươi chữ, còn để anh ngủ trên giường của cậu!

Tuy cách mạng còn chưa thành công, nhưng con đường phía trước có vẻ khá là tươi sáng!

Nhà cách mạng họ Trần nào đó vui vẻ chui vào trong chăn, thế mà lại hắt hơi một cái.

Mẹ nó, quả nhiên mình không còn là thanh niên hai mươi bốn tuổi nữa rồi! Dầm mưa một đêm liền có chút choáng váng. Nhắm mắt nhu nhu mày, Bính Lâm theo thói quen lăn gần về phía cửa sổ, mở mắt liền thấy một cốc nước nóng đang bốc hơi được đặt trên mặt tủ đầu giường.

Giường của Hoàng Lạc Vinh từ trước tới nay đều được kê sát vào vách tường, thói quen này vẫn luôn không đổi. Cái tủ đầu giường cũng được kê sát vào tường, phía trên đặt đủ loại đồ dùng hàng ngày như đèn bàn, đồng hồ, kính mắt, vv... Mặt khác, ngoài chiếc cốc kia thì không còn vật nào tương tự như vậy nữa, vậy chẳng phải là chuẩn bị cho mình sao? Anh hơi nâng người dậy ghé tới ngửi ngửi, mùi vị quen thuộc của bản lam căn(*) liền tràn ngập chóp mũi.

(*)Bản lam căn: một trong các dược liệu đông y, trong số các tác dụng của nó có tác dụng trị sốt cao, cảm mạo cấp tính, viêm họng thanh quản

Một cốc nước thuốc, hai viên thuốc trắng nho nhỏ, tất cả đều dùng để trị cảm mạo.

Hoàng Lạc Vinh vẫn luôn chu đáo như ngày trước. Bính Lâm uống hết cốc nước thuốc và hai viên thuốc, cảm thấy cả lòng dạ đều ấm hết cả lên.

Kim đồng hồ trên tủ đầu giường vừa chỉ qua bảy giờ tối, đối với Trần Bính Lâm của trước đây hay bây giờ mà nói thì đây cũng không phải thời điểm để đi ngủ. Thế nhưng lúc này ngồi trên giường của Hoàng Lạc Vinh, Bính Lâm lại không ngừng được mà ngáp hết cái nọ đến cái kia.

Vì chạy tới chỗ Hoàng Lạc Vinh, cả tối qua anh đều không ngủ mà bị đưa về thành phố A, đối mặt với một đám cổ đông che dấu việc mình mất trí nhớ, sáng thì họp một cuộc họp nhỏ, chiều thì xã giao xong liền chạy đến thành phố B, tìm Hoàng Lạc Vinh tìm từ nhà đến trường, từ trường về nhà, suốt một đường đều xóc nảy, muốn không mệt cũng khó.

Đảo đảo gối đầu, trước khi chính mình mơ màng mất, anh nhắn tin cho trợ lí "Mang đồ của tôi đến dưới nhà Hoàng Lạc Vinh". Xong xuôi mới an tâm ôm gối tiến vào mộng đẹp.

Trần Bính Lâm ở trong mĩ mãn ngủ, Hoàng Lạc Vinh ở ngoài lại chỗ nào cũng không ổn.

Vuốt ve điện thoại trong tay, cậu giật lấy hai tờ giấy trên bàn viết viết nháp nháp, dồn toàn lực nghĩ về đề án công hai hôm nữa phải công khai.

Thế nhưng một người bao năm nay chưa từng lơ là công tác như cậu, lúc này vừa cúi xuống lại có thể nhìn thấy tên của Trần Bính Lâm phủ kín mặt giấy. Bút mực đen lúc viết trên mặt giấy khô ráp có chút tắc mực, cậu liền tô đi tô lại, đem một cái tên nhỏ xíu không ngừng phóng to, hoàn toàn quên đi tâm lí làm việc.

Lúc tiếng gáy khe khẽ của Trần Bính Lâm truyền ra, tâm lí làm việc của Hoàng Lạc Vinh lập tức bị dập tắt ngúm.

Phiền lòng quăng nắp bút lên mặt giấy, cậu nhìn quanh nhà tìm chút việc gì đó, ánh mắt lại không tự giác rơi vào tập tài liệu về luận văn triết học trong góc phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro