Chương 5

Lời nói của Ohm không khống chế âm lượng, tựa như chuông đồng ngân nga, vang vọng trong chuyến xe buýt thật lâu thật lâu. Pop thẹn quá hóa giận, gần như hét lên với Jam:

- Rachata Hampanont!

Kêu tên cúng cơm luôn rồi!

- Khi tôi nhìn thấy, hai người cũng không trốn tránh, giấu giếm. Tôi còn cho rằng hai người muốn công khai với tất cả mọi người!

Một mạt hửng hồng thấm đẫm vành tai mỏng manh, lan tràn đến tận phần cổ hữu lực của Pop:

- Chúng tôi không trốn tránh, giấu giếm, nhưng ai mượn anh tuyên bố với cả thế giới hả?

Jam ngượng ngùng, ngón tay hữu lực sờ soạng sống mũi thẳng tắp:

- Tôi nào có tuyên bố với cả thế giới, tôi chỉ thông báo với các thành viên của đội Quidditch thôi!

Satang Kittiphop gác cánh tay trắng trẻo trên lưng ghế, hàng mi cong cong chớp động trên đôi mắt trong trẻo như dòng suối róc rách:

- Chúng em cũng chỉ thông báo với tất cả học sinh ở Hogwarts thôi!

Pop: ...

Với tư cách là gia chủ của gia tộc Kirdpan, Nanon có kiến thức nhất định về tất cả gia tộc phù thủy thuần huyết trên thế giới. Đừng nhìn thấy Pop Pataraphol và Lee Asre chỉ đảm nhiệm những công việc tưởng chừng như nhỏ nhặt ở Hogwarts, hai người họ đều xuất thân từ gia tộc phù thủy thuần huyết có truyền thống lâu đời, được đào tạo bài bản để trở thành người thừa kế của danh gia vọng tộc. Còn về việc tại sao họ lại chạy đến Hogwarts đảm nhiệm những công việc nhỏ nhặt? Chẳng qua là bởi vì tình yêu của họ dành cho trường học và học sinh quá lớn mà thôi.

Gặp được nhau, quen biết nhau rồi yêu thương nhau, cũng là duyên phận của hai người họ.

Nanon vừa xoay người, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn như chim sẻ nhỏ đã vỗ cánh bay vào lồng ngực của cậu. Nếu không phải Ohm phản ứng nhanh nhạy, kịp thời vươn tay đỡ lấy tấm lưng thẳng tắp của cậu, có khi Nanon đã tiếp xúc thân mật với mặt sàn bằng phẳng của xe buýt chuyên dụng rồi.

- Nanon!

Ohm phiền muộn hết sức, hắn có mặc Áo choàng tàng hình đâu? Sao ai cũng chú ý đến Nanon của hắn mà không nhìn thấy hắn vậy?

- Fourth!

Trong vòng một mùa hè, nhóc con đã cao lớn thêm không ít, nhưng vẫn vô cùng nhỏ bé trong vòng tay của Nanon. Trước khi bước lên xe buýt chuyên dụng của Hogwarts, Nanon đã nhận được thư cú của Phuwin Tangsakyuen, do một chú cú tuyết oai vệ với bộ lông trắng muốt, mượt mà mang đến. Trong bức thư, người thừa kế của gia tộc Tangsakyuen cẩn thận gửi gắm em trai nhỏ cho Nanon, dặn dò cậu phải chăm sóc và bảo vệ Fourth thật tốt.

Tuy nhiên, khóe mắt long lanh của Nanon liếc qua chàng trai vận sơ mi màu trắng tinh khôi phối với quần dài màu đen tuyền, cổ áo mở rộng, khoe khéo một mảng khuôn ngực gợi cảm. Mới mười hai tuổi, khí chất ngang tàng, ngạo nghễ của người thừa kế gia tộc Titicharoenrak tản mát trên thân thể săn chắc của Gemini Norawit đã vô cùng nồng đậm, không thua kém Ohm chút nào. Xem ra nhiệm vụ chăm sóc, bảo vệ cho Fourth không cần đến Nanon rồi!

Có lẽ liên quan đến sự tồn tại của Fourth, mối quan hệ giữa Nanon và Gemini cũng không hề căng thẳng hay xa cách. Bắt gặp đôi mắt long lanh như hắc cẩm thạch của cậu, hắn thậm chí còn hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Đằng sau Fourth, Force Jiratchapong bước lên một bước, cánh tay săn chắc vòng qua xương hồ điệp tinh xảo, vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận ôm lấy Nanon. Tựa như đối xử với một món đồ sứ mong manh và tinh xảo.

- Tớ rất nhớ cậu!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, thân thể săn chắc của Force sớm đã bị băm vằm! Nhưng hắn lại không chút sợ hãi, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Ohm. Khóe môi bạc phếch thậm chí còn nhếch lên một mạt cười khiêu khích.

Ohm nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải sợ ngộ thương đến Nanon đang ở trong vòng tay của Force, hắn đã ném một quả cầu lửa vào dung mạo điển trai của hắn rồi. May mắn là vòng tay săn chắc của Force chỉ nhẹ nhàng siết lại rồi nhanh chóng buông tay, không phải bởi vì hắn sợ hãi Ohm, mà bởi vì Force biết, Nanon sẽ không hoan nghênh những cử chỉ thân mật. Hắn không muốn Nanon cảm thấy khó chịu.

- Nanon...

Est Supha vẫy tay từ hàng ghế ngay đằng sau tài xế:

- Ở đây còn chỗ trống này!

Ohm: ...

Sao lại Est Supha nữa!

Ohm cảm thấy, trên chuyến xe buýt chuyên dụng của đội Quidditch trường Hogwarts, đâu đâu cũng tiềm ẩn nguy cơ. Ai ai cũng muốn cướp Nanon của hắn.

Tựa như cảm giác được tâm tình của Ohm, Nanon vươn tay, nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của hắn:

- Cảm ơn cậu nhé, nhưng tớ có hứa sẽ ngồi cùng với Ohm rồi!

Ngoại trừ nhà Gryffindor và Slytherin có chút giương cung bạt kiếm, mối quan hệ giữa những thành viên trong đội Quidditch trường Hogwarts cũng xem như tốt đẹp. Chính xác hơn, chỉ có Force, Ohm và Sky nhìn nhau không vừa mắt, chứ nhóc Fourth của nhà Gryffindor đã gối đầu lên bắp đùi của Gemini nhà Slytherin ngủ ngon lành rồi. Tuy nhiên, Ohm và Sky đều đầy đù chững chạc để biết nhẫn nhịn tư thù cá nhân vì lợi ích và mục tiêu chung của trường học, nên cho dù hận không thể phang cả trái Bludger vào bản mặt kiêu căng, ngạo mạn của Force, nhưng trên chuyến xe buýt chuyên dụng di chuyển đến Durmstrang, ba người đều vô cùng ăn ý giữa yên lặng, không gây sự, không đánh nhau, khiến giáo sư Jam cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Vị trí ngồi của Ohm và Nanon là hàng ghế thứ ba, ngay sau Winny Thanawin và Satang Kittiphop. Ban đầu, khi Winny không ngồi cùng với Force và Gemini trong khu vực của nhà Slytherin, mà di chuyển đến khu vực của nhà Ravenclaw, ngồi ngay ngắn cạnh Satang, đôi môi hửng hồng của Satang cong lên độ cung dỗi hờn, nỗ lực bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng lại không hề lên tiếng đuổi người.

Chuyến xe di chuyển được hơn nửa giờ, đôi mắt trong trẻo như dòng suối róc rách của Satang đã híp lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Phần đầu của cậu đập vào tấm kính trong suốt, phát ra âm thanh lộp cộp, được Winny nhẹ nhàng vươn tay, đỡ lấy phần đầu của cậu, để cậu dựa vào bờ vai vững vàng của hắn. Ở góc độ mà đôi mắt mỏng manh như đường chỉ của Winny không nhìn thấy, khóe môi hửng hồng của Satang khe khẽ cong lên một nét cười.

Nanon khe khẽ thì thầm:

- Winny và Satang...

Bàn tay mạnh mẽ của Ohm nghịch ngợm những ngón tay tiêm tú của Nanon, hắn nắm tay cậu lâu như vậy, cậu cũng không hề rút tay lại. Xem ra thật sự không bài xích sự động chạm của hắn.

- Giống như chúng ta thôi!

Đúng như suy nghĩ của Nanon, chiếc xe buýt hai tầng với logo của Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts, không chỉ có ngoại hình tựa như một con rồng Cầu Lửa Trung Hoa. Sau khi mười bốn thành viên của đội Quidditch trường Hogwarts ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế tựa êm ái màu đỏ rực, Pop giẫm chân ga, từ hai bên hông của chiếc xe mọc ra một đôi cánh óng ánh gai vàng. Chiếc xe đập cánh phành phạch, trước khi hóa thành một mũi tên đỏ rực, vun vút xé tan tành bầu trời thăm thẳm. Trong chớp mắt, đội Quidditch trường Hogwarts đã bay lơ lửng giữa những áng mây mềm mại như bông gòn, vươn tay là có thể chạm đến vầng mặt trời đỏ rực như hòn lửa khổng lồ.

Joong Archen ngồi ở hàng ghế bên cạnh, tò mò quan sát tờ đơn đăng ký trong tay của Ohm:

- Đó là danh sách những môn học tự chọn của năm thứ ba ạ?

Danh sách các môn học tự chọn bao gồm: Số học huyền bí, Muggle học, Tiên tri, Cổ ngữ Rune và Chăm sóc sinh vật huyền bí. Từ sau khi Film Thanapat trở thành hiệu trưởng của Hogwarts, anh đã thêm vào chương trình môn Nghệ thuật, nơi học sinh có thể học thanh nhạc, các loại nhạc cụ phù thủy, mỹ thuật, kiến trúc, điêu khắc... và một số môn nghệ thuật khác.

Joong có vẻ hào hứng:

- Em nghe nói môn Chăm sóc sinh vật huyền bí rất thú vị, trong khi Số học huyền bí và Cổ ngữ Rune bị đánh giá là nhàm chán. Nhưng nếu cho em lựa chọn, em sẽ chọn môn Nghệ thuật, em thích vũ đạo lắm...

Nhóc con uốn éo thân thể săn chắc, như muốn chứng minh bản thân có năng khiếu vũ đạo, đáng tiếc là người mà nhóc trò chuyện lại không thèm chú ý đến nhóc. Thay vào đó, Ohm xoay người, đôi mắt lấp lánh như tinh tú quan sát sườn mặt tinh xảo của Nanon:

- Nanon, cậu lựa chọn môn gì?

Khóe mắt long lanh liếc khóe môi bạc phếch cong lên nét cười rạng rỡ của Ohm:

- Làm sao? Muốn học cùng với tớ à?

Ohm gật đầu:

- Tất nhiên rồi! Bình thường lịch học của nhà Gryffindor và nhà Ravenclaw vốn đã khác nhau, nếu ngay cả lịch học các môn tự chọn cũng khác, tớ sẽ nhớ cậu đến chết!

Hắn tựa như keo con chó, hận không thể dính lên thân thể thẳng tắp của Nanon cả ngày lẫn đêm! Nanon dở khóc dở cười, bàn tay thon dài đẩy cái đầu bù xù như tổ quạ đang dụi dụi vào phần bụng mềm mại của cậu;

- Lời nói buồn nôn như vậy, cậu cũng nói ra được! Không sợ đàn em cười vào mặt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro